Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 13
Lông mi của Giang Mộ Hành rất dài, màu sắc đồng tử khá nhạt, mặt mày sắc sảo thâm sâu, ngũ quan rất góc cạnh.
Nhìn từ khoảng cách gần, Yến Hảo sẽ có cảm giác hít thở không thông.
Cậu mím môi cười lên, bản thân cậu trong mắt Giang Mộ Hành cũng cười theo, là một nụ cười cật lực giả vờ tự nhiên.
“Lớp trưởng, lông mi của cậu có thể đỡ que diêm.”
Giang Mộ Hành nhặt sách giáo khoa bên chân rồi đứng thẳng dậy: “Vẫn có thể lảm nhảm, xem ra chân không có vấn đề.”
Mặt Yến Hảo giật một cái rất khẽ, cậu nhặt hết sách dưới đất lên, sửa sang gọn gàng đặt trên bàn học: “Các tiết chiều nay là hoá, sinh, tiếng Anh tôi đều đã chép bài, cậu muốn xem không?”
Giang Mộ Hành lắc đầu: “Hồi sáng tôi đã lật xong sách giáo khoa, được rồi.”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành bước về chỗ ngồi của mình.
Hắn chợt dừng chân, quay đầu nói: “Đưa bài ghi của cậu cho tôi.”
Yến Hảo ngạc nhiên: “Chẳng phải không cần à?”
“Xem xem cậu ghi chép bài thế nào.” Giang Mộ Hành nói, “Đưa tôi môn toán trước.”
Yến Hảo túm tóc mái: “Tôi toàn chép thẳng y nguyên từ trên bảng xuống, không biết cách sắp xếp các đơn vị kiến thức.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Tối nay tôi sẽ tổng hợp cho cậu.”
“Cậu đưa bài ghi của cậu cho tôi, để tôi tự mình dựa theo đó tổng hợp đi.” Yến Hảo ngượng ngùng nói, “Chữ của tôi rất xấu, đôi khi là viết lúc đang ngủ gà ngủ gật, không khác gì ngôn ngữ Sao Hoả, chính tôi còn chẳng biết mình đang viết cái quái gì nữa.”
Giang Mộ Hành: “…”
“Vậy cậu tới lấy bài ghi của tôi đi.”
Yến Hảo thừa dịp Giang Mộ Hành quay lưng nhanh chóng xoa xoa đầu gối, nghe hắn hỏi: “Cậu thường xuyên ngủ gà ngủ gật trong lớp?”
“Không hẳn là thường xuyên.” Yến Hảo nói, “Thi thoảng thôi.”
Giang Mộ Hành đến chỗ ngồi, cởi chiếc cặp trên lưng: “Nền tảng rất không vững, chợp mắt cái là hết mở lên nổi.
Nếu cậu sử dụng toàn bộ bốn mươi lăm phút trong tiết học, cậu sẽ không phải phí sức sau khi tan giờ.”
Yến Hảo ngửi thấy hương xà phòng trên người hắn, xen lẫn chút mùi mồ hôi: “Hết cách rồi, buồn ngủ lắm.”
Chuông vào học vừa vang, Yến Hảo liền muốn ngủ, chỉ trông cậy vào việc nhìn lén Giang Mộ Hành để nâng cao tinh thần.
“Mỗi ngày cậu cố gắng hoàn thành bài tập trước mười hai giờ đêm, đừng ngủ muộn quá.”
Giang Mộ Hành thu dọn bài tập và sách giáo khoa trên bàn, chuẩn bị cất vào cặp thì bỗng khựng lại, hắn lấy ra một món đồ từ trong sách tiếng Anh.
Là một tấm thiệp được làm thủ công.
Yến Hảo buông thõng ngón tay, cấu cấu lòng bàn tay.
Hồi chiều cậu không thấy ai lên chỗ ngồi của Giang Mộ Hành, khi tan học cậu vẫn ngồi trong lớp suốt, chỉ có thể là được nhét vào lúc giữa trưa cậu về chung cư.
Tấm thiệp hình trái tim, trang bìa mang màu xanh da trời.
Sau khi mở ra là bầu trời, nắng gắt, biển cả, chú cá voi nhảy lên, cộng với một bài thơ.
Tranh vẽ rất đẹp, thơ viết cũng rất hay, toàn bộ tấm thiệp mang kết cấu vô cùng xinh xắn, hiện lên sự nhiệt thành, hồn nhiên và dụng tâm của một người con gái.
Là một đứa đồng giới hậu đậu, trận chiến này phải đánh sao đây? Yến Hảo đột ngột bị che kín toàn thân bởi tấm vải lớn dệt từ nỗi tự ti và tuyệt vọng.
Máu chảy không xuôi, hô hấp hết sức nhọc nhằn.
Cậu giãy giụa muốn xé ra một lỗ hổng để hít thở.
“Tên chủ nhân tấm thiệp bị giấu trong thơ, cậu tìm cho tôi xem.”
Giọng nói vang trên đỉnh đầu như đâm xuyên qua lớp vải, tạo nên một lỗ thủng, Yến Hảo thở gấp chạy ra từ bên trong, lòng còn sợ hãi, vẻ mặt hốt hoảng: “Gì cơ?”
Giang Mộ Hành đưa tấm thiệp cho cậu: “Tìm ra cái tên.”
Yến Hảo: “…”
Sao đột nhiên hắn lại đặt câu hỏi? Sự việc này nằm ngoài dự liệu của cậu.
Yến Hảo lia qua thơ một lượt, nét chữ vô cùng xinh xắn.
Cậu lia thêm mấy cái, cảm thấy nữ sinh làm thơ này rất có học thức.
Giang Mộ Hành hỏi: “Ra chưa?”
Yến Hảo nghiêm túc xem đi xem lại, đầu đuôi đều nghiên cứu một lần, Mơ hồ phát hiện gì đó, sắc mặt cậu trở nên kỳ lạ, không chắc chắn lắm: “Lớp phó?”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo hít một hơi lạnh.
Lớp phó là một trong tám đoá hoa vàng của lớp.
Cô chính là học sinh ba tốt, học bá, cán bộ ưu tú, tài nữ, danh hiệu trên người rất sáng sủa.
Bình thường sẽ không nô đùa trêu chọc mà cực kỳ điềm đạm nho nhã, cảm giác tồn tại bình thường.
Dù sao cũng đem lại cho người ta ấn tượng đó là sẽ học bài.
Chỗ ngồi của lớp phó nằm giữa tổ này, hàng thứ hai, cạnh hành lang phía Giang Mộ Hành, cách rất gần.
Nếu số lần tầm mắt của cô rơi trên người Giang Mộ Hành nhiều hơn so với bạn học bình thường, hoặc là để lộ manh mối lúc giao tiếp với hắn, thì bằng mức độ chú ý đến Giang Mộ Hành mỗi ngày của Yến Hảo, cho dù không bắt gặp nhiều lần nhưng cũng không thể có chuyện chưa bao giờ phát giác.
Tương tự như các nữ sinh ôm ấp tâm tư với Giang Mộ Hành khác, cậu đều sẽ phát hiện.
Chỉ có thể nói lớp phó giấu còn sâu hơn cả cậu.
Yến Hảo đặt tấm thiệp lại lên bàn Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, bài thơ này viết gì?”
Giang Mộ Hành nói với nghĩa thông tục và dễ hiểu nhất: “Tôi đồng ý làm bạn trai cô ấy, người nhà cô ấy sẽ thu xếp cho tôi và cô ấy cùng ra nước ngoài.”
Mí mắt Yến Hảo giật liên hồi.
Gia cảnh Giang Mộ Hành không tốt là chuyện ai nấy đều biết, hơn nữa xế chiều hôm nay hắn còn lần đầu xin phép nghỉ, sẽ trở nên rất yếu đuối.
Nếu trao cho hắn sự quan tâm, chân thành, tương lai, và thể hiện rằng mình luôn sẵn lòng đồng hành bên hắn vào ngay lúc này, khả năng hắn từ chối sẽ thấp hơn bình thường rất nhiều.
Chẳng trách lớp phó muốn đưa tấm thiệp vào hôm nay.
Đây là nước cờ của người thông minh, hiểu rằng phải ra tay vào thời cơ thích hợp nhất.
Không như Yến Hảo, chỉ cảm thấy thời gian không còn nhiều nên nhất định phải hành động, không chú ý mấy vào sách lược.
Vẫn chưa tính toán đủ nhiều.
Mùa hè nóng nực, hơn ba mươi độ, Yến Hảo lại như bị ai giội cho chậu nước đá, lạnh cóng cả người: “Lớp trưởng, vậy cậu…”
Yến Hảo chưa dứt lời, đã thấy Giang Mộ Hành tiến đến bên chỗ ngồi của lớp phó, thả tấm thiệp vào ngăn bàn của cô.
Trả lại cô.
Đưa ra lời hồi đáp mà chẳng cần nói một chữ.
Hô hấp Yến Hảo trở nên gấp rút.
Cậu hít sâu một cái, toàn thân vẫn phát run vì kích động như cũ.
Khung cảnh Giang Mộ Hành từ chối lớp phó khiến huyết dịch cậu sôi trào.
Dẫu cho chẳng phải vì mình.
Yến Hảo liếc Giang Mộ Hành, thấy hắn hoàn toàn không biến hoá gì, lòng không khỏi nảy sinh một suy đoán: “Lớp trưởng, không phải cậu đã sớm nhận ra rồi chứ?”
Giang Mộ Hành chỉnh lý cặp sách, không đáp.
Yến Hảo nhìn đường cong gò má mượt mà của hắn: “Thật sự đã nhận ra?”
Giang Mộ Hành lạnh lùng hỏi lại: “Cậu quan tâm cái này làm gì?”
Chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Lòng Yến Hảo hoang mang đến tột đỉnh.
Lớp phó giấu kỹ như vậy mà Giang Mộ Hành vẫn nhận ra.
Rốt cuộc là nhận ra bằng cách nào?
Cậu thì sao? Cậu còn đường sống không?
Yến Hảo như một đứa nhỏ bị người ta bịt mắt, lúng ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ, muốn khóc lại không dám khóc.
Bị doạ sợ.
Hành lang có tiếng nói chuyện, người lớp khác bưng hộp cơm quay về từ nhà ăn.
Yến Hảo giật mình một cái, mở choàng mắt, cậu có đường sống, cậu có.
Bởi nếu Giang Mộ Hành đã nhận ra, không đời nào hắn dạy thêm cho cậu.
.
Yến Hảo nhéo nhón tay hơi cứng của mình, đổi chủ đề: “Lớp trưởng, cậu có dự định đi du học không?”
Giang Mộ Hành day trán: “Tư duy của cậu lúc không nên sôi nổi thì rất sôi nổi, một khi làm bài lại vô cùng cứng nhắc.”
Yến Hảo khó xử: “Tôi chỉ hỏi tí tí.”
Mấy năm qua ba mẹ cậu đều bận rộn mở rộng thị trường nước ngoài, hy vọng cậu sang đó theo, nhưng câu trả lời của cậu một mực là để nói sau.
Thực ra cậu muốn ở cùng Giang Mộ Hành.
Nếu Giang Mộ Hành có ý định xuất ngoại, cậu sẽ đi.
Khi lớp học yên tĩnh được gần hai phút, Giang Mộ Hành nhìn băng cá nhân trên tay mở miệng: “Sau này bất luận là học hành hay công việc, tôi đều sẽ ở trong nước, không có kế hoạch ra nước ngoài.”
Yến Hảo híp híp mắt, vậy lần sau ba mẹ hỏi lại, cậu sẽ dứt khoát đáp không đi.
Dẫu cho nước ngoài có nhiều khả năng và cơ hội, nhưng không có Giang Mộ Hành, vẫn chỉ là vô nghĩa.
.
Giang Mộ Hành đưa bài ghi môn toán của mình cho Yến Hảo, không nói những điều kiểu như đừng làm bẩn, cũng chẳng bảo mai nhớ trả.
Vở ghi là một quyển tập kẻ ngang màu xanh trắng cực kỳ phổ thông, ba đồng một quyển.
Các nữ sinh sẽ mua chỉ vì muốn dùng thứ gì đó giống người mình thích, vô cùng vui vẻ.
Yến Hảo cũng mua, mua nguyên cả bộ, cất hết trong nhà, thậm chí bởi vậy mà bị nhiễm đam mê sưu tầm vở.
Nghỉ hè phải thu dọn lại chút.
Yến Hảo đạp xe cùng với Giang Mộ Hành.
Mắt thấy đến giao lộ là đường ai nấy đi, khoé môi của cậu cụp xuống.
Ngay khi cậu cảm thấy mất mát, Giang Mộ Hành dừng trước một tiệm sách gần giao lộ.
Yến Hảo ngây người, vội vàng dừng xe bên cạnh Giang Mộ Hành, dựng chân chống theo hắn vào tiệm sách.
Giang Mộ Hành hơi nghiêng mặt nói với cậu: “Cậu chỉ cần ôn tập trọng điểm trên sách đúng hạn trước cuối kỳ và làm vài đề tôi chọn cho cậu là được, không cần mua sách tài liệu.”
Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mạnh: “Tôi dạo chơi.”
Giang Mộ Hành không nói thêm gì.
Trong tiệm sách không có ai, chỉ có hai thiếu niên mang đồng phục nhất trung, xuyên thẳng qua từng dãy sách.
Người cao đi đằng trước, người thấp theo phía sau, ánh mắt dõi theo hắn, rất tự nhiên, lại nóng rực.
Yến Hảo “Ồ” lên: “Lớp trưởng, có Đạt điểm tối đa môn văn trong kỳ thi đại học.”
Giang Mộ Hành lùi về sau hai bước, nhìn sách cậu chỉ: “Vô dụng với lần thi cuối kỳ này của cậu.”
“Vậy có giúp đỡ gì trong kỳ thi đại học không?” Yến Hảo hỏi, “Tôi nghiên cứu tí, để xem có thể lấy thêm ít điểm trong phần viết văn không?”
Giang Mộ Hành tiến lên phía trước: “Xem chơi đi.”
“…” Yến Hảo nói, “Tôi mua nhé?”
Giang Mộ Hành: “Tuỳ cậu.”
Yến Hảo lại chỉ một quyển: “Sống như hoa mùa hạ — Tuyển tập những bài thơ của Tagore thì sao?”
Giang Mộ Hành vẫn đáp vậy, ngữ điệu bình thường đều đều, không lên xuống: “Xem chơi.”
Yến Hảo muốn trợn trắng mắt: “Lớp trưởng, có phải cậu đang trêu tôi không?”
Giang Mộ Hành cho cậu cái bóng lưng: “Nâng cao lượng đọc.”
Vẻ mặt Yến Hảo mù mịt, thế tức là…!Ban nãy Giang Mộ Hành thực sự đang trêu cậu?
Giang Mộ Hành sẽ hài hước?
Yến Hảo vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng cầm sách xuống rời đi.
Tưởng rằng Giang Mộ Hành đã đi xa, nào ngờ cậu vừa vòng qua giá sách thì gặp hắn, suýt nữa đụng trúng.
Không rõ Giang Mộ Hành đang tìm sách gì, ánh mắt hờ hững lia qua giá sách.
“Có Trắc nghiệm các môn tự nhiên và Bách khoa toàn thư đoán đề.”
Yến Hảo gảy hai quyển sách ở kệ bên trái, “Môn tự nhiên của tôi vẫn ổn, nhìn chung thì không lên xuống.
Hay tôi mua một quyển làm chút lúc nghỉ hè?”
“Không khuyến khích cậu mua.” Giang Mộ Hành nói, “Nghỉ hè cậu phải luyện tập chuyên đề, ôn tập nhiều lần, tôi sẽ chọn kỹ dạng đề giúp cậu.”
Yến Hảo sững sờ nhìn hắn, chớp mắt: “Vậy tôi không mua nữa.”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Dạo một hồi, Giang Mộ Hành mua quyển sách ngoại khoá.
Yến Hảo chú ý thấy một hoạt động trong tiệm sách, mua đủ một trăm tám mươi đồng tặng hộp bút.
Cậu liếm liếm môi dưới, Giang Mộ Hành đã dùng chiếc hộp bút của hắn từ hồi thi cấp ba.
Lúc đó không mới không cũ.
Bây giờ rất cũ kỹ, các đường viền mòn mất màu, vẫn chưa đổi cái khác.
Người khác tặng không lấy, bản thân cũng không mua mới, đại khái là cảm thấy vẫn dùng được, không muốn lãng phí.
Cũng có lẽ chỉ đơn thuần là sao cũng được.
.
Yến Hảo xem xét giá cả hai quyển sách trong tay, lại nhân cơ hội nhìn Giang Mộ Hành, trong lòng tính toán tổng giá trị, vẫn thiếu mấy chục.
“Lớp trưởng, cậu chờ tôi tí, tôi còn sách muốn mua.”
Khi Yến Hảo trở về, tay cậu đã xuất hiện thêm một tập văn xuôi của Lâm Thanh Huyền.
Giang Mộ Hành cúi đầu liếc cậu: “Sao lại mua cái này?”
Yến Hảo có ảo giác bị nhìn thấu tâm tư nhỏ, từ đầu đến chân như thiêu như đốt, cậu cụp mắt: “Bồi dưỡng tình cảm chút.”
Giang Mộ Hành thu hồi tầm mắt: “Còn mua gì nữa không?”
“Không.” Yến Hảo thở phào, “Lớp trưởng, chúng ta cùng tính tiền đi, trong tiệm đang có hoạt động.”
Không chờ Giang Mộ Hành đáp, Yến Hảo đã đến ngay quầy thu ngân hỏi: “Ông chủ, đủ một trăm tám mươi để tặng hộp bút rồi đúng không?”
“Đúng, cháu tự lấy đi.” Ông chủ ra hiệu cho cậu nhìn cái sọt đựng hộp bút trong góc.
Yến Hảo bước qua đó ngồi xổm xuống, chùi mồ hôi tay vào quần đồng phục, nghiêm túc lựa hộp bút.
Chẳng mấy chốc, Yến Hảo cầm chiếc hộp bút màu xanh dương ngửa đầu ra sau nở nụ cười, mái cậu tản ra hai bên của cái trán chắc nịch, trong mắt có ánh sáng: “Lớp trưởng, cậu thấy cái này thế nào?”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt qua một bên, ánh mắt vô định xẹt qua vật trước mắt, nửa ngày mới nghiêng về, nhìn Yến Hảo: “Đi thôi.”.