Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 30


Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 30


Yến Hảo sửa sang lại bài thi gần nửa giờ, sắp từng tờ một, từng góc giấy một, lề mề đến mức bản thân cũng hơi xấu hổ.
Giang Mộ Hành lại chẳng nói gì cả.
Yến Hảo nhanh chóng lia qua Giang Mộ Hành, phát hiện hắn tập trung tinh thần chấm thi, cậu không khỏi bĩu môi.
Phỏng chừng Giang Mộ Hành cho rằng cậu đã rời đi từ lâu.
Yến Hảo rón rén lùi về sau vài bước, chọn một hướng, lôi điện thoại ra từ trong túi, đứng ở đằng sau chụp lén Giang Mộ Hành.
Chỉ là một bóng lưng, nhưng Yến Hảo cứ thế chụp hơn mấy chục tấm, bấy giờ mới thoả mãn cầm điện thoại ra ngoài.
Cửa được khép lại nhẹ nhàng, văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Giang Mộ Hành đặt bút lên bài thi, ngửa đầu ra sau dựa vào ghế, khép nửa mắt thở một hơi.
Duy trì một tư thế ngồi quá lâu, lưng cứng đờ.
.
Buổi tối, Yến Hảo đến nhà Dương Tùng ăn dưa, hai ông bạn mắt to nhìn mắt nhỏ.
“Đua một ván đê, xem ai ăn hết trước.” Dương Tùng nói, “Nếu tao thua, tay cầm game mới mua thuộc về mày.”
Yến Hảo nhìn quả dưa vàng được cắt thành hình trăng lưỡi liềm trên bàn: “Nếu tao thua…”
Dương Tùng nhanh chóng nối tiếp: “Nếu mày thua, kể tao nghe chuyện Ba chấm thuỷ phụ đạo cho mày.”
Yến Hảo dứt khoát cầm dưa lên.
“Chờ đã, tao vẫn chưa hô bắt đầu…” Thấy cậu đã bắt đầu ăn, Dương Tùng vội vã cầm của mình lên gặm điên cuồng.
Yến Hảo ăn xong, Dương Tùng vẫn còn một miếng.
“Đệt!” Dương Tùng ném vỏ dưa vào thùng rác, trừng Yến Hảo, mặt và cằm dính dầy nước dưa.
Yến Hảo bình chân như vại rút tờ khăn giấy lau miệng, như thể người chơi xấu không phải mình: “Không trò nào tách rời với trí thông minh, mày chủ quan rồi.”
Dương Tùng: “…”
“Mặc dù tao thắng, nhưng tao vẫn sẽ nói cho mày.” Điệu bộ Yến Hảo rộng lượng đứng dậy, cởi áo đồng phục ném xuống đất, “Tao đi tắm trước, mày lên giường chờ tao.”
Mặt Dương Tùng vặn vẹo một hồi, nắm họng hô: “Chủ tịch Yến, người ta chờ anh đó.”
Yến Hảo chẳng buồn để ý.
Dương Tùng “chẹp”: “Eo mày nhỏ đến không có tiêu chuẩn.”
Đáp lại cậu ta là tiếng đóng cửa.
Yến Hảo tắm qua loa rồi ra ngoài.

Cậu dùng thời gian sấy tóc để kể chuyện cho Dương Tùng, gạt bỏ tình yêu thầm của cậu với Giang Mộ Hành.
Dương Tùng nghe xong thì thở khí từ mũi: “Quả nhiên mày cũng sùng bái thằng chả đấy.”
Yến Hảo nhún nhún vai: “Do đỉnh quá mà.”
Mắt Dương Tùng trợn trắng, hắn đúng là nghịch thiên hàng thật giá thật, không thể chê.

Có điều…
“Bình thường mày chẳng nói chuyện mấy với cậu ta, sao cậu ta lại đồng ý dạy kèm cho mày?” Dương Tùng bình tĩnh phân tích, “Mày chưa phát hiện điểm kỳ lạ hả?”
Động tác vén tóc mái của Yến Hảo khựng lại.
Lúc ấy khi nói với Hạ Thuỷ, cô cũng phản ứng giống Dương Tùng, cho là không thể nào.

Hồi đó Yến Hảo không cho Hạ Thuỷ được lý do, giờ đây cậu cũng không cho được Dương Tùng.
Dù sao cậu vẫn kiên trì với suy nghĩ trước đấy, Giang Mộ Hành đồng ý cậu, khẳng định là có suy tính của bản thân, tổng hợp từ đủ loại yếu tố.
Bởi lẽ đó nên thực chất…!Câu trả lời của Hạ Thuỷ vẫn có lý hơn.
Cậu chỉ là gặp may thôi.
Yến Hảo thẳng thắn nói vậy với Dương Tùng.
Dương Tùng vẫn cảm thấy cực kỳ quái dị như cũ, cậu ta đột nhiên bật ra một câu: “Tiểu Hảo, nếu mày là nữ, vậy chắc chắn Ba chấm thuỷ thích mày.”
Mí mắt Yến Hảo giật mạnh một cái, nghe Dương Tùng nói tiếp, “Vấn đề là mày là nam, suy luận hợp lý duy nhất tao nghĩ ra lại không phù hợp, mẹ nó quỷ quái vãi.”
Dương Tùng không để ý tới sự hụt hẫng của Yến Hảo.
“Đây chỉ là điều đầu tiên.” Dương Tùng dạng chân tựa vào đầu giường hút thuốc, “Thứ hai là không ngờ mày lại giấu giếm tao, lén lút kiếm người dạy kèm.”
Đoạn tỏ rõ vẻ sâu lắng thở dài: “Trai mười tám thay đổi chóng mặt*, trước đây cái gì mày cũng kể với tao.”
*Lái từ câu “Nữ đại thập bát biến”.

Ý là con gái sẽ thay đổi rất nhiều cả về tính cách lẫn ngoại hình khi qua dậy thì, tức tuổi mười tám.
Yến Hảo: “…”
Dương Tùng híp mắt: “Giữa anh em với nhau, nếu một bên xuất hiện thay đổi như thế, chỉ có một nguyên nhân, yêu đương.”
Yến Hảo đau não, tư duy phân kỳ* của thằng này còn đáng sợ hơn trực giác của Hạ Thuỷ, nói bừa vẫn trúng.

Cậu quay lưng lại ngồi trên ghế, cúi đầu cắt móng tay: “Bớt xàm đi, hồi mày yêu đương mày vẫn kể hết với tao.”
*Tư duy phân kỳ đại khái là khả năng tìm ra được nhiều giải pháp/ý tưởng tiềm năng cho một vấn đề.
Dương Tùng cực bỉ ổi hừ lạnh: “Hoá ra mày cũng biết à.”
Miệng Yến Hảo giật giật.
Nếu Giang Mộ Hành là một cô gái, Yến Hảo sẽ về kể liền cho Dương Tùng ngay từ khi thấy hắn vào hôm thi cấp ba đó.

Nói cậu gặp được một người, thích rồi, hỏi cách theo đuổi.
Nhưng Giang Mộ Hành lại giống cậu.
Giữa thế đạo hiện tại, đồng tính luyến ái sẽ không được tán đồng, công nhận, sẽ chỉ bị ghê tởm, xa lánh.
Thậm chí chỉ cần ai đó thuận miệng nhắc đến vấn đề đấy, sẽ khơi dậy ánh mắt khác thường và sự ngờ vực của người khác.
Tình yêu thầm này của Yến Hảo đã được định sẵn sẽ rất gian nan ngay từ khi bắt đầu.

Người ta muốn nghĩ cậu thế nào hay nhìn cậu thế nào cũng không thành vấn đề, cậu sẽ không quan tâm.
Những người thân cận chắc chắn sẽ chú ý, không thể nào giữ bí mật mãi.
Tất nhiên là sẽ nói, nhưng phải từ từ, không vội được, thời cơ rất quan trọng.
.
Không rõ nhớ tới chuyện khó chịu gì, Dương Tùng tái mặt như bọ hung.
“Hôm qua lúc hút thuốc sau nhà vệ sinh, tao nghe thấy mấy thằng kia xì xào về mày, nói mày cứ vây quanh Ba chấm thuỷ như con chó săn.

Chọc điên tao nên tao đập cho bọn nó một trận, đồng thời thăm hỏi mẹ bọn nó.”

“Hôm nay tan học thấy mày lên chỗ ngồi của Ba chấm thuỷ lấy hộ bình nước cho cậu ta, tao bùng nổ ngay tại chỗ.

May Hạ Thuỷ kịp cản, nếu không đã làm lớn chuyện, kinh động đến chủ nhiệm là hai ta nghỉ hè còn phải viết bản kiểm điểm.”
Dương Tùng đá đá Yến Hảo, “Mày nói mày xem, nếu mày cho tao biết sớm hơn thì đâu có những việc này?”
Trọng điểm của Yến Hảo lệch xuống khe mương: “Tao vây quanh cậu ấy hồi nào?”
Tuy rằng gần đây tiếp xúc nhiều hơn chút so với trước kia, nhưng vẫn cách “vây quanh” rất xa chứ? Đâu ra cái trò làm tròn xằng bậy như thế?
Dương Tùng nghe thấy câu hỏi của Yến Hảo, tưởng là mình nghe nhầm, sau khi xác nhận một lần nữa thì mặt mũi ngập tràn đm: “Mày bị người ta nói là con chó săn mà vẫn đéo nổi giận?”
Yến Hảo tiếp tục cắt móng tay: “Tao cũng đâu phải.”
Biểu cảm Dương Tùng suy ngẫm: “Tao vẫn nhớ bụng dạ mày nhỏ hơn cả tao.”
Yến Hảo: “Chắc do áp lực học tập lớn.”
Dương Tùng: “Áp lực học tập lớn còn có thể đổi tính?”
Yến Hảo: “Mọi thứ đều có thể.”
Dương Tùng: “…”
“Tùng Tùng, chấm dứt vụ này được không?” Yến Hảo hiếm thấy lộ ra một mặt yếu thế, “Lớp trưởng dạy kèm cho tao rất hiệu quả, toàn bộ kỳ thi đại học của tao chỉ trông cậy vào cậu ấy.”
Dương Tùng với tới gạt tàn trên tủ đầu giường cầm trước ngực, gảy tàn thuốc vào trong: “Hai cái công ty lớn của ba mẹ mày đang chờ mày thừa kế, gia sản xài mấy đời vẫn không hết.

Mày thình lình liều sức khiến tao rất sợ hãi.”
Yến Hảo ngáp: “Hạ Thuỷ cũng sợ, mày với nó ghép nhóm được rồi.”
Dứt lời cắt xong móng còn lại đứng dậy: “Tao đi ngủ, sáng mai lúc đến tao không réo mày đâu.”
Dương Tùng gọi cậu, nói một cách đàng hoàng: “Tiểu Hảo, tao nhìn không thấu lớp trưởng tài giỏi của lớp (1) chúng ta.

Cậu ta quá chín chắn quá kín đáo, căn bản không giống như mười chín tuổi.

Bất luận là hoàn cảnh trưởng thành hay tâm trí, chúng ta đều rất khác với cậu ta.”
“Học thêm cứ việc học, mày muốn đạt thành tích tốt cứ đạt.

Dẫu sao đi chăng nữa,”
Cậu ta cắn điếu thuốc, giọng nói không rõ, “bất kể là khi nào, xảy ra chuyện gì, anh em vĩnh viễn đứng về phía mày, có việc nhờ vả hãy nghĩ đến tao đầu tiên.”
Yến Hảo giơ một tay lên, vẫy vẫy với cậu ta.
“Đúng rồi.” Yến Hảo quay đầu, “Mày còn nợ tao mấy ngàn.”
Dương Tùng thiếu điều bị sặc ngụm thuốc lá: “Mẹ nó, bố đây còn bị xúc động bởi chính mình luôn, mày có thể đừng phá hỏng bầu không khí như thế không?”
Yến Hảo nhàn nhã nói: “Anh em thân thiết cần rõ ràng tiền bạc.”
“Trả mày trả mày trả mày.” Dương Tùng quơ chiếc tay cầm mới mua ném cho cậu, “Cất cái này trong balo, sáng mai đi đem theo.”
Yến Hảo bước tới cửa thì dừng, giọng nói không coi ai ra gì vang lên: “Tùng Tùng, tao nghĩ Hạ Thuỷ rất hợp với mày.”
Dương Tùng sợ tới mức nhảy dựng lên từ trên giường, vết thương chưa lành trên mặt run rẩy: “Ban nãy phá hỏng bầu không khí, bây giờ kể truyện ma.


Đêm hôm khuya khoắt không cho người ta ngủ?”
Yến Hảo cười một tiếng: “Không phải mày muốn cày tiểu thuyết suốt đêm à?”
Dương Tùng: “…”
.
Ngày kết quả cuối kỳ được tung ra, Giang Mộ Hành đang ở trong căn hộ của Yến Hảo, vừa giao mấy câu cho cậu làm.
Chủ nhiệm gửi phiếu điểm tới.
Ánh mắt Giang Mộ Hành quét tờ xếp hạng từ trên xuống dưới, dừng tại một chỗ, một khắc sau đột nhiên đứng dậy, sải bước vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo đang giải bài, nghe thấy tiếng động thì mạch suy nghĩ đứt đoạn.

Cậu tức khắc đặt bút xuống, mò tới cặp của Giang Mộ Hành, giật đứt sợi chỉ thừa.
Đã thấy rất lâu, cực kỳ bực mình, nhưng mãi không có cơ hội ra tay.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng, bên trong không có động tĩnh.
Yến Hảo hoạt động tay chân một chút, ngồi vào ghế Giang Mộ Hành xem hộp bút của hắn.

Phát hiện chiếc bút mình tặng đang nằm trong đấy, cậu định lấy ra thì điện thoại vang lên.
Dương Tùng gào lớn trong điện thoại, giọng nói cũng thay đổi: “Phiếu điểm đã được gửi vào nhóm lớp rồi, mày đứng hạng thứ hai mươi mốt.

Vkl, tao gọi ba mẹ tao cùng xem với tao, một nhà ba người bọn tao toàn bộ bùng nổ, nhóm lớp cũng bùng nổ!”
Tiếp theo là một tràng “vkl” khiếp sợ.
Đầu óc Yến Hảo trống rỗng trong nháy mắt: “Mày nói tao bao nhiêu?”
“Hai mươi mốt.”
Dương Tùng còn kích động hơn cả khi bản thân đạt được thành tích đó, nói nhanh như bão: “Số dương, hạng thứ hai mươi mốt toàn lớp, hơn nữa mày chỉ kém người trước 0.5 điểm.

0.5 đó, biết cái này có nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là mày chỉ thiếu tí nữa là vào hai mươi hạng đầu rồi.

Mẹ mày chứ mày không lên tiếng thì thôi chứ vừa cất tiếng một cái ai nấy đều kinh ngạc.

Lúc thi mày ăn linh đan diệu dược gì…”
“Đụ mẹ nó!” Một giây sau Dương Tùng chửi ngay một câu, “Tiểu Hảo, mày đừng vô nhóm lớp xem.”
Yến Hảo biết rõ nhóm lớp sẽ châm chọc móc mỉa, cảm thấy cậu chép phao, trong tin nhắn riêng sẽ càng trắng trợn hơn.

Suy cho cùng thì khoảng cách quả thực rất lớn.

Cậu không muốn quan tâm, hiện tại pháo trúc đang nổ bên tai cậu.
Đối với lần cuối kỳ này, Yến Hảo nắm chắc trong lòng.

Song khi thành tích thật sự được tung ra, cậu vẫn vui mừng và ngạc nhiên, muốn lao ra ban công hét banh cổ họng.
Yến Hảo đi tới đi lui trong phòng khách, một tay cầm điện thoại, một tay dùng sức nắm chặt sợi tóc trên trán, hô hấp cực kỳ hỗn loạn.

Cậu chợt nhớ tới điều gì, dừng bước hỏi: “Phiếu điểm là do chủ nhiệm gửi?”

Dương Tùng nói không phải.
Yến Hảo lại hỏi: “Vậy là lớp phó?”
Dương Tùng kỳ quái nói: “Anh Hảo, mày có bỏ mất một người không đấy?”
Yến Hảo bị choáng váng, bây giờ Giang Mộ Hành đang ở chỗ của cậu, tại sao hắn không nói cậu biết trước mặt câu?
Vội vàng cúp máy, Yến Hảo chạy ngay tới cửa phòng vệ sinh, gọi vào bên trong: “Lớp trưởng ơi?”
Vừa gọi vừa gõ cửa, tâm trạng cao vun vút.
Cửa mở sau một tiếng nước, Giang Mộ Hành bước ra, thái dương ẩm ướt, mặt dính chút nước chưa lau.

Một giọt nước trượt xuống chiếc cằm mượt mà, lướt qua bên rìa yết hầu nhấp nhô, vùi vào trong cổ áo thun.
Yến Hảo thoáng cái im bặt.
Giang Mộ Hành vuốt mấy lọn tóc hơi ướt trên trán ra sau: “Xem kết quả rồi?”
“Xem rồi.” Yến Hảo xoa xoa gương mặt nóng lên, nhỏ giọng hỏi: “Lớp trưởng, sao cậu không nói với tôi?”
Sắc mặt Giang Mộ Hành lạnh nhạt: “Chủ nhiệm gửi tôi phiếu điểm lúc tôi đang đi vệ sinh, tôi tiện thể gửi vào trong nhóm lớp.”
Yến Hảo “À” một tiếng, đứng như trời trồng chặn Giang Mộ Hành: “Ờm…!Ờ…”
Cậu đắn đo, nhanh chóng nhìn Giang Mộ Hành một cái, “Lớp trưởng, chắc cậu biết thành tích của tôi rồi.

Lần cuối kỳ này tôi đứng hạng thứ hai mươi mốt.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo nhấn mạnh: “Hạng thứ hai mươi mốt toàn lớp.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo lần nữa rõ ràng có ý đồ nhấn mạnh: “Thậm chí còn vượt một hạng so với kỳ vọng.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Ba lần đều cùng một câu trả lời, Yến Hảo có xíu xiu hờn giận, không hề hay biết chúng đã ngấm vào giọng nói: “Lớp trưởng, ngoại trừ “ừm”, cậu còn gì khác muốn nói không?”
Giang Mộ Hành thuận theo nhìn đỉnh đầu cậu: “Có.”
Yến Hảo cầm lòng không đặng ngẩng đầu lên, tóc trên mặt tản ra, để lộ cặp mắt xinh đẹp chất chứa mong chờ.
Đối mặt một hai giây, mắt Yến Hảo bị hàng mi dài che khuất: “Gì thế?”
Giang Mộ Hành nhìn cậu hồi lâu, bờ môi mỏng mới mấp máy: “Cậu đã làm xong hết các câu tôi giao cậu chưa?”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành lướt qua thiếu niên đang cúi gằm đầu: “Theo tôi vào phòng khách, chúng ta bàn bạc chuyện khen thưởng.”
________________
Editor: 
Trích một bình luận trên Tấn Giang:
“Lớp trưởng giao cho Tiểu Hảo yêu cầu vượt qua bao nhiêu là thứ hạng, Tiểu Hảo cảm giác không thể nào.

Nhưng Hảo Hảo quá thích lớp trưởng, không muốn hắn thất vọng nên rất nỗ lực ôn tập, học tập.

Thực ra cảm giác yêu cầu của lớp trưởng, chắc cũng một phần muốn xác nhận địa vị của mình trong lòng Hảo Hảo nhỉ.

Bởi nếu Hảo Hảo thật sự cực kỳ thích cực kỳ thích mình, cậu nhất định sẽ thành công.

Vậy nên khi lớp trưởng nhận được phiếu điểm, hắn tìm tên Tiểu Hảo đầu tiên, trông thấy thứ hạng của cậu còn cao hơn so với yêu cầu của hắn thì vô cùng kích động, có thể cảm nhận được vị trí của mình trong lòng Hảo Hảo, sợ không khống chế nổi cảm xúc của mình nên nhanh chóng vô nhà vệ sinh, vì hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất để khiến Hảo Hảo biết tình cảm của mình.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.