Bạn đang đọc Yêu Đương Đứng Đắn FULL – Chương 10
Trong phòng rất yên tĩnh.
Tim Yến Hảo đập rất nhanh.
Giang Mộ Hành ngồi về ghế, hơi ngửa ra sau: “Muốn tất cả, vậy cậu có thể thăng bao nhiêu hạng?”
Trong đầu Yến Hảo như có một sợi dây đang nằm trên tay Giang Mộ Hành, sợi dây bị giật, ý nghĩ của cậu chạy theo: “Năm hạng?”
Giang Mộ Hành im lặng như cũ.
Cổ họng Yến Hảo phát khô, cậu cảm thấy âm thanh phát ra từ miệng mình cũng có chút không chân thực: “Hai mươi hạng?”
Giang Mộ Hành cong ngón tay gõ tay ghế: “Gấp đôi.”
Sắc mặt Yến Hảo tức khắc thay đổi: “Không thể nào.”
“Toàn lớp có sáu mươi bốn người, thứ bậc sáu mươi hai của tôi là rất ổn định, thứ ba từ dưới đếm lên.
Cậu muốn tôi lên tới bốn mươi, trực tiếp từ hạng chót lên hạng trung là không thể nào.”
Vả lại khối 11 của nhất trung có tổng cộng mười bảy lớp, năm lớp khoa học xã hội, mười hai lớp còn lại là khoa học tự nhiên.
Trong mười hai lớp này, lớp (1), (2), (3) đều là lớp khoa học tự nhiên trọng điểm.
Yến Hảo thuộc lớp (1).
Những người thi vào được đều là học bá ở cấp hai, đối tượng được người ta quỳ lạy.
Giữa bọn họ cạnh tranh rất mạnh, người nào tiến vào cũng vô cùng gian nan, bằng không cậu đã chẳng muôn đời xếp thứ ba từ dưới đếm lên.
Lông mày Giang Mộ Hành hơi nhíu: “Thứ bảy tới lúc đến, tôi sẽ đưa cậu trọng điểm của từng môn học.
Ngày danh sách thành tích cuối kỳ được dán lên tường, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cậu trong ba mươi vị trí đầu của lớp.”
Yến Hảo muốn phát điên: “Lớp trưởng, tôi mua vào nhất trung.”
Giang Mộ Hành thờ ơ: “Cho nên chỉ bảo cậu tiến vào ba mươi vị trí đầu.”
“Bây giờ tôi đang xếp thứ ba từ dưới đếm lên.” Yến Hảo gãi gãi tai, lặp lại và nhấn mạnh, “Thứ ba từ dưới đếm lên.”
Mấy giây sau cậu nghe thấy Giang Mộ Hành mở miệng: “Hoảng rồi?”
Có một khắc Yến Hảo cho là Giang Mộ Hành đang cười.
Khoé mắt cậu liếc qua, phát hiện chỉ là do mình đang rối loạn.
Vì Giang Mộ Hành vẫn giống như mọi khi, mím môi, vô cùng nghiêm túc cũng vô cùng lạnh lẽo.
Yến Hảo gật đầu: “Đúng, rất hoảng.”
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: “Cậu muốn tôi khoanh trọng điểm cho cậu, nhưng lại không tin tưởng tôi.”
“Tôi tin!”
Yến Hảo vội vàng thanh minh một câu.
Dừng một hồi, cậu cười nhẹ nói, “Lớp trưởng, cậu luôn là người đứng đầu khối, chưa một lần rơi xuống.
Tôi là chót lớp, nếu không tin cậu thì chẳng phải tôi rất ngốc à?”
Ánh mắt Giang Mộ Hành không dời lên mặt cậu: “Vậy cậu hoảng cái gì?”
“Tôi hoảng là vì chỉ còn cách cuối kỳ có hai mươi mấy ngày.
Dựa vào hiệu suất học tập của tôi, thời gian sẽ rất gấp rút.”
Yến Hảo vô thức gặm ngón trỏ, răng cọ khớp xương trắng nõn.
“Cạch —”
Cây bút trên bàn bị Giang Mộ Hành đánh rơi.
Âm thanh nhỏ này làm đầu dây thần kinh Yến Hảo run một cái, sự chú ý theo đó chuyển dời, nỗi nôn nóng trong lòng tiêu tan bớt.
Cậu buông khỏi đốt ngón tay sắp bị cắn chảy máu.
Giang Mộ Hành nhặt cây bút dạ bi bên chân lên: “Bình thường trước khi thi tôi chỉ lật lại sách giáo khoa, sẽ không dồn hết tâm trí để khoanh trọng điểm mà ôn tập, bằng không bây giờ đã có thể cho cậu.”
Yến Hảo cảm giác bị đè bẹp bởi chỉ số thông minh của hắn.
Yên lặng một hai phút, Giang Mộ Hành lên tiếng: “Ngày kia.”
Yến Hảo không dám tin ngẩng đầu nhìn.
Giang Mộ Hành xoay nắp bút: “Ngày kia giờ nghỉ trưa, cậu lên chỗ tôi tìm tôi.”
Mí mắt Yến Hảo run rẩy, bản thân cậu muốn không chỉ là trọng điểm của một mình toán, mà là mỗi môn, chỉ bằng một ngày sao có thể làm được? Giang Mộ Hành còn phải đi học, chắc chắn rất ảnh hưởng tới kế hoạch học tập của hắn.
“Tôi không vội, hay thứ bảy tuần sau đi.”
Giang Mộ Hành cất bút vào cặp: “Đúng ngày kia.”
Yến Hảo thừa lúc vuốt tóc mái nhìn hắn.
Thấy hắn đã nhíu mày, đành nuốt lời đã đến khoé miệng về, suy nghĩ một chút nói: “Vậy đến lúc đó cậu tới chỗ này của tôi đi, lúc nghỉ trưa có người ngủ trong lớp, không tiện thảo luận.”
Giang Mộ Hành: “Được.”
Tâm tư Yến Hảo bay loạn, một là làm sao để liều mạng trong hai mươi ngày tới, một là làm sao để tuần sau tới mà không cần chờ đến thứ bảy chủ nhật, để có thể được ở cùng hắn.
“Thứ hai ngày mai, tiết tự học buổi sáng là tiếng Anh, đừng tới trễ.
Ngoài ra,” Giang Mộ Hành đứng dậy, “phải nộp bài tập toán.”
Yến Hảo liếc bài toán bên tay trái, mí mắt giật một cái.
“Đừng chưa thử đã cho rằng mình không thể.”
Giang Mộ Hành nói, “Có một số việc nhìn thì khó, thực chất chỉ cần cậu bước về phía trước một bước, sẽ phát hiện…”
Âm thanh đột nhiên dừng lại, hắn cúi đầu vuốt nhẹ những vết chai trong lòng bàn tay, yên lặng.
Yến Hảo khó hiểu nhìn hắn.
Giang Mộ Hành không nói tiếp mà chuyển sang chủ đề khác: “Trước cuối kỳ tôi lại giám sát cậu.”
“Điều kiện tiên quyết là cậu phải chịu học.”
Yến Hảo nhìn mô hình thuyền buồm trên bàn: “Nếu cuối kỳ tôi có thể thăng bốn mươi hạng, tôi sẽ mời lớp trưởng đi biển ngay.”
Giang Mộ Hành đeo cặp trên lưng đi ra cửa: “Thi xong hẵng nói.”
Cảm xúc Yến Hảo cuồn cuộn không thôi, khó mà kiềm chế hô lên: “Lớp trưởng, lên 12 cậu tiếp tục phụ đạo cho tôi đi.”
Giang Mộ Hành phất tay.
Yến Hảo ngóng theo bóng lưng của hắn, ánh mắt hừng hực: “Là không muốn, hay là nói bye bye với tôi, hẹn mai gặp vậy?”
Giang Mộ Hành không quay đầu: “Nhớ làm bài tập, mai tôi lại kiểm tra.”
Sau đó cửa chính mở ra rồi đóng, căn hộ trống vắng một khoảng.
Yến Hảo ngồi vào chiếc ghế Giang Mộ Hành từng ngồi, nằm nhoài trên chiếc bàn hắn từng chạm, mặt vùi trong khuỷu tay, thì thầm nhẹ nhàng đáp lại dấu tay ấy: “Mai gặp.”
.
Sau nửa đêm Yến Hảo làm xong toàn bộ bài tập, nằm dài trên giường chuẩn bị ngủ.
Cậu bất thình lình nhớ ra rằng, đối diện với ý nghĩ tham lam lại quá đáng của cậu, Giang Mộ Hành vậy mà lại đồng ý.
Yến Hảo lập tức hết buồn ngủ, cậu với tới điện thoại, xem một lượt nhật ký trò chuyện, lại đi gõ tin nhắn.
Lẩm nhẩm từng chữ từng chữ một.
Cuối cùng soạn được một tin: Tôi rất thích cậu.
Bỏ vào tin nhắn nháp.
Yến Hảo cất nặng yêu thương nghĩ, nếu cuối kỳ này thực sự có thể nâng thành tích lên nhiều như vậy, một năm lớp 12 lại nhờ Giang Mộ Hành dạy thêm cho cậu, dùng hết toàn lực liều một lần, chưa biết chừng sẽ có hi vọng thi vào cạnh trường của Giang Mộ Hành.
Tất nhiên trong lúc đó tốt nhất là có thể thổ lộ thành công.
Vậy bọn họ có thể yêu đương trong lúc học đại học, đẹp hơn cả giấc mộng.
Yến Hảo cũng không biết sau đó mình có ngủ hay không, sáng sớm đến lớp cậu không hề choáng váng một chút nào, vô cùng hưng phấn như chơi thuốc.
Dương Tùng và Hạ Thuỷ cùng nhau đến.
Hạ Thuỷ mới về sau kỳ nghỉ, cô vừa gầy vừa đen như một nắm than, làm nổi bật hàm răng đặc biệt trắng, có thể đi đại diện cho quảng cáo kem đánh răng.
Yến Hảo còn chưa chào, Hạ Thuỷ đã la một tiếng như quỷ kêu: “Mẹ nó, cánh tay mày bị sao vậy?”
Lúc này đã là tiết tự học buổi sáng, tiếng học từ vựng vang như tiếng côn trùng kêu.
Giọng của Hạ Thuỷ chỉ khiến vài người chú ý.
Dù thế, chấn động vẫn không nhỏ như cũ.
Yến Hảo rất trắng, khiến cho bọng nước nổi lên cánh tay trông hết sức chướng mắt, có đôi phần nhìn mà phát hoảng.
Chung quanh mồm năm miệng mười hỏi cậu bị bỏng gì, nước sôi hay là dầu.
Lòng hiếu kỳ được thoả mãn, họ bắt đầu thảo luận phương pháp khi bị bỏng.
“Nha đam” “kem đánh răng” “xì dầu” “thuốc mỡ Kinh Vạn Hồng” gì đó, thảo luận xong thì lại học từ vựng.
Khúc nhạc dạo nhanh chóng kết thúc.
Yến Hảo thấy Hạ Thuỷ nhăn đôi mày nhỏ nhắn xem tới xem lui, cậu chỉ chỉ bọng nước: “Vô cùng buồn nôn?”
“Không phải từ đó.” Hạ Thuỷ nghĩ từ miêu tả, “Đó là, nói thế nào nhỉ, Hành Tây*, nói thế nào?”
*Hành tây theo pinyin là [yáng cōng], Dương Tùng là [yáng cóng].
Dương Tùng nghiêng cổ thò tay vào hộc bàn: “Không thoải mái.”
“Đúng, không thoải mái!” Hạ Thuỷ than van, “Tiểu Hảo, cánh tay mày trắng loáng biết bao nhiêu, mấy cái bọng nước này làm tao khó chịu muốn chết, tao chỉ muốn móc nó ra.”
Dương Tùng lấy một chồng sách trong hộc bàn: “Tiểu thư, mày có thể quản móng vuốt đen của mình được không, bọng nước vỡ dễ bị nhiễm trùng, nhất là vào cái thời tiết nóng hầm hập kiểu này.”
Mắt Hạ Thuỷ trợn trắng: “Tao vừa nói giống vậy.”
Dương Tùng cười nhạo: “Biết đâu mày bị thiểu năng.”
Hạ Thuỷ ra vẻ muốn đập cậu ta, quay mặt hỏi Yến Hảo: “Mày không cản tao à?”
Yến Hảo đang xem điện thoại: “Không cản, mày cứ việc.”
Hạ Thuỷ: “…”
Dương Tùng: “…”
Hạ Thuỷ hả hê đối mặt với Dương Tùng: Tiểu Tùng Tử, mày thất sủng rồi?
Dương Tùng: Ha ha.
.
Tiết đầu tiên là toán, thầy đang viết đề trên bảng đen, gọi người lên làm.
Thành tích của những người được gọi trước tương đối tốt, vui vẻ đi lên, được khen nguyên dàn, thành tích của những người được gọi sau tương đối kém.
Thầy nhìn một vòng, kêu một cái tên: “Yến Hảo.”
Yến Hảo đang đổi ruột bút chì.
Dương Tùng huých khuỷu tay cậu: “Anh Hảo, trúng thưởng kìa.”
Yến Hảo buông bút chì nhìn đề bài trên bảng, phát hiện dạng đề khá quen thuộc.
Giang Mộ Hành từng dạy cậu.
Yến Hảo đứng dậy từ chỗ ngồi.
Dương Tùng dịch ghế lên trước nhường chỗ cho cậu, an ủi như ông bố già: “Đề quần què gì đây.
Tao để ý thấy trong lớp không có mấy người đang viết, mày đi lên bày tư thế xong xuống luôn là hết chuyện, đừng sợ.”
Yến Hảo đi ra từ bên trong: “Tao lên thử xem.”
Dương Tùng: “???” Mình nóng quá nên gặp ảo mẹ nó giác à?
Hạ Thuỷ tạo dáng tay “cố lên” với Yến Hảo.
Dương Tùng đá ghế cô, ném qua ánh mắt “cần giải thích”, mày cũng nghe thấy chứ?
Hạ Thuỷ dùng khẩu hình miệng đáp: Nghe thấy.
Lần đầu tiên Tiểu Hảo tích cực như vậy, nhất định phải cổ vũ nó.
Dương Tùng sợ hãi vạn phần, vậy mà không phải ảo giác.
Người anh em có kỳ ngộ gì, ăn được tiên đan, hay là đại lão kiếm được chiếc nhẫn*?
*Đọc bình luận bên Tấn Giang thì có vẻ mấy bản chơi JX3, mình không rõ trò này nữa…
.
Lúc lên Yến Hảo thực sự là có nắm chắc.
Kết quả vừa đứng trên bục giảng đối diện với bảng đen, cậu cảm giác rằng mình không biết làm.
Đằng sau là cả lớp, rất căng thẳng.
Yến Hảo hít sâu, ổn định tinh thần nghiêm túc giải đề, bất tri bất giác đã viết nửa cái bảng mà vẫn chưa giải xong.
Lòng của cậu hơi sợ hãi, vừa phân tâm thì gãy mất viên phấn.
Yến Hảo lấy một viên phấn dài từ trong hộp phấn trên bục giảng, vô thức nhìn Giang Mộ Hành.
Như thể phát hiện ra, Giang Mộ Hành ngẩng đầu lia qua phía Yến Hảo.
Ánh mắt lướt qua bọng nước trên tay cậu rồi trở về.
Yến Hảo dùng ánh mắt hỏi hắn phải không, toàn tâm toàn ý nghĩ tới câu trên bảng.
Nghiễm nhiên quên quan sát xem Giang Mộ Hành sẽ phản ứng thế nào khi thấy vết bỏng, mình có thể được chú ý hay không.
Ngoài cửa sổ có cơn gió nóng thổi vào, vén lên tóc mái mảnh nhỏ của thiếu niên, chấm đỏ giữa lông mày thoắt ẩn thoắt hiện.
Giang Mộ Hành hồi lâu mới khẽ gật đầu.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt Yến Hảo mở to, nỗi mừng rỡ khi được người mình thích công nhận hoá thành ánh sáng rọi ra từ trong mắt, tựa như sao trời giữa đêm đen, vừa sáng loà lại chói mắt.
Giang Mộ Hành nghiêng mặt nhìn bảng, nhắc thiếu niên trên bục giảng làm bài.
Yến Hảo lấy lại tinh thần, lập tức nắm phấn quay người tiếp tục giải toán..