Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách

Chương 2.1


Bạn đang đọc Yêu Đúng Oan Gia, Thật Là Thất Sách – Chương 2.1


Khuê phòng thiếu nữ tại Cửu Nhật tiêu cục văng vẳng tiếng la hét và chửi tục không đoan trang của Lệ Nhan. Người nào tâm bệnh đều không dám bén mạng đến gần nha. Thu Nguyệt xoa thuốc trên lưng tỉ tỉ cũng cảm thấy xót xa theo…
– Ahh… nhẹ tay thôi Nguyệt nhi! Cái tên Hiên Phi thối tha, vô liêm sĩ, khốn nạn dám đánh bổn tiểu thư ra nông nổi này. Thù này không trả ta không tên Lệ Nhan nữa!
– Cái này tỉ nói mãi rồi cũng đâu có đánh lại Hiên Phi ca ca… Đừng chửi người ta hoài vì tỉ yếu hơn huynh ấy chứ, đại tỉ!?
Thì ra nãy giờ Thu Nguyệt xót xa cho “tên cầm thú” đó bị chửi chứ không phải vì thấy đại tỉ bị đánh bầm người. Lệ Nhan không nhịn nổi, nàng mau chóng ngồi dậy chỉnh lại trang phục rồi gặng hỏi Thu Nguyệt…
– Tỉ là đại tỉ của muội hay hắn ta là đại tỉ của muội?
– Ấy… Hiên Phi ca ca sao làm “đại tỉ” của muội được!
Nghe tiểu muội nói, Lệ Nhan rùng mình đến uốn éo…
– Muội làm ơn đừng thêm hai chữ “ca ca” có được không? Da tỉ hết chỗ để nổi mẫn rồi đây! – Lệ Nhan tự ôm vòng lấy mình chà chà cánh tay vì thật là ớn lạnh với kiểu gọi của Thu Nguyệt. Nhưng Thu Nguyệt vẫn bẽn lẽn nói.
– Tỉ và huynh ấy bằng tuổi nhau, muội gọi ca ca là đúng rồi mà!
– Nè! Có phải muội thích tên Thổ Phỉ đó không hả?
Lệ Nhan nói chính sát không sai chút xíu nào hại Thu Nguyệt đỏ mặt, khom đầu thẹn thùng càng tuyệt sắc hơn. Chỉ có người làm tỉ tỉ là bị tổn thương quá mạnh không nghĩ rằng tiểu muội có thể phải lòng kẻ tệ như Hiên Phi. Lệ Nhan chịu không thấu, thiếu chút trào nước bọt… à không là trào máu miệng chết vì tâm thương nhanh chóng gào lên…

– Muội… có BỊ ĐIÊN không Nguyệt nhi? Cái tên biến thái họ Long đó có gì khiến muội thích chứ?
Kinh nghiệm xương máu của Lệ Nhan đúc kết từ bao lâu nay là hắn không có gì tốt đẹp cả. Nhưng Thu Nguyệt run rẩy vội bịt miệng tỉ tỉ mà lo lắng nói…
– Tỉ la lớn như thế cha nghe thì sao?
– Cha đã nghe thấy rồi! – Giọng cha nói từ bên ngoài làm cả hai tỉ muội hết hồn.
Ở cửa không chỉ có cha, còn có mẹ cùng tam muội 9 tuổi – Mạch Dĩ Hồng. Thu Nguyệt co ro vừa sợ cha mắng, vừa thẹn thùng vì để lộ ra tình cảm trong lòng dành cho Hiên Phi. Mạch Kiểm nhìn con gái thứ hai đang núp sau Lệ Nhan, ánh mắt khó khăn của một người cha quyết giết chết tên nam nhân dụ con mình. Song ông ấy chưa kịp nghiêm giọng la thì Lệ Nhan đã nhanh nhảu nhảy vào nói hùng hồn.
– Nhà đó trời sinh đối địch chuyện làm ăn của nhà mình mà muội nghĩ cái gì vậy? Hắn ta ốm yếu, xanh xao, ẻo lả. Thậm chí đảm bảo biến thái yêu thích nam nhân, bất lực trong việc duy trì nòi giống, còn…
Lệ Nhan chuyện gì chứ chuyện bêu xấu Hiên Phi thì nói cả đêm còn chưa hết. Mạch Kiểm vội giơ tay cản con gái nói…
– Chờ đã Nhan nhi! … con đang nói ai vậy?
Cha hỏi làm mất cảm hứng chửi của nàng nha. Nàng chớp mắt ngây ngô trả lời cha…
– Thì… Long Hiên Phi!
– Con nghĩ sao vậy? Đứa trẻ tuấn tú, mạnh mẽ, tài giỏi xuất chúng như thế đã bị con tả thành hoạn quan trong cung rồi còn đâu!

Lệ Nhan bị đả kích lớn hận không thể trào nước bọt té ra trước mặt tam muội còn thơ bé. Còn Thu Nguyệt nghe cha khen Hiên Phi như thế, trong lòng dường như cũng nở hoa. Mẹ của cả ba tỉ muội hiền hậu cười thêm vào vài lời ngon ngọt nữa…
– Thằng bé lớn lại càng giỏi! Từ năm kia đã có thể thay cha một mình bảo tiêu, võ công rất khá!
– Hắn võ công khá mà đi đánh nữ nhi cũng là hạng bất lương đó mẹ! – Lệ Nhan chu môi cố sức phá hoại hình ảnh tuyệt mỹ của Hiên Phi trong mắt cha mẹ mình. Nhưng nhìn lại con gái, mẹ nàng hít một hơi ngậm ngùi lau nước mắt cảm thán.
– Cả mẹ sinh ra con cũng cảm thấy con thật không giống nữ nhi chút nào Nhan nhi àk!
Đến mẹ còn như thế, nàng gục xuống giường không thể ngước mặt hống hách nữa. Sao hôm nay nhiều người làm đau đớn trái tim bé bỏng của nàng như vậy chứ? Chả lẽ Mạch Lệ Nhan đã không đẹp còn giống phường biến thái bất phân nam nữ sao?
Lệ Nhan lăn lóc “đau khổ” trên giường. Dĩ Hồng thấy vậy cười khanh khách trèo lên giỡn trên người đại tỉ. Cả con bé còn nhỏ cũng có nét đáng yêu, xinh xắn hỏi ông trời có bất công hay không? Mẹ nàng đẹp như vậy, nàng lại giống hệt cha không “xinh đẹp” tí nào.
Mạch Kiểm mặc kệ con gái lớn tự pha trò không đoan trang vì trong phòng không ai nhìn thấy, ông ấy nói với Thu Nguyệt…
– Hiên Phi thật sự là một đứa tốt…
– Thật hả cha!?
Thu Nguyệt rất là vui mừng do cứ lo cha hiềm khích với nhà họ Long lâu năm sẽ ghét Hiên Phi. Lệ Nhan vẫn không thể tin nổi cha có thể như vậy nên nằm lì rên rỉ không muốn muội muội dính vào loại Thổ Phỉ đó đâu. Tuy nhiên Mạch Kiểm nghiêm mặt nói tiếp nhẹ nhàng lại dứt khoát…
– … nhưng có chết cha cũng không làm sui gia với Long Bách Phi khốn khiếp đó. Con còn nhỏ Nguyệt nhi, đừng sớm tư tưởng tình duyên mau quên đi!

– Woa! Cha nói hay quá! Thật là đúng nha!
Lệ Nhan nghe thế mừng rỡ vực tỉnh vỗ tay vui mừng ngay, tam muội cũng vội làm theo nàng vui như hội. Nhưng nàng đang cười lại thấy Thu Nguyệt mi cong rũ nhẹ, trên gương mặt xinh đẹp chỉ có buồn bã. Tiểu muội như thế nàng chột dạ không vui nổi. Nàng lúc này tin Thu Nguyệt thật thích Hiên Phi rồi!
Ngẩm lại vì nàng và Hiên Phi cùng nhau lớn lên, bao nhiêu xung đột đếm không hết làm sao thấy hắn ta có nửa điểm hay ho. Ngày xưa hắn ốm yếu hay bệnh, nàng to con hơn tha hồ ức hiếp. Không ngờ đến lúc hắn “trỗ mã” to cao như cột nhà, siêu cấp mỹ nam nhân gì đó của Vạn An thì nàng không còn khả năng ăn hiếp hắn mà ngược lại bầm dập mỗi ngày.
Cha khen Hiên Phi là theo ý khách quan, thực tế mà nói ra nhưng thâm cừu lâu ngày với Long thúc khiến Hiên Phi có tốt thế nào cũng không hợp với Thu Nguyệt. Chuyện Thu Nguyệt có ý với hắn xem như chưa gì đã bị cha ép cho kết thúc không mơ mộng. Xem như Lệ Nhan tự hứa với lòng thay cho Thu Nguyệt siêng năng rèn luyện thân thể mỗi ngày cũng sẽ đánh nhừ Long Hiên Phi một ngày không xa để trả thù.
Thu Nguyệt đang buồn muốn khóc là thế, nhìn lên tỉ tỉ đang cười càn rỡ do suy nghĩ đến viễn cảnh mình đánh bại Hiên Phi, hắn run rẩy khóc lóc dưới chân xin nàng tha mạng. Cha mẹ nàng lắc đầu vì con gái lớn của mình thật rất có “cá tính” không ai giống.
– Còn con Nhan nhi! Năm nay lấy chồng rồi phải ra dáng đoan trang hơn! – Cha nói làm nàng tỉnh khỏi cơn mộng có tên Hiên Phi thúi kia. Nàng hớn ha hớn hở.
– Thật hả cha? Con cuối cùng cũng có thể làm vợ biểu ca rồi sao?
– Xem con háo sắc kìa. Phải chờ Vạn Sinh nói gì trước đã!
– Thì cha mau mau gạ ý hỏi thử đi cha… nha cha! Con muốn lấy chồng ngay ák!
Mạch Kiểm cười khổ với con. Trên dưới Cửu Nhật tiêu cục ai mà không biết Lệ Nhan mê mẩn biểu ca Cừu Vạn Sinh. Huynh ấy hoàn toàn hơn hẳn Hiên Phi nha. Vạn Sinh năm nay 24 tuổi, ở nhà nàng từ lúc 17 tuổi rồi nên cha nàng nuôi như con, dạy võ, còn tin tưởng giao đi bảo tiêu luôn hoàn thành tốt khiến Mạch Kiểm an tâm tin tưởng vô cùng.
Dù sao số nhà họ Mạch chỉ có ba cô con gái không thể nhờ vả vào ai, đành nhờ vào phúc nghĩa tế tương lai thôi. Mà có ai tốt hơn Vạn Sinh để chọn giao cơ nghiệp tiêu cục cả đời này của Mạch Kiểm chứ.
Cha mẹ đi ra, Lệ Nhan cười khà khà ôm tam muội mừng vì sắp lấy chồng rồi. Nhưng nhìn qua Thu Nguyệt vẫn còn rất buồn, mắt vươn chút lệ long lanh. Lệ Nhan thở dài ôm luôn cả nhị muội của mình…
– Ây… tiểu muội đa tình của tỉ… đừng si ngốc nữa mà!

– Muội thật thích huynh ấy, đại tỉ ơi… hic!
Ôm lấy Thu Nguyệt khóc như vậy, Lệ Nhan nhìn lên cao phía trần trên cao. Lúc này đây, thân là một tỉ tỉ nhìn tiểu muội khóc vì tình, lòng nàng bỗng sinh ra cảm xúc muốn …ngay lập tức giữa đêm khuya thế này sang trước nhà chửi Long Hiên Phi dụ tâm nhị muội của nàng nha. Chỉ e ngại hàng xóm quanh đó nữa sẽ đánh nàng bỏ mạng vì gây ồn nên Lệ Nhan tạm gác kế hoạch đó chỉ vuốt ve, dỗ dành cho tiểu muội không nên hung hăng để mất cái mạng nhỏ.
———————
Lệ Nhan cười khì trong lòng thật nôn nóng khi cha gọi Vạn Sinh vào phòng nói chuyện. Chỉ cần nghĩ đến chuyện lấy chồng, làm vợ biểu ca là nàng đã sung sướng cùng cực tiếc không thể tung hoa giấy chạy khắp phố phường báo tin vui này.
Cuối cùng cũng ra, Lệ Nhan vờ như đang chơi với Dĩ Hồng nhưng mắt lén quan sát Vạn Sinh cười trong bụng. Mạch Kiểm nháy mắt với con gái lớn làm nàng mừng quá. Cha nàng còn mừng hơn vì tiểu nữ như nàng không sớm gả chồng cũng “ngâm giấm” trong phủ không nam nhân nàng thèm rước về.
Vạn Sinh dung nhan cũng khá khôi ngô, thân người cao to mạnh mẽ thật là một đối tượng nam nhân tốt để nhờ vả cả đời. Tiếc là ánh mắt Vạn Sinh nhìn ba tỉ muội đang ngồi, lòng tiếc nuối Thu Nguyệt xinh đẹp. Thu Nguyệt vẫn còn buồn chuyện cha không chấp nhận Hiên Phi nên ũ rũ càng quyến rũ nha đúng là mỹ nhân. Ai như Lệ Nhan đã không đẹp, hành động lại càng vô ưu không ý tứ.
– Biểu ca uội đi theo với!
– Thôi đi! Lần trước uội cùng đi, giữa chừng nổi hứng tiêu diệt thổ phỉ trong vùng giúp bá tánh cuối cùng gây loạn một phen, suýt nữa lần đó trễ ngày giao hàng! – Vạn Sinh nói than thở quá rành nàng ưa gây chuyện rồi. Lệ Nhan chun mũi, nắm tay Vạn Sinh đưa qua đưa lại giải thích.
– Tại muội vốn hận bọn “thổ phỉ” mà!
Nàng đang nói chuyện cùng biểu ca thì bên kia đường, tại cổng phủ Long Môn tiêu cục có Thổ Phỉ dắt cho bước ra vô cùng đúng lúc. Hiên Phi đứng trước cửa cùng con chó cưng Cẩu Cẩu to lớn. Lông nó màu đen bóng nằm sát thân vóc dáng cân đối, cái mặt đúng chuẩn mỹ cẩu.
Người đẹp – chó đẹp sớm tạo thành cảnh tượng hoa lệ khiến ai đi trên đường cũng phải đảo mắt mơ màng ngắm thêm chút nữa. Nhưng Hiên Phi đã thấy nàng, môi lập tức nhếch lên muốn chọc nàng ngay lại thấy có cả Vạn Sinh đang ở đó. Lệ Nhan cố không thèm bận tâm hắn, nàng đang ở bên biểu ca cơ mà. Mắt thấy nàng dám mê mẩn Vạn Sinh coi thường mình khiến Hiên Phi thật tức nha.
– Sau khi huynh đi Lĩnh Giao về chúng ta thành thân rồi muội ở nhà chuẩn bị làm tân nương xinh đẹp của huynh ngoan nha Nhan nhi! – Vạn Sinh dịu dàng nói với nàng, thật sự cũng sợ nàng đòi theo quậy tưng nữa.
Lệ Nhan nghe, mắt sớm hoa lên chỉ còn nhìn thấy mỗi biểu ca tuấn tú. Nàng vui lắm thiếu chút đã nằm lăn ra cười cho thỏa mãn rồi. Tuy nhiên niềm vui của nàng quá ngắn ngủi vì có kẻ thong thả dắt chó sang bên đây. Ây da, chưa chi người ta đã tránh xa rồi vì Mạch tiểu thư và Long công tử sắp gây sự nhau rồi đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.