Yêu Đương Đứng Đắn

Chương 21


Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 21


Giang Mộ Hành kéo vành mũ xuống rất thấp, mặt bị che lại bởi bóng mờ, chỉ lộ ra sống mũi cao, bờ môi mỏng, cùng với đường nét rõ ràng.
Dưới bầu trời xanh lam, hắn đứng ngược ánh sáng, mọi thứ chung quanh đều trở thành phông nền cho hắn.
Yến Hảo nuốt ngụm nước bọt, dùng mắt vuốt ve Giang Mộ Hành từng tấc một.
Tình cảm mênh mông nơi nội tâm chảy đến đáy mắt, ào phát cháy bừng, ngọn lửa xán lạn rực rỡ, vượt qua cả cái nóng cháy của mùa hè.
Giang Mộ Hành cúi đầu coi điện thoại, không biết đang xem cái gì.

Hắn đứng nguyên tại chỗ tròn năm phút thì Yến Hảo dán vào tròn năm phút.
Năm phút sau, Giang Mộ Hành lên xe chạy mất.
Ánh mắt Yến Hảo vẫn luôn dõi theo hắn, không thấy nữa mới ngồi về ghế sofa, thất vọng mất mát.
Người mình thích dùng thứ gì đó của mình, cho dù chỉ là một tờ giấy, một cục tẩy, vẫn sẽ kích động không kiềm chế nổi.
Giờ khắc này tâm trạng Yến Hảo vượt xa cả kích động, không cách nào hình dung, tim đập mạnh đến mức có phần đau, nhưng khoé miệng cậu lại chẳng thể dằn xuống mà vểnh lên, không tài nào hạ xuống được.
Cậu sẽ luôn luôn giữ mũ.
Yến Hảo xoa xoa gương mặt đỏ bừng, thình lình có một tin nhắn gửi đến điện thoại, là từ Giang Mộ Hành, cậu lập tức ấn mở.
– Lúc về tôi muốn thấy câu dài sau bài thi.
Yến Hảo: “…”
.
Một ngày trước khi thi cuối kỳ, bầu không khí trong lớp rất nhẹ nhàng, sự căng thẳng lo âu của Yến Hảo dường như rất không hợp.
Vào tiết tự học, Yến Hảo gọt bút chì, gọt một đoạn gọt một đoạn.
Thấy vậy, Dương Tùng “chậc”: “Bạn ơi, mày bị gì mà gọt lắm thế?”
Yến Hảo không phản ứng, tay cầm bút chì của cậu dời ra sau tiếp tục gọt, dáng vẻ mất hồn mất vía.
Dương Tùng ngờ vực nhìn người anh em.

Không đúng, không đúng không đúng, phản ứng này có vấn đề, có rất nhiều vấn đề.

Cậu ta gãi gãi cằm như có điều suy nghĩ.
Yến Hảo lại gọt gãy một đoạn ruột bút.
Dương Tùng giật bút chì và dao gọt của cậu: “Cái bút chì này còn chưa lên chiến trường, cũng sắp bị mày hành hạ chết rồi.”
Hai tay Yến Hảo đỡ trán, ngón tay cắm vào chân tóc, túm chặt sợi tóc.

Cậu hít một hơi thật sâu, móc tai nghe trong hộc bàn ra mở MP4, nằm sấp trên bàn nghe nhạc.
Dương Tùng kéo ghế Hạ Thuỷ, ra hiệu cho cô nhìn Yến Hảo lúc cô đang quay đầu, ánh mắt dò hỏi.
Hạ Thuỷ dùng khẩu hình miệng nói vài chữ: “Hội chứng trước khi thi.”
Dương Tùng cũng dùng khẩu hình miệng: “Đánh rắm!”
Hạ Thuỷ ngáp: “Ban nãy tao đánh thật mà.”
Sắc mặt Dương Tùng tối đen: “Mẹ nó mày có còn là con gái không?”
“Bạn học, xin bạn nói năng cẩn thận, hành động này của bạn là một kiểu áp đặt giới tính với con gái.”
Hạ Thuỷ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tất cả mọi người là con cháu Viêm Hoàng, cùng ăn ngũ cốc hoa màu để lớn lên, đánh rắm chính là…”
“Phụt —”

Bạn cùng bàn run run cơ thể mũm mĩm cười thành tiếng.
Nhịp nói của Hạ Thuỷ bị cắt ngang, cô véo một cái vào cánh tay cậu ta, đang định tiếp tục thì bị Dương Tùng nhịn không nổi ngắt lời.
“Chị gái, được rồi.”
.
Tan giờ, Dương Tùng kiếm chỗ hút thuốc.

Gần đây cậu ta rất suy sụp, hoàn toàn thuyết minh thứ gọi là yêu đương là day day up, thất tình là day day down.
Yến Hảo và Hạ Thuỷ đến lầu một xem bảng phân bổ phòng thi, dưới lầu trào dâng một cơn sóng người, cậu chen tôi, tôi giẫm cậu ta, không biết gấp gáp ào ào cái gì.
Hành lang tràn ngập luồng khí khô hanh của thanh xuân, xen lẫn với mùi mồ hôi.
Thời tiết nóng chết người, nhưng vẫn phải thi.
Hạ Thuỷ vừa xuống cầu thang vừa châm chọc: “Còn tưởng là thi tại lớp giống giữa kỳ cơ, nào ngờ lại chia phòng thi.

Chỉ là cuối kỳ thôi mà, có gì ghê gớm đâu, việc gì phải làm lớn như vậy, phiền phức.”
Yến Hảo không quan tâm: “Nghĩ thoáng chút đi, chia hay không chia không có gì khác biệt.”
Kết quả là vừa thấy chỗ ngồi của mình, ai nấy đều không vui.
Không khác gì rắm chó, quá đà rồi được chứ?
“Quào, hàng đầu tiên tổ thứ hai.” Hạ Thuỷ nhoài đầu xem, “Đối diện bục giảng luôn.”
Vẻ mặt Yến Hảo u ám.
Hạ Thuỷ vui cười: “Chỗ phong thuỷ bảo địa này tao vẫn chưa ngồi bao giờ đâu.”
Đỉnh đầu Yến Hảo là đám mây đen: “Tao cũng là lần đầu tiên.”
Hạ Thuỷ trả cậu câu cửa miệng: “Nghĩ thoáng chút.”
Yến Hảo: “…”
“Thực ra ngồi vị trí này vẫn chép được.” Hạ Thuỷ chớp mắt, “Có câu nói thế này, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.”
Yến Hảo day ấn đường: “Tao không có ý định chép.”
Hạ Thuỷ hết sức kinh ngạc, cô kéo Yến Hảo vào trong góc: “Không phải chứ anh Hảo, mày muốn dùng súng thật đạn thật đánh vào trước hạng hai mươi hai?”
Yến Hảo gật đầu.
Hạ Thuỷ trợn mắt há mồm: “Mày đánh tao cái đi, để tao xem xem mình có nằm mơ không.”
Yến Hảo: “…”
“Chao ôi, mày thật sự muốn tự mình thi à.” Hạ Thuỷ có phần không dám tin, “Ôn tập sao rồi?”
Yến Hảo gãi mặt: “Tạm ổn.”
Hạ Thuỷ khiếp sợ há to mồm, Yến Hảo không chém gió như Dương Tùng, “tạm ổn” của cậu phải mạnh hơn một đoạn so với căn bản.
“Vậy mày ngồi chỗ nào cũng đâu có sao.”
Yến Hảo nặng nề bật hơi: “Hàng đầu làm tao căng thẳng.”
Hạ Thuỷ lực bất tòng tâm: “Sắp xếp xong xuôi hết rồi, đáng thương quá, nén bi thương nhé.”
“Hay thế này.” Cô nghĩ kế cho Yến Hảo, “Khi nào phát đề thì mày cứ cắm đầu viết, viết liên tục không ngừng, đừng nhìn thầy.”
Sắc mặt Yến Hảo không tốt: “Đứng cạnh tao thì sao?”
“Quá trí mạng.”
Hạ – rất sợ điều ấy – Thuỷ phản xạ có điều kiện co vai lại, “Mày chỉ có thể tim đập nhanh, andrenaline bão táp, hồi hộp đến mức đổ mồ hôi tay, toàn thân cứng ngắc, đầu óc hỗn loạn, giống như một phi tử bị đày vào lãnh cung nhiều năm đột nhiên được lâm hạnh.”
Yến Hảo: “…”

Hạ Thuỷ nghe thấy tiếng thảo luận, vội đẩy đầu người ra xem phân bổ phòng thi: “Ôi vãi, toàn bộ ba mươi vị trí đầu của khối được phân cùng một lớp, điên thật sự luôn.”
Yến Hảo ngó sang, những người đó thi tại lớp 11-1 của bọn họ.
Chỗ ngồi của Giang Mộ Hành vẫn là vị trí ấy, không xê dịch.
.
Yến Hảo bước ra khỏi góc, túm tóm mái suy tư.
Hạ Thuỷ đi bên cạnh với tư thế hiên ngang mang phong độ chị đại: “Anh Hảo, sau lần cuối kỳ này, tổ hợp tam hoàng kim đội sổ của chúng ta sẽ chính thức giải tán.”
Yến Hảo lảo đảo một cái, thiếu tí nữa quỳ xuống đất.
“Chúng ta gian khổ hai năm, có chút danh tiếng trong trường học.

Giờ đây mày muốn bay một mình, tao không còn gì để nói nữa, chúc mày thuận buồm xuôi gió.”
Hạ Thuỷ dứt lời thì cất lên giọng hát với mười phần thương cảm, “Ngày hôm đó biết cậu muốn đi, chúng ta chẳng nói một câu nào…”*
*Bài Chúc bạn buồm xuôi thuận gió của Ngô Kỳ Long.
https://youtu.be/A2FatawRQP4
Điệu bộ Yến Hảo “Tôi không quen người này”, ba năm bước bỏ lại Hạ Thuỷ tiến thẳng đến nhà vệ sinh.
Hạ Thuỷ xoay cổ, vô tình liếc thấy Giang Mộ Hành, ánh mắt sáng lên: “Lớp trưởng!”
Giang Mộ Hành ừ một tiếng, đang định xem phân bổ phòng thi.
“Cậu vẫn ở lớp ta.” Hạ Thuỷ cười nói, “Ngay đúng vị trí của cậu, không cần phải chuyển chỗ.”
“Hơn nữa cậu còn thi cùng với hai mươi chín vị trí đầu khác, lớp ta là phòng thi học bá.”
Giang Mộ Hành vẫn đi sang chỗ ấy như cũ, bước chân không dừng.
Hạ Thuỷ ngờ vực khó hiểu, chẳng phải cô đã nói rồi à? Giang Mộ Hành còn xem cái gì?
Giang Mộ Hành sẽ đến ý đến phòng thi và chỗ ngồi của người khác?
Hạ Thuỷ phủ nhận suy đoán này, nhưng cơ thể cô lại nhẹ nhàng lướt qua, muốn lần ra chút manh mối từ tầm mắt Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành không áp sát, từ khoảng cách không xa không gần dùng khoé mắt lia một phát đi ngay.
Toàn bộ quá trình không lộ vẻ gì.
Hạ Thuỷ chẳng nhìn ra được cái gì, chuyện này nằm trong dự liệu, Giang Mộ Hành người kia vô cùng điềm tĩnh, không lộ tâm trạng ra ngoài, khó mà suy xét.
Muốn nhìn thấu hắn phải tìm vận may.

Cực kỳ không còn nghi ngờ gì nữa, lần này Hạ Thuỷ không tìm thấy.
Một màn này nhanh chóng kết thúc.
Hạ Thuỷ trở về phòng học, gia nhập với đám nữ sinh đang hàn huyên so tay.

Yến Hảo vừa đến, cô bèn cho cậu xem tay phải của mình.
Yến Hảo: “Đen giống như mặt vậy, màu da rất thống nhất.”
Hạ Thuỷ: “…”
“Cái tay này của tao là quán quân.”
Yến Hảo phối hợp hỏi: “Quán quân gì?”
“Viết nhiều nhất.” Hạ Thuỷ nghiêm túc nói, “Mày xem tay tao đi, ngón trỏ hơi xiêu vẹo, ngón giữa và ngón út bị mài thành vết chai, dưới cổ tay là mảng da chết, đúng chuẩn kiểu chịu thương chịu khó.”

Yến Hảo nhắc nhở: “Chỉ là tư thế viết của mày không đúng.”
Hạ Thuỷ hờn dỗi nguýt cậu: “Ghét ghê ~”
Yến Hảo đau mắt.
“Bọn tao bàn về Ba chấm thuỷ,” Hạ Thuỷ nói, “nhất trí tán đồng rằng tay cậu ta là đẹp nhất trong số nam sinh, vừa vô cùng thon dài mà cũng rất sạch sẽ.”
Yến Hảo nghĩ đến dáng vẻ Giang Mộ Hành cầm bút, nghe thấy cô đến một câu: “Tay cậu ta có vết chai không?”
“Có.” Yến Hảo bật thốt, “Nó không nằm ở các vị trí sẽ đụng phải khi đang viết, mà nằm ở bụng ngón tay và lòng bàn tay.”
Hạ Thuỷ cười tủm tỉm: “Quan sát kỹ phết nhể.”
Tim Yến Hảo đập mạnh một cái, thần sắc như thường: “Lúc học thêm nó cứ lởn vởn trước mắt, tao thì không mù.”
“Tiểu Hảo, tao hỏi mày chuyện này.” Mặt Hạ Thuỷ tràn đầy tò mò, “Nếu lần này mày không thi được đến thứ hạng Ba chấm thuỷ yêu cầu, cậu ta sẽ làm gì?”
Yến Hảo mím môi một cái, hẳn sẽ thất vọng.

Ánh mắt cậu rất tự nhiên lướt qua những người khác trong lớp, khoá lại bóng lưng Giang Mộ Hành, hai giây sau thì rời khỏi.
.
Lúc tan trường, Yến Hảo lề mề cùng xuống lầu với Giang Mộ Hành.
Hai tay Giang Mộ Hành đút trong túi quần đồng phục: “Tôi muốn ra bờ sông đạp xe, cậu đi không?”
Đầu óc Yến Hảo không chạy nổi, ngoài miệng vô thức đáp: “Đi.”
Đến đó, Yến Hảo vẫn còn hơi hoảng hốt.

Giang Mộ Hành đây là chủ động rủ cậu đi chơi?
Cậu đã tiến vào trong sinh hoạt của Giang Mộ Hành?
Yến Hảo trông thấy Giang Mộ Hành đang uống viên ngậm, bất giác hỏi thành tiếng: “Lớp trưởng, có phải cậu bị viêm amidan không?”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo nheo mắt, thảo nào cuống họng chậm lành như vậy.

Cậu nhăn mày: “Vậy có uống hết thuốc ngậm cũng không được.”
“Cậu có ăn kẹo sơn trà không? Tôi nghĩ hiệu quả tốt hơn là viên ngậm.”
Trong giọng Yến Hảo trộn lẫn đôi phần bực bội, “Quên đi, với triệu chứng hiện tại của cậu, hai thứ kia cũng chẳng có tác dụng lớn mấy, cậu cần uống thuốc kháng sinh.”
Giang Mộ Hành không thèm để ý: “Qua hai ba ngày nữa là hết.”
Đâu phải rối loạn lo âu trước kỳ thi, sao có chuyện hai ba ngày nữa là hết?
Yến Hảo lên xe đạp chạy mất, cậu sợ mình không kiềm được nổi giận với Giang Mộ Hành.
Phía sau truyền đến giọng Giang Mộ Hành: “Đừng gấp gáp, từ từ thôi.”
Yến Hảo nghe vậy, cơ thịt ở bắp chân phát lực, đạp nhanh hơn nữa.
Cậu không nghe tôi, tại sao tôi phải nghe cậu?
Vừa khởi hành đã chạy quá nhanh, chưa đến mười phút Yến Hảo đã không chịu nổi, cậu thở hổn hển như con trâu già, đầu đầy mồ hôi.
Hô hấp của Giang Mộ Hành không hề hỗn loạn, bình chân như vại nói: “Đã bảo cậu đừng đạp quá…”
Yến Hảo buồn bực trừng sang.
Giang Mộ Hành nghiêng đầu đi, khép đôi môi mỏng.
Yến Hảo vốn cho rằng đạp xe là thứ yếu, cái chính là Giang Mộ Hành nói cho cậu những việc cần chú ý trong kỳ thi ngày mai, căn dặn vài câu.
Không ngờ rằng Giang Mộ Hành chẳng nói một lời với cậu.
Đạp xe chính là đạp xe.
Yến Hảo nghĩ không ra, tối chủ nhật tuần rồi là hai tiết học cuối cùng trước khi thi cuối kỳ, Giang Mộ Hành vẫn không nhắc đến chuyện liên quan đến kỳ thi, vả lại không kiểm tra tình hình ôn tập của cậu.
Bây giờ vẫn không nói.
Đây căn bản là phớt lờ, hay là cảm thấy cậu sẽ ổn?
.
Nửa tiếng sau, Giang Mộ Hành đậu xe hai bên.

Mặt Yến Hảo đang nhỏ mồ hôi.

Cậu cách cực hạn không xa, Giang Mộ Hành trái lại không mệt mỏi tẹo nào.
“Lớp trưởng, thể lực cậu tốt thật.”
Yến Hảo liếc trộm thân hình của hắn, phía sau bộ áo đồng phục hơi ướt, thấp thoáng có thể thấy đường cong cơ thể, không phô trương, trông rất đẹp.
Giang Mộ Hành đột nhiên vén vạt áo lên quạt gió.
Yến Hảo ngơ ngác nhìn cơ bụng cường tráng bị lộ ra của hắn, nghe thấy giọng hắn: “Dừng đạp.”
“Ồ được.” Yến Hảo hoảng loạn dời ánh mắt khỏi cơ bụng hắn, dùng khoé mắt để nghía, “Lớp trưởng, cậu luyện cơ bụng sao vậy?”
Giang Mộ Hành nhíu mày: “Chưa từng luyện.”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành thả áo xuống.
Yến Hảo chưa xem đủ, trong mắt là sự mất mát khó nén.

Cậu lau mồ hôi trên mặt, đạp xe trở về cùng Giang Mộ Hành, chưa bao lâu mỗi người đã tự về nhà của mình.
Yến Hảo rất không yên tâm về kỳ thi.

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mất ngủ tối nay, nào ngờ vừa dính vào gối đầu liền ngủ mất.
Một giấc đến hừng đông.
Hơn bảy giờ, khối 11 lục tục tiến về phòng thi, đi qua đi lại.
Yến Hảo không ở cùng với Hạ Thuỷ Dương Tùng.

Chờ đến khi lớp vắng dần, cậu mới thu dọn đồ đạc, cầm hộp bút đứng dậy, không đi cửa sau mà đi cửa trước.
Muốn đi ngang qua mặt Giang Mộ Hành.
Mười hai lớp khoa học tự nhiên, lớp (1) là lớp đứng đầu ba lớp trọng điểm, chiếm tám danh ngạch trong số ba mươi vị trí đầu của khối.
Tám người kia ngoại trừ Giang Mộ Hành vẫn ngồi nguyên tại chỗ, thì bảy người còn lại đều phải đổi.

Nhưng bọn họ vẫn chưa di chuyển, dù sao cũng là cùng một phòng, không cần nôn nóng.
Bọn họ không giao lưu, không để ý đến Yến Hảo, cắm cúi làm việc riêng của mình.
Yến Hảo chậm rãi băng qua bục giảng, cúi đầu sửa sang tóc mái, mở nửa mắt nhìn lén Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành đang dọn dẹp bàn học.

Khi Yến Hảo đi sang, một quyển sách rớt xuống.
Yến Hảo không quản nổi tay chân lại gần, khom lưng nhặt sách đặt lên bàn của hắn.
Giang Mộ Hành không nói gì.
Yến Hảo buông thõng tay, đầu ngón tay hơi cuộn tròn, mãi vẫn không nghe được lời nói kiểu như “Cố gắng thi”, “Tôi tin rằng cậu sẽ thi rất tốt”, vân vân từ trong miệng Giang Mộ Hành.

Cậu có chút mờ mịt.
Giang Mộ Hành ngẩng đầu, hững hờ dùng ánh mắt hỏi, còn chuyện gì nữa?
Không biết làm sao, đầu dây thần kinh kéo căng mấy ngày của Yến Hảo tức thì nới lỏng.
Hành động cử chỉ giống như thường ngày của Giang Mộ Hành đều đang nói cho cậu biết, đây chỉ là một buổi sáng không có gì đặc biệt, một kỳ thi bình thường mà thôi.
Không có gì, cứ giống như bình thường là được rồi.
Yến Hảo khẽ mím khoé môi cười lên, hoàn toàn không phải sự căng thẳng của một khắc trước, vô cùng thả lỏng: “Lớp trưởng, tôi vào phòng thi đây.”
Giang Mộ Hành “ừm”: “Đi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.