Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 23.2
Vòng thi thứ hai có thể lệ gần như tương tự chặn thi đầu tiên. Trong vòng này, mười đội dẫn đầu vòng trước sẽ mang một kiện hàng đi qua các chướng ngại vật. Đội nào về sớm và hàng còn nguyên vẹn sẽ tranh năm vé thi vòng cuối cùng ngày hôm tiếp theo.
Nghe ra vòng hai có vẻ đơn giản và trùng lập vòng thi đầu nhưng vòng đấu này sẽ rất thảm khốc khác xa do cho phép cái đội có thể dùng mọi cách loại bỏ đối thủ trên đường mang hàng đi.
Ban giám khảo đã lường trước cái trò hèn hạ hại ngựa đều không thể dùng được. Đấu ở đây chính là dùng thực lực hạ đối thủ.
Lệ Nhan có chút lo lắng cho cha thi trong khi đó hai cha con nhà họ Long lại cải lộn ngay lúc gần xuất phát.
– Cha để con thi!!! – Hiên Phi nói rất quả quyết nhưng Long Bách Phi không chút cảm động vì con ngoan.
– Con toàn muốn xử thằng Vạn Sinh đó chứ có lo thi cho ra hồn đâu. Vòng này cha thi cho!
– Con thi!
– Cha thi!
Hai cha con dằn co quyết ra thi cho bằng được. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cả hai cha con hắn xem ra đều cứng đầu cứng cổ không nhượng bộ ai. Cuối cùng Hiên Phi bị cha tặng ột đấm vào bụng mới chịu ngồi ngoan ôm bụng buồn hiu. Long Bách Phi cười khà khà khi giành được với con.
Mạch Kiểm cũng rất háo hức khi lão oan gia thi đấu, như vậy càng thú vị hơn khi có đối thủ của mình.
Lệ Nhan bước qua nhìn Hiên Phi vẫn ngồi ôm bụng trông mặt tuấn mỹ như đang muốn đi ngoài ngay tại chổ vậy…
– Ngươi có sao không Thổ Phỉ?
– Ta rõ ràng là con riêng! – Vừa nói, Hiên Phi vẫn còn cố liếc theo lão già của mình đang rất vui vẻ sau khi đánh con ra nông nổi này. Nàng chỉ biết tặc lưỡi nói.
– Con riêng gì chứ… ngươi rõ ràng là con của Long thúc mà! – Phải nói là hai cha con y chan nhau, còn ai hoài nghi chuyện nực cười này ngoài hắn chứ.
Hiên Phi dĩ nhiên do giận quá mới nói vậy. Làm sao thì làm cũng không thể không là con trai của Long Bách Phi – mỹ nam trung niên siêu tàn bạo.
Bụng hắn thật còn rất đau, chẳng đứng dậy nổi khiến Lệ Nhan cũng hơi lo lắng. Không hiểu sao gần đây nhìn hắn đau, nàng cũng khó chịu theo.
Lệ Nhan giơ tay định xoa bụng hắn cho bớt đau thì Chí Bình đến rất đúng lúc. Khỏi cần chờ mặt đẹp hết nhăn nhó thì Hiên Phi đã cáu lại khó coi hơn vì tình địch. Chí Bình rõ thấy hắn không vui khi thấy mình vẫn cười thật là trang nhã.
– Hôm nay Long công tử không thi sao?
– Nhìn ta ngồi đây rồi còn hỏi dư thừa vậy. Nếu rãnh quá thì đi chổ khác đi Nhan công tử! – Hiên Phi trả lời Chí Bình kiểu như vậy làm trán nàng vương mồ hôi lạnh sợ xung đột xảy ra. Nhưng Nhan Chí Bình là ai chứ mà dễ nóng giận vì chút khiêu khích của Hiên Phi. Y mỉm cười ra vẻ nuối tiếc khi đáp lời.
– Ta lịch sự hỏi thăm, trong lòng thiết nghĩ Long công tử cũng như bằng hữu của ta… Tiếc thật… công tử làm ta đau lòng quá…
Chí Bình lắc đầu ra vẻ sầu não lắm. Tuy bộ dạng nho nhã thế kia nhưng rõ ràng càng cố ý chọc Hiên Phi hơn. Mặt Hiên Phi lại càng khó coi, không ngồi ôm bụng nữa mà đứng lện bộ dạng dọa người. Không khéo có “án mạng” nên Lệ Nhan nhanh nhảu chen vào đẩy Hiên Phi ra xa một chút, sau đó lại xoay cười với Chí Bình…
– Nhan công tử mặc kệ hắn đi. Xưa giờ hắn ăn nói khó nghe nên quen miệng rồi!
Hiên Phi nghe thế cứ như nàng sợ Chí Bình sẽ phật lòng. Chẳng suy nghĩ gì nhiều, nếu đi thích nha đầu như nàng là đồ si ngốc thì hắn tuyệt đối không cho nam nhân thứ hai muốn làm kẻ ngốc như hắn.
Thế là hắn vòng tay ôm ngang người nàng. Mặt Lệ Nhan đỏ ửng lên ngay khi cảm thấy tay Hiên Phi giữ cứng người mình sát vào người hắn. Hiên Phi đưa mắt nhìn Nhan Chí Bình và nói không chút do dự.
– Lệ Nhan là của ta!
Hiên Phi dứt khoát nói ra khẳng định nàng là chỉ thuộc về mình cho tên Nhan công tử kia thôi “mộng mị”. Chí Bình nhìn cảnh, đưa nhẹ vảnh môi hoàn hảo cười nhạt khó hiểu rồi lại nhanh chóng bước tới nắm kéo nàng ra.
Lệ Nhan không hiểu sao lại ra nông nổi này khi hai mỹ nam tranh nhau níu kéo lấy mình. Nàng biết mình đặc biệt xấu rồi nhưng có phải là cô nương xấu xí cuối cùng còn sống đâu tại sao lại tranh giành nàng như thế hả trời?
Chí Bình không hề yếu thế dẫu Hiên Phi cũng nhất định không chịu buông nàng ra…
– Lệ Nhan không phải của ai hết. Long công tử muốn giành nữ nhân với ta sao? …ngươi không có đủ tư cách đâu Long Hiên Phi! – Xem ra giờ Chí Bình cũng không muốn giả vờ thanh cao nho nhã na rồi làm Hiên Phi càng cao hứng.
– Tư cách sao? Dù ta không đủ tư cách với loại công tử ẻo lã như ngươi nhưng cũng không có nghĩa là ta sẽ thua. Ngươi bên Lệ Nhan được bao lâu, có hiểu rõ bằng ta không Nhan công tử?
Lệ Nhan ở giữa vừa nhìn cả hai đối thoại, vừa thấy hai tay mình bị kéo ngược ra hai phía của hai nam nhân thật sự là không dễ chịu một chút nào.
Ánh mắt Chí Bình nhìn Hiên Phi mang chút lửa cháy bỏng như thể muốn có nàng bằng mọi cách. Y không ngần ngại khẳng định.
– Ta sẽ làm cho Lệ Nhan hạnh phúc!
– Bộ ta không biết làm nha đầu này hạnh phúc hơn ở với ngươi hay sao!?
Cả hai thằng gầm gừ, mắt liếc nhìn nhau cùng siết tay kéo nàng về phía mình khiến Lệ Nhan ở giữa chết mất. Hồng nhan thì mới bạc phận, còn số nàng xấu nhan tại sao cũng ra cảnh thảm này cơ chứ.
Quanh đó nhiều người nhìn cả ba nhiều hơn cuộc thi đang diễn ra. Ai đời thấy cảnh hai nam nhân tuấn tú cùng tranh giành một cô nương tầm thường mà bỏ qua được chứ. Đây là chuyện ngàn năm hiếm gặp, không theo dõi tiêp thật uổng phí.
Mắt thấy mình biến thành trò cười cho thiên hạ chỉ vì hai gã mặt đẹp đầu đất này rồi nên Lệ Nhan hung hăng tự vùng tay ra không cho ai nắm cả. Nàng thở phì phò, mặt tức giận muốn xử thẳng cả Hiên Phi và Chí Bình nhưng tiếng xe đỗ phía sau làm nàng phân tâm xoay lại xem.
Vừa nhìn thấy cỗ xe của Mạch Kiểm ngã đổ, nàng kinh hãi. Chỉ do hai gã này làm nàng không tập trung vào cuộc thi nên không thấy cớ sự ra sao…
– Cha…
Hiên Phi nhìn nàng chạy đi cũng giật mình hơi hoảng chạy ngay theo sau. Vạn Sinh mỉm cười đắc thắng khi đi đến vạch đích đầu tiên bỏ lại hai cỗ xe của cha hai đứa đầu gặp nạn bị lật xe.
Long Bách Phi ôm lưng đau lòm còm chui ra trông cũng không nặng lắm khiến Hiên Phi thở phào rồi xoay sang phụ Lệ Nhan một tay nâng xe cho Mạch Kiểm ra. Cha nàng bị thương trên bả vai khá nặng làm nàng chưa chi đã rưng lệ lo lắng. Tuy nhiên cả hai ông cha vẫn còn sức cùng đồng thanh chửi….
– Cái thằng khốn nạn!!!
– Chuyện gì vậy cha?
Lần đầu Mạch Kiểm và Long Bách Phi không chửi nhau mà đồng tâm đi chửi người khác. Hiên Phi hoài nghi nên bước đến xem bên vành xe ngựa của cả hai xe đều bị đánh gãy. Xem ra phải có một chấn vật rất mạnh đụng vào mới có thể làm gãy cả khung xe cứng chắc và ngã xe.
Lệ Nhan dìu cha, cũng nhìn thấy thế nên hỏi…
– Sao cha và Long thúc đều té như vậy?
– Vạn Sinh chơi xấu, trên xe có gài chốt vươn ra hai bên giáo thiếc đâm gãy vành xe đối thủ…. Thật không ngờ ngày xưa cha lại tin tưởng nó nhiều như thế?
Hai ông bố đều rất tức giận làm Hiên Phi càng muốn tức tốc xử ngay Vạn Sinh nhưng không có chứng cứ, Long Bách Phi cũng ngăn lại nên hắn không manh động. Thật may là có sự cố nhưng hai tiêu cục nhà nàng và hắn vẫn còn nằm trong tốp năm tiêu cục sẽ tham gia vòng thi cuối vào ngày mai.
——————–
Lệ Nhan ngồi đăm chiêu đọc thể lệ vòng thi cuối vừa được ban bố, trong khi Mạch Kiểm chỉ ngồi tròn mắt nhìn vào món quà của Chí Bình. Từ nhò đến lớn, tuy sống cũng không kham khổ gì nhưng Mạch Kiểm lần đầu được nhìn thấy nhân sâm 100 năm tuổi.
Thật sự là nhìn sao ông ấy cũng chỉ thấy nó là một củ cải có hình thù xấu xí. Tuy nhiên giá trị thì khỏi phải bàn rồi. Chí Bình nói là Mạch Kiểm bị thương cần tẩm bổ nhưng ông ấy rõ biết “củ cải 100 năm” này dùng để mua chuộc lòng nhạc phụ đại nhân* tương lai thôi.
May là Lệ Nhan lên tiếng đánh thức thần trí cha khỏi củ nhân sâm kia…
– Đưa hàng đến tận Kinh thành. Sao năm nay lại xa như vậy cha? Từ Phong Châu đến Kinh thành cũng mất gần một ngày đường.
– Tại năm nay có Thất vương gia nên mới thay đổi cuộc thi như vậy!?
– Cha đang bị thương như vậy làm sao đi xa như thế được.
Lệ Nhan lo lắng cho cha. Mạch Kiểm thử giơ tay nhưng không chỉ nhăn nhó vì đau đành thở dài nói…
– Chắc bỏ cuộc thôi!
– Hả? Bỏ cuộc sẽ mất thanh danh tiêu cục nhà mình! – Lệ Nhan nói ngay vì cha nàng xưa giờ luôn đen thanh danh Cửu Nhật tiêu cục lên trên đầu. Nay nói ra hai từ bỏ cuộc như vậy thật khó chấp nhận.
– Chứ cha thế này làm sao thi được, thua cũng vậy thôi!
Cha nàng xưa giờ tính tình ương ngạnh nay vì chút chuyện lại ỉu xìu như vậy thật làm Lệ Nhan không chịu được. Nàng nhìn cha rồi hùng hồn nói…
– Vòng thi ngày mai cứ để con thi thay cha!
Mạch Kiểm hết hồn, mặt càng nhăn nhó khó coi…
– Không được! Con không rành đường núi lại đi có một mình, chưa kể các đội cạnh tranh không biết có một đao chém con làm ba làm bốn hay không nữa? Cha không đồng ý! – Mạch Kiểm nói rất dứt khoát vì không muốn con gái vào cảnh nguy hiểm nhưng Lệ Nhan tự khí thế nói.
– Con có giống nữ nhi đâu mà cha lo thừa như thế. Con sẽ bảo vệ thanh danh lừng lẫy của tiêu cục nhà mình!
Mạch Kiểm nhìn con, trông lòng xúc động xém chút buột miệng nói là nàng thật là không giống nữ nhi chút nào. Nhưng ông ấy cười nhẹ, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình…
– Ngốc nhi này! Tiêu cục có quan trọng cũng không sánh bằng tiểu nữ của cha. Có bốn mẹ con con là cha thấy đủ rồi!
Cha ôn như vuốt tóc nàng, trong lòng rất vui vì biết Lệ Nhan hiếu thảo lo ình. Nàng biết là cha không tin nàng sẽ làm được thôi chứ tiêu cục kia là công sức cả đời cha nàng gầy dựng làm sao bỏ được.
Suy đi ngẫm lại nàng tự hờn mình vì nếu nàng giỏi hơn một chút có phải tốt hơn hay không?
Đột nhiên ngoài lều cha con họ Long đi vào. Long Bách Phi vẫn ôm cái lưng đau đi vào nói cứ như không phải là hai cha con nọ nghe lén Mạch Kiểm nói vậy.
– Lệ Nhan nói đúng đó! Ông mà bỏ cuộc thì mất hết thanh danh bao năm đấu tranh với tui!
– Không phải ông thích thế lắm hả Long Bách Phi? – Mạch Kiểm nheo mắt hỏi, quả nhiên Long Bách Phi cũng đổ mồ hôi hột tuy nhiên cũng thành thật đáp lời.
– Dĩ nhiên là thích thắng ông rồi. Chỉ là ta thích cạnh tranh công bằng để ông thua nhục nhã trước ta thôi. Cứ để con bé thi, có gì ta kêu Hiên Phi để mắt đến con bé không có gì đâu mà lo.
Nàng nghe Long thúc nói vậy liền lén nhìn hắn làm hắn hơi mắc cỡ chỉ biết nhìn đâu đó trên trần lều vải. Mạch Kiểm quen biết Long Bách Phi cũng đã hơn 20 năm nay rất hiểu lúc hèn hạ thì Long Bách Phi vô cùng hạ lưu nhưng luôn cạnh tranh công bằng giữa hai tiêu cục.
Nếu chính bên Long Môn tiêu cục muốn bỏ cuộc thì có lẽ chính Mạch Kiểm cũng khuyên Long Bách Phi không bỏ cuộc như thế này. Mạch Kiểm suy nghĩ rồi nhìn Hiên Phi…
– Ta giao Lệ Nhan cho con có được không? Thắng thua không quan trọng, miễn con bé đến nơi an toàn hoàn thành phần thi!
Giọng điệu Mạch Kiểm cứ như gả nàng cho hắn không bằng làm tim Lệ Nhan đập nhanh một chút. Hiên Phi thể hiện sự nghiêm túc hiếm có ngay khi trả lời cha nàng làm Long Bách Phi hậm hực khó chịu trong bụng…
– Con sẽ bảo vệ tốt cho Lệ Nhan! Mạch thúc cứ tin tưởng con!
Cái khẩu khí này ai cũng rõ là có vấn đề. Hai ông bố khẽ lườm mắt dặn dò nhau nhất định không thể trở thành sui gia. Còn Lệ Nhan đành chỉ biết giả điên xem như không biết ẩn ý của hắn trao ình. Dù hắn có thích nàng đến thế nào thì chuyện này cũng không có cái kết thúc khác đâu.
———————–
Tối đó Hiên Phi ra chỉ sơ cho nàng biết cách điều khiển xe khi chở hàng. Nhưng nàng khù khờ, đầu óc không mấy sáng sủa sớm bị hắn quất ấy cú quất đầu tuyệt chiêu của Long công tử…
– Nhà có tiêu cục to như thế mà không biết gì hết trơn. Ngươi bằng tuổi ta sao dần độn thế hả?
– Bằng tuổi là phải thông minh như nhau sao? Ta là nữ nhi liểu yếu đào tơ không thèm học mấy trò này thì đúng hơn! – Lệ Nhan lên mặt đáp chỉ làm Hiên Phi sỉ nhục nàng hơn.
– Ngươi mà liễu yếu đào tơ thì chắc ta cũng chân yếu tay mềm rồi cái đồ nha đầu vô dụng nói nhiều!
Hắn dám khinh bỉ làm nàng tức đến đỏ mặt, mắt trừng to gào lên…
– Ta vô dụng không ra nữ nhi vậy đó ai biểu ngươi còn đi thích ta!?
Giờ thì đến Hiên Phi bị nàng trả đòn. Mặt hắn có chút nóng đỏ vì dù luôn miệng nói mình thích nàng nhưng nghe ra cũng có chút xíu xấu hổ. Hắn hắng giọng và nhìn đi đâu đó khi nói với nàng …
– Thì… ta chê ngươi vô dụng vẫn rất thích ngươi chứ đâu có ghét chút nào đâu!
Lệ Nhan sững ra đỏ mặt liền. Nàng thật ngốc khi cứ chọc làm hắn nói nhảm như vậy khiến tim của nàng cứ loạn cả lên. Cả hai đang rất ngại ngùng, tình chàng ý thiếp bay đầy trong khí thì Hiên Phi thấy Thất vương gia bước ra từ lều của Nhan Chí Bình nên kéo nàng núp sau một chiếc xe ngựa.
Cùng vương gia còn có một số người, vẻ mặt của họ có vẻ rất mờ ám. Lệ Nhan chu môi nhìn không cảm thấy khó hiểu hay nghĩ suy nhiều như Hiên Phi. Nhưng hắn nhíu mày nói với nàng điều hắn khó hiểu từ đầu cuộc thi năm nay rồi.
– Năm nay tự nhiên Thất vương gia tham gia làm cuộc thi kì lạ hẳn. Cả tên Nhan công tử đó là ai mà làm giám khảo còn thân với vương gia như thế. Mai lại đua đến tận kinh thành vừa xa vừa tốn thời gian.
Hiên Phi suy luận cũng rất đúng làm Lệ Nhan chợt nhớ ra chuyện quan trọng nên xoay người lại nói với hắn…
– Thật ra cái lần ta và ngươi cùng bảo tiêu cho Thất vương gia, trong vương phủ ta lạc và vô tình thấy ba kiện hàng lớn lần đó chứa binh khí và trái pháo. Lần đó cũng gặp Nhan công tử trong phủ nữa! *(xem lại chương 3)
– Hả?? Cái chuyện như vậy sao không nói liền cho ta nghe sớm?
– Haha… ta quên mất tiêu đó mà!
Nàng mới cười cười thì hắn nỡ nhẫn tâm đánh ột cú vào đầu. Nàng rưng lệ ôm đầu thật không hiểu hắn là loại người gì có thể vừa khỏi miệng nói thích, tay liền đánh không tha. Nhưng Hiên Phi lo có người nghe lén nên kéo nàng vào gầm xe suy tư bàn chuyện.
Hắn xoa cằm nghĩ rồi kết luận…
– Vậy có bao giờ trong vòng thi ngày mai các kiện hàng thi chính là vũ khí của vương gia muốn đem tới Kinh thành. Nếu là cuộc thi thì qua các thành sẽ không có nha sai lục soát số hàng nhiều như vậy?
– Ây… Nếu thế thì sự việc nghiêm trọng lắm đó Thổ Phỉ!
– Nếu ta đoán không lầm thì vương gia lợi dụng cuộc thi này để tạo phản!
Kết luận của hắn làm Lệ Nhan kinh hãi tự bịt miệng mình lại để không la lên. Hai đứa vẫn rù rì to nhỏ củng nhau dưới gầm xe ngựa sợ có ai đó nghe chuyện tạo phản – khi quân phạm thượng này.
Tiêu cục sống giữa giang hồ và quốc kỉ nên dễ dàng làm ăn với mọi loại người khác nhau. Nhưng liên quan đến chuyện tạo phản thì không hề nhỏ. Ảnh hưởng của thay đổi ngôi vị kéo theo rất nhiều phiền toái. Lệ Nhan thật rất sợ…
– Vậy chúng ta tiếp tay cho phản tặc hả?
– Ta có nghe nói vương quyền bị thái hậu thao túng, định lập con trai của tể tướng tức háu ruột lên làm hoàng thái tôn nối ngôi đến nay. Nội bộ trong cung lục đục lâu lắm rồi nên Thất vương gia có tạo phản cũng rất có căn cứ.
Hiên Phi chuyện gì cũng biết còn nàng thật sự lần đầu mới nghe. Nàng sống chỉ quan tâm bữa ăn lế tiếp sẽ ăn món gì làm gì qun tâm đến cái chuyện ai là hoàng đế chứ. Giờ biết ra nhiều thứ khiến nàng càng nhát gan nói lí nhí…
– … ta không thi nữa đâu!
Ở Van An mọi người mọi vật đều hạnh phúc lắm rồi, nàng không muốn tiếp tay cho tạo phản làm nhiều người lầm than. Hiên Phi nghe thế níu lấy vai nàng lắc cho vài cái để tỉnh ra.
– Ngốc quá đầu heo này! Ta chỉ suy đoán thôi mà!
– Nhưng ngươi nói ta nghe rất hợp lí!
– Cho dù kiện hàng ngày mai có chứa gì cũng phải thi. Chúng ta tồn tại đâu phải nhờ hoàng đế, có tiếp tay tạo phản cũng chỉ là bị gài bẫy mà thôi!
Hiên Phi cũng không muốn làm nàng mất bình tĩnh nhưng Lệ Nhan chết nhát hơn hắn tưởng. Nàng nhíu mi lại nhớ nên nói với hắn…
– Hôm trước Nhan công tử cũng nói sau cuộc thi sẽ ta sẽ hiểu hơn về huynh ấy. Chắc là huynh ta giúp Thất vương tạo phản từ đầu rồi!
Chỉ cần nhắc đến Nhan Chí Bình là Hiên Phi điên lên rồi. Giờ có mà trời sập xuống hắn cũng chẳng buồn quan tâm huống chi chuyện tạo phản không quan trọng đó. Cái hắn cần quan tâm nhất chính là nàng.
Hiên Phi kéo mặt nàng ép nhìn vào mắt hắn… vẻ mặt đẹp không khác gì ác ma…
– Đừng nói ngươi còn suy ngĩ làm vợ hắn ta nha?
– Đâu có! … người đừng có nổi điên với ta mà ta thật oan uổng nha!
Nàng sợ hắn vì ghen tuông sẽ đánh mình nên ôm đầu nhăn nhó trước. Hiên Phi nhìn bộ dạng co ro như con cuốn chiếu vừa xấu xí vừa đáng yêu của nàng thì xìu ngay. Trong lòng “siêu cấp mỹ nam nhân” vì thế cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Tay Hiên Phi vuốt nhẹ rồi giữ lấy má kéo nàng tiến lại phía hắn. Lệ Nhan run lên vội xoay đầu chạy nhưng hắn giữ cứng hai vai. Ý muốn của hắn trên cái miệng của nàng rõ ràng không chút che đậy hại tim nàng đập lung tung không biết nên làm sao.
Cuối cùng chạy cũng không được rồi, xem như nàng “miễn cưỡng” cho hắn hôn nhẹ vậy. Song bờ môi hồng mộng của Hiên Phi chưa kịp chạm lên môi của nàng thì đã có hai cái giọng đáng sợ từ ngoài gào vào…
– Hai đứa đang làm cái trò gì vậy hả?
– Hết Chương 11 –
—————————-
* Nhạc phụ đại nhân : cha vợ
Nhạc mẫu đại nhân: mẹ vợ
Cô gia: nô bộc trong nhà gọi chồng của tiểu thư như vậy.
Tiểu tế: con rễ nhỏ