Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 7.2
Cuối cùng cũng đã đến Kinh thành, chỉ tốn hơn ba ngày một đêm thôi. Đối với bảo tiêu thời gian chính là chuyên nghiệp, cả tiêu cục nhà nàng và nhà hắn đều có tiếng không bao giờ để mất hàng và quá hạn giao.
Ba xe ngựa đi đến Thất vương phủ, Lệ Nhan háo hức nhìn cảnh vật kinh thành náo nhiệt xung quanh…
– Woa… khi về phải mua quà đặc sản mới được!
– Hèn gì cha ngươi phải nhờ hơi con rễ, nếu để ngươi kế thừa tiêu cục nhà ngươi chắc chắn phá sản!
– Phá sản cái đầu thúi ngươi đó!
Hai đứa cải nhau cho đến khi ngừng trước cổng Thất vương phủ. Phủ gia to lớn rất tráng lệ và uy phong, lính gác đã nghe dặn nên niềm nở tiếp đón rước hàng vào. Cả đoàn cùng chờ vương gia ở đại sảnh. Một nam nhân tuổi ngoài tam tuần vẫn còn phong độ, áo gấm cao sang khí chất tỏa ra bất phàm đi ra mặt cười tươi như hoa vì hài lòng. Cả bọn cùng quỳ xuống hành lễ.
– Vương gia cát tường!
– Không cần đa lễ! Chỉ ba ngày hơn đã đến rồi thật không hổ danh là hai tiêu cục hàng đầu Kỳ Mạc, không làm ta thất vọng tí nào. Mau cho ta biết tên hai áp tiêu chính được không?
Thất vương gia là vương gia duy nhất trong triều, thân cao vọng trọng nhưng ăn nói gần gũi thoải mái không làm người ta quá kinh sợ lại rất kính nể. Cả bọn vẫn quỳ không thấy phía sau có một bạch y nam nhân nhẹ nhàng quan sát. Lệ Nhan bẽn lẽn xưng danh trước với vương gia …
– Tiểu nữ Mạch Lệ Nhan của Cửu Nhật tiêu cục!
– Lệ Nhan sao? Tên hay! Cho bổn vương nhìn mặt thử đi!
Nàng hận không thể trào nước bọt chết ngay lúc này vì cái tên tuyệt vời ấy ban cho. Hiên Phi cạnh bên vẫn khom đầu nhưng lén nén cười khùn khục trong cổ họng. Nếu ở đây không có vương gia, nàng tin chắc hắn ta sẽ lăn tròn cười vài vòng chọc quê nàng rồi.
Dù sao cũng đến nước này, Lệ Nhan buồn bã ngẩn mặt lên. Vương gia trong lòng cũng hộc máu nhưng lịch sự không để nàng gánh sự nhục nhã.
– Cô nương khả ái lắm! – Vương gia khen khi trán lấm tấm mồ hôi.
– Vương gia quá lời rồi! – Nàng trả lời khi lệ đổ vào tim đau khổ cùng cực.
Chỉ có Hiên Phi là khoái chí gần chết khi chứng kiến cảnh nàng bị nhục nhã như vậy. Rồi vương gia nhanh chóng chuyển sang hỏi hắn…
– Còn đây là…
– Tiểu nhân Long Hiên Phi của Long Môn tiêu cục!
Hiên Phi ngẩn mặt lên, mắt vương gia vì thế mở tròn đầy sững sờ cứ như chưa từng nhìn thấy kì trân dị bảo nào “hảo hạng” được dường như vậy. Nàng hận trong lòng, chắc vương gia cũng cho rằng cái tên “Lệ Nhan” nên dành cho Hiên Phi mới đúng. Phải ôm nhục thế này vì đi cùng người quá đẹp như hắn khiến Lệ Nhan chỉ thấy hận cha mình mà thôi nha.
Vương gia mê ngay cái nhan sắc tuyệt trần của Hiên Phi nên nằn nặc giữ mọi người lại trong phủ đêm nay. Dù cả bọn thấy căng thẳng lắm nhưng vương gia đã có lòng, không dám từ chối cả.
Ngủ ở đâu có giường đàng hoàng là Lệ Nhan vui rồi không bận tâm mấy. Khi nàng đi về phòng thấy gia nhân trong phủ đang dở hàng đem ra sau hậu viện. Trong đầu nảy sinh chút xíu tò mò.
– Ngươi nghĩ trong ba thùng hàng gỗ đó chứa gì Thổ Phỉ?
Hiên Phi nghe nàng hỏi mới trông lên cái mặt ngốc của nàng vì ăn cơm nên thức ăn dính đầy. Hắn lúc này không sinh ra cảm giác hồi hộp đó nữa nên khỏe hẳn trong người, may là nàng không có chút xíu nữ tính nào cả thật là an tâm. Hắn vừa ăn vừa thờ ơ đáp lời…
– Nguyên tắc bảo tiêu đầu tiên chính là không tìm hiểu hàng của khách là gì dẫu có bốc mùi xác chết đi chăng nữa. Còn không là do khách tự nói thì thôi!
– Xìii… ta biết mà! Chỉ là ta tò mò chút xíu!
– Tò mò dễ chết lắm đó thím hai. Lo mà ăn lẹ, về ngủ mai đi sớm nữa đó!
Hiên Phi tỏ ra dáng vẻ người lớn thật đáng ghét, nàng vì thế càng hậm hực giành ăn. Chẳng hiểu sao họ sắp xếp hai đứa áp tiêu chính ăn riêng với nhau đã đành, còn phục vụ tại phòng Hiên Phi thôi cứ như lo sợ hắn phải đi xa vất vả. Nàng chuốt khổ mò qua đây mới có đồ cho vào bụng trong khi nàng mới là nữ nhi yếu đuối cần trân trọng nha.
Giờ Lệ Nhan ngẩm ra đẹp cũng rất có lợi, tiếc thay nàng xấu quá. Chuyện xấu đẹp này có rầu rĩ cũng không khá hơn nên nàng lủi thủi bước rồi phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng. Nàng nhớ phòng nàng đâu có cách xa phòng Hiên Phi đến vậy, khi xoay lại cũng không thấy phòng hắn đâu làm sao kêu hắn dắt về. Vương phủ to lớn, nàng lạc thật rồi sao?
Quẹo trái rẽ phải lại càng đi lung tung, Lệ Nhan định bụng kêu rống lên cho ai đó nghe thấy giúp thì nghe tiếng khua binh khí nhưng nhẹ nhàng không giống đánh nhau. Nàng bước theo hành lang nhìn vô số binh khí, thuốc pháo từ thùng hàng lớn chuyển vào kho. Các gia nhân làm việc rất tất bật, dáng mờ hình như là vương gia đang giám sát thì phải.
Lệ Nhan cắn môi giữ im lặng, vương gia đưa những thứ như vậy về phủ có giống như đi chợ mua quà không nhỉ? Tự nhiên nhớ Hiên Phi nói với nàng tò mò dễ chết nên nàng vội bước lùi thật khẽ rời đi thật nhanh.
Nàng muốn nói ngay cho Hiên Phi biết nhưng mới đi qua vài hành lang đã yếu tim với ánh đèn của một người đi tới. Dáng người ấy cao ốm, mặc một bộ bạch y tươm tất, tóc được bới cao phía sau gọn gàng, gương mặt chỉ trong ánh đèn lồng mờ cũng toát lên vẻ tuấn mỹ.
Nếu không phải thường xuyên cải nhau với “siêu cấp mỹ nam nhân” thì hẳn là Lệ Nhan cũng chết cứng vì nam nhân này rồi. Bạch y nam nhân này thật khôi ngô, mày thanh mắt sáng, ngũ quan hài hòa không sai lệch nửa phần. Lại thêm thần thái nho nhã, tay còn cầm một phiến quạt giấy trông như công tử giàu sang có học thức.
Nhìn thấy nàng, bạch y nam nhân ôn hòa cất tiếng trước vô cùng nhẹ nhàng.
– Lệ Nhan cô nương, đã khuya rồi còn đi đâu thế?
Nàng định bụng hỏi sao người này biết tên mình nhưng lại không hỏi, cố gắng đoan trang nhẹ nhàng nhất có thể, nàng cũng chỉ nặn ra được nụ cười gượng xấu chưa từng thấy…
– Thật ra… tiểu nữ đang tìm phòng mình, đi một hồi bị lạc… thật không nhớ phòng mình nằm đâu cả! – Gặp một nam nhân đẹp như vậy mà nàng đã lộ ra sự ngu si của mình rồi thiệt là ê mặt. Nhưng bạch y nam nhân vẫn nói nhẹ giọng.
– Ta có thể giúp cô nương!
Lệ Nhan mừng quá, không nghi ngờ xa xăm vội hớn hở đi theo. Dáng vẻ người này từ sau đã toát ra khí chất hơn người, dáng đi cũng rất cao quý nha. Lệ Nhan gật gù, trong lòng thầm nghĩ mỹ nam phải là thế này ai như Hiên Phi tuy cái mặt đẹp nhưng hành động không thua phường đạo tặc.
Nàng bám theo, thấy người này rành đường rẽ lối nên buộc miệng hỏi…
– Công tử là người trong phủ hả?
– Àh không… ta cũng chỉ là khách của vương gia thôi! Tiện đây, ta tên Nhan Chí Bình!
Chí Bình nói, gương mặt mỉm cười hiền hiền càng làm người ta có nhiều hảo cảm. Mắt Lệ Nhan mơ màng không kiềm chế được cảm thán.
– Nhan công tử thật là đẹp… Nếu để Hiên Phi gặp được công tử thì hắn sau này khỏi tự cao tự đại cho là mình đẹp nhất nữa!
Nàng không phủ nhận Hiên Phi đẹp nhưng Chí Bình biết cách làm cho vẻ đẹp hoàn hảo một cách cụ thể qua cả cử chỉ. Nàng nói ra xuất phát từ đầu óc vô tư, lại khiến Chí Bình bất ngờ, cười ngay một cách trang nhã…
– Lần đầu có người khen ta như vậy!
– Ây… xem ra chổ công tử ở mọi người không ai rãnh rang hết có đúng không? Ở Vạn An ai ai cũng đi ngang khen Thổ Phỉ àh không… Hiên Phi là siêu cấp mĩ nam nhân gì đó. Thật là buồn nôn!
Lệ Nhan cũng nôn hết mấy lần, giờ cũng quen bụng rồi không sao nữa. Chí Bình một lúc cũng ngơ ngác vì có nữ nhi lần đầu đã nói chuyện như vậy với mình như thế rồi nên cười lớn. Lệ Nhan đứng trơ ra, thấy huynh ta cười xong chỉ nhìn nhìn bằng ánh mắt rất lạ, mặt nàng tự động nhăn nhúm lại hỏi…
– Mặt tui dính cái gì hả?
– Khi nam nhân nhìn, cô nương đều hỏi lại như vậy sao?
– Tất nhiên là không! Họ nhìn mặt rồi nhẩm lại tên Lệ Nhan của tui nếu không thất vọng thì cũng cười giễu cợt nên tui sẽ hỏi tiếp: “Muốn gây sự hả!?”
Nàng không ngần ngừ khoe nấm tay tuyệt vời của mình họa thêm. Chí Bình thật sự là cười đến khóe mắt cũng ướt nước. Lệ Nhan giờ hơi lo người này có bị vấn đề gì ở đầu không lại cười không ngừng như thế. Sau cùng Chí Bình nhìn nàng thật kĩ, môi cười triều mến…
– Được trò chuyện với Lệ Nhan cô nương hôm nay ta được cười bằng cả một năm đó!
– Công tử đang chọc tui đúng không?
– Không! Là ta nói thật mà!
Chí bình nói lúc đã đến căn phòng của nàng. Lệ Nhan đưa đầu vào xem thử thấy có tai nải của mình mới dám an tâm là đúng nơi. Nàng xoay ra khom đầu lễ phép…
– Đa tạ công tử!
– Lần sau cứ gọi ta là Chí Bình. Ta rất muốn có cơ hội gặp lại cô nương!
Nàng chưa biết đáp lời ra sao cho trang nhã thì Nhan công tử đã nhẹ nhàng cầm đèn đi mất. Dáng huynh ta cùng ánh đèn lồng mau chống khuất sau góc hành lang khác. Lệ Nhan đứng gãi mũi, cảm giác có chút ớn lạnh cứ như đã gặp ma vậy.
Hôm sau vương gia thật tiếc phải rời xa Hiên Phi. Mặt hắn trắng bệt khi vương gia cứ nắm tay xoa xoa hạn ngày tái ngộ. Lệ Nhan cố nén cười không thành, vừa ra khỏi cổng phủ hắn liền cho ngay cú quất đầu tuyệt chiêu cái tội cười chọc hắn.
Nàng bận rộn mua quà Kinh thành về ẹ và tiểu muội nên cũng quên mất chuyện mình thấy định kể cho Hiên Phi nghe đêm qua. Cuộc bảo tiêu chung lần đầu của hai tiêu cục lừng lẫy giang hồ, do hai đứa miệng còn hôi sữa thực kiện kết thúc thành công tốt đẹp.
– Hết chương 3 –