Yêu Đội

Chương 42


Đọc truyện Yêu Đội – Chương 42

Edit + Beta: Vịt

Thiệu Phi ngày đó ở bộ chỉ huy quân địch nói tới lời thề son sắt — “Chờ tôi nghĩ thông suốt, ngài có thể nghe tôi nói không”. Bây giờ dưới “Chỉ điểm” của Thích Nam Tự rốt cục ý thức được “Thích” của mình bất thường, ở trên việc nói hay không lại do dự.

Thích một người khác phái, thổ lộ còn cần làm không ít kiến thiết tâm lý, huống chi ái mộ chính là một đồng tính lớn tuổi. Thiệu Phi bình thường làm việc ẩu, lúc này lại không thể không suy nghĩ cặn kẽ, nghĩ Tiêu Mục Đình có thể tiếp nhận mình hay không, nghĩ phân lượng phần “thích” này đến tột cùng có bao nặng, là hồ đồ nhất thời cao hứng, hay là có thể chống đỡ đi hết nhân sinh sau này, lại nghĩ trong quân doanh như thế nào tìm được điểm tựa thăng bằng giữa “thích” và tương lai phía trước.

Cậu vẫn không quen gọi “thích” là “yêu”, chỉ nghĩ tới tình cảm của mình đối với Tiêu Mục Đình có lẽ là “Tình yêu”, nhịp tim liền chợt tăng nhanh, mặt rất nóng, lỗ tai cũng rất nóng, lồng ngực vang ầm ầm, thân thể phảng phất có thể cảm giác được máu đang oanh oanh liệt liệt mà tuôn trào.

Loại cảm giác này quá kỳ quái, thậm chí so với bụng nóng rực, nơi đó nổi lên phản ứng còn làm cho người ta xấu hổ hơn.

Thiệu Phi một mình chạy tới trường bắn không có một bóng người, ở phía sau sườn núi nhỏ gồ lên ngồi xuống cả buổi chiều. Một giây trước còn nghĩ Tiêu Mục Đình là thích đàn ông hay phụ nữ, một giây sau đã nghĩ đến mình bởi vì kỹ thuật hôn quá kém, lén lút hôn mu bàn tay làm luyện tập, lại bị Tiêu Mục Đình tóm hiện trường, tiếng “Bẹp” đặc biệt vang dội, Tiêu Mục Đình nín cười nhìn cậu, cậu ôm đầu gối nói “Anh lợi hại anh tới dạy tôi a”, sau đó liền bị hôn, còn là hôn lưỡi.

“Áu!” Thiệu Phi ôm đầu, trán chống trên đầu gối, lần đầu tiên phát hiện trí tưởng tượng của mình phong phú như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thích ai giống như thích Tiêu Mục Đình, tuổi mặc dù không nhỏ, kinh nghiệm tình cảm lại trống rỗng, phương diện khoái cảm toàn bộ đến từ tay mình, xem qua phim con heo, biết đàn ông và phụ nữ làm thế nào, cũng mơ hồ biết hai người đàn ông làm tình, vật kia nên đâm vào chỗ nào. Bình thường “Làm chết ngươi” thường xuyên treo ở khóe miệng, thật sự rơi vào trên người mình, ý thức được mình thích đồng tính, dây cung trong đầu cũng không dễ dàng vặn theo ý như vậy.

Thích Nam Tự bày bộ dáng người từng trải nói: “Thích phải theo đuổi người ta, cậu nhìn tôi.”

Lời này nói tới rất vô tư, còn có chút ý tứ làm phấn chấn lòng người, Thiệu Phi vừa nghe cũng nổi lên cỗ kích động, nhưng tỉnh táo lại vừa nghĩ, thích là có thể theo đuổi sao? Tiểu Thích từ 16 tuổi đã bắt đầu theo đuổi Nghiêm Sách, theo đuổi được sao?

Cái này không khác với một chậu nước lạnh dội xuống đầu.

Huống chi người đều khác nhau, Thích Nam Tự và Nghiêm Sách đó là quen biết cũ biết gốc biết rễ, giữa đời cha chú cũng có quan hệ, theo đuổi dĩ nhiên tốt nhất, theo đuổi không được còn có thể làm em trai làm bạn bè, tiếp tục làm binh của Nghiêm đội, khắp nơi được Nghiêm đội che phủ. Thiệu Phi ướm vào mình, hiểu chuyện tốt tương tự có lẽ sẽ không phát sinh — Tiêu Mục Đình không có nhìn cậu lớn lên, cậu không có tham dự vào quá khứ của Tiêu Mục Đình; cậu không có người nhà, Tiêu Mục Đình sinh ra từ vọng tộc; nếu như Tiêu Mục Đình tiếp nhận không được, có thể sẽ giống như Nghiêm Sách đối đãi Thích Nam Tự mà đối đãi với mình hay không, có thể sẽ cảm thấy buồn nôn, tới lúc đó đừng nói là binh của Tiêu đội, cậu đoán chừng ở Liệp Ưng cũng không ở nổi nữa.

Cái này gọi là cái gì?

Tình yêu và tương lai đều mất hết.

Nghĩ đến “tình yêu”, lại là một trận đỏ mặt khó giải thích được. Thiệu Phi che mặt nóng bỏng tay, không biết từ đâu mà nghĩ tới “Khoai lang phỏng tay”, lại nghĩ tới lần trước lúc Tiêu Mục Đình lau tóc cho mình nói “Bánh nhân vừng”, lẩm bẩm nói: “Máy Bay a Máy Bay, mày á chính là bánh trôi phỏng tay.”

Nghĩ như vậy, trong lòng cư nhiên nổi lên từng tia chua ngọt — đội trưởng bánh trôi phỏng tay!


Thiệu Phi nằm vào trong cát, thở dài lầm bầm: “Yêu đương nguy hiểm vl!”

Quấn một thân cát, đột trưởng Máy Bay lâm vào khốn cục hai tầng “Tui có người trong lòng rồi” và “Tui là gay” cũng nghĩ không rõ con đường sau này đi như nào, chỉ tạm thời định ra mục tiêu nhỏ — lén lút đối tốt với đội trưởng. Thứ nhất kiểm nghiệm một chút “Thích” của mình có phải “chân ái” hay không, cho song phương một kỳ hòa hoãn; thứ hai trước thực tập một chút, xem mình có thể làm bạn trai tốt hay không; thứ 3 cũng coi như theo đuổi đội trưởng, sau này điều kiện mọi mặt đều thành thục, lại nước chảy thành sông mà thổ lộ, đội trưởng ngoảnh đầu nghĩ, ây, hóa ra cậu……

Khi đó cậu sẽ vui thích ôm vai đội trưởng, lại xen thêm ánh mắt ôn nhu, hết thảy chỉ ở trong không lời nói.

Chuyện này được!

Sau khi quyết định chủ ý, Thiệu Phi thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình sẽ không biểu hiện ra dị thường, buổi tối lúc nhìn thấy Tiêu Mục Đình, nhịp tim vẫn không tự chủ được mà tăng nhanh.

Cậu là ôm quần áo tới tắm — tổng bộ sắp xếp phúc lợi cho các chiến sĩ, trước khi về đội do huấn luyện viên dẫn đi ở thủ đô chơi 1-2 ngày, cậu cùng với phần lớn đội viên Liệp Ưng đều ghi danh, sáng mai sẽ đi, nhà tắm nhiều người, tắm không thoải mái. Tiêu Mục Đình đã sớm quen cậu mỗi buổi tối chạy tới gọi “Đội trưởng tôi lại tới nữa”, lúc mở cửa nhận lấy túi nhựa của cậu, tùy ý nói: “Ninh đội và Lạc đội hôm nay về rồi, xế chiều tới ký túc xá thăm các cậu, cậu không có ở đó, chạy tới chỗ nào buông thả?”

Thiệu Phi tự nhiên không thể nói “Tôi tới trường bắn suy nghĩ tình yêu đối với ngài”, nhất thời nghẹn, “Tôi, cái kia…… Ninh đội bọn họ hôm nay đã đi?”

Vốn là tán gẫu, Tiêu Mục Đình gật đầu, không tiếp tục truy hỏi, lại nói: “Đúng rồi, cậu lần trước muốn hỏi tôi cái gì?”

Thiệu Phi lúc này nghẹn càng lợi hại: “Cái, cái, cái đó a……”

Ánh mắt Tiêu Mục Đình hàm chứa chút tìm kiếm: “Huh?”

“Tôi quên rồi!” Thiệu Phi nhanh chóng xoay người, “Đội trưởng, tôi đi tắm a!”

Tiêu Mục Đình hơi nhăn mày, cảm thấy không đúng lắm, vừa định gọi người lại tiếp tục hỏi, đã thấy Thiệu Phi chuồn vào phòng vệ sinh.

“……”

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng vang của vòi hoa sen, nghe giống như chỉ mở nước lạnh, không mở nước nóng. Tiêu Mục Đình nhu nhu mi tâm, đứng ở cạnh cửa gõ nhẹ vài cái: “Đừng tắm quá lạnh.”

Có cái gì “Đông” một tiếng nện ở trên mặt đất, nghe giống như là xà bông thơm rớt. Tiêu Mục Đình thở dài: “Hấp ta hấp tấp.”


Thiệu Phi nhặt xà bông thơm lên, ở trên tay ném qua lại, dẹt miệng nhỏ giọng nói: “Bạn trai, đội trưởng chê mày hấp ta hấp tấp, sau này phải sửa, biết không? Hấp ta hấp tấp nữa liền đánh mày!”

Tiêu Mục Đình không nghe thấy lẩm bẩm bên trong, về phòng cầm lấy tấm thẻ đặt lên bàn. Thiệu Phi tắm xong đi ra ngoài, bình thường chỉ mặc một cái quần cộc lớn, bây giờ có tâm sự, quấn mình kín kẽ, sợ chỗ nào đó lộ ra chút xíu không thuần khiết.

Tiêu Mục Đình đưa qua một chén nước, chỉ chỉ tấm thẻ kia: “Ngày mai tôi không đi chơi với các cậu được, thẻ cậu cầm lấy……”

“Phụt!” Nước Thiệu Phi còn chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun ra ngoài, cũng may góc nghiêng, không phun tới trên người Tiêu Mục Đình.

Khi còn bé không có hoạt động giải trí gì, làm xong bài tập thì cùng bà ngoại xem phim truyền hình lúc 8h, phim những năm đó còn chưa lưu hành “bao dưỡng”, một người đưa thẻ cho người khác, tám phần là là chuẩn bị sống cùng nhau, đại biểu cho “Thẻ của anh cho em, em quản tài khoản.”

Thiệu Phi ho ra nước mắt, Tiêu Mục Đình không nghĩ tới cậu lại đột nhiên bị như vậy, vừa bực vừa buồn cười, vội vàng nhận lấy chén đặt lên bàn, lại xé mấy tờ giấy ăn, một bên vỗ lưng một bên nói: “Hôm qua đeo huy chương “Binh Vương” cũng không thấy cậu kích động như thế, một tấm thể đã đem cậu sặc thành như vậy? Lúc này còn bành trướng không? Có cần phải ôm cậu không?”

Thiệu Phi ho xong mới ý thức được thẻ Tiêu Mục Đình cho cậu hẳn không phải cái ý tứ kia trong phim truyền hình, thầm mắng mình làm bạn trai đặc biệt không cẩn thận, giống như khốn khiếp nông cạn thấy tiền sáng mắt.

Quả nhiên, Tiêu Mục Đình thuận khí cho cậu xong rồi, đặt thẻ ngân hàng lên tay cậu, còn có ý dịch ra mấy bước. Cậu lúng túng nói: “Đội trưởng, tôi sẽ không phun như vậy nữa……”

“Tôi phải phòng ngừa vạn nhất.” Tiêu Mục Đình cười: “Ngày mai các cậu muốn ăn gì, muốn mua gì, đừng tự mình bỏ tiền, quẹt thẻ này là được. Trước khi về xem xem có đặc sản địa phương nào thích hợp hay không, mua chia cho đồng đội không đi chơi.”

Thiệu Phi lật tấm thẻ nhỏ: “Bọn tôi đây là ăn uống tiền công quỹ?”

“Vậy phải xin xỏ Lạc đội, rất phiền phức.” Tiêu Mục Đình tựa vào mép bàn, hai tay chống về phía sau: “Là tiền của tôi.”

Tư thế này ở trong mắt Thiệu Phi soái muốn chết. Tiêu Mục Đình đã tắm rửa qua, trên người chỉ mặc một cái áo lót màu đen, có loại cảm xúc căng chặt, phía dưới là một cái quần ngụy trang rộng thùng thình ngang gối, dưới chân giẫm dép tông, mỗi một đường cong đều linh hoạt có ý vị.

Hầu kết Tiêu Mục Đình lăn một vòng, trong lòng ngứa, học theo mà dựa vào mép bàn, đầu óc nhất thời nhảy ra bốn chữ lớn: Tư thế tình nhân!

Làm xong tạo hình mới nhớ tới trọng điểm trong lời nói của Tiêu Mục Đình, quay đầu nói: “Tiền của ngài? Như vậy sao được? Chúng tôi có tiền?”


“Các cậu có bao nhiêu tiền?” Tiêu Mục Đình biết Thiệu Phi đang bắt chước mình, cố ý đổi tư thế, hai tay khoanh trước ngực, Thiệu Phi lập tức làm theo, dư quang còn ở trên tay cậu quét nhanh, tựa hồ xác định mình làm có tiêu chuẩn hay không.

Bộ dáng kia thật đáng yêu, Tiêu Mục Đình không tự chủ ngừng lại, lại nghe Thiệu Phi nói: “Bọn tôi không có tiền cũng không thể phung phí tiền của ngài a.”

“Không phải phung phí, các cậu cũng sẽ không phung phí.” Tiêu Mục Đình nói: “Tôi dẫn dắt các cậu nửa năm rồi, Liệp Ưng tính chất đặc thù, các cậu so với không ít chiến sĩ quân đội cực khổ hơn. Bình thường tôi cũng không có cơ hội tranh thủ cho các cậu “phúc lợi” gì, lúc này tổng bộ sắp xếp các cậu đi chơi, tôi góp náo nhiệt được rồi. Không cần cảm thấy đây là tiêu tiền của tôi, ai làm đội trưởng không muốn đội viên ở trong cơ hội khó có được ăn ngon chơi vui chứ?”

Thiệu Phi thu thẻ lại, một đầu đụng vào trên cánh tay đối phương, chân tâm thật ý nói: “Đội trưởng, ngài thật tốt.”

Tiêu Mục Đình sờ sờ tóc ướt nhẹp của cậu, dặn dò: “Trước khi ngủ phải lau khô đầu, nếu như không cẩn thận ngủ thành nửa mặt tê liệt, tôi xem cậu ngày mai đi chơi thế nào.”

Thiệu Phi rất muốn nói “Đội trưởng ngài lau cho tôi”, lại cảm thấy được voi đòi tiên.

Như vậy không tốt, phải thận trọng, tuần tự từng bước.

Ngày thứ hai, các chiến sĩ thường phục giống như chơi xuân chen lên xe bus, Thiệu Phi trong ngực ôm tấm thẻ của Tiêu Mục Đình, trong lòng đặc biệt sướng — đến lúc đó ai muốn động vào tiền trong thẻ, đều phải báo cáo với cậu, cậu giống như cái gì ấy nhở, bà quản tài khoản của đội trưởng!

Phi, là chồng quản tài khoản!

Các đội viên đều là lần đầu tới thủ đô, trên đường đi phải gọi là hưng phấn. Thiệu Phi quản tài khoản, nhưng không thể keo kiệt, yêu cầu ăn uống chơi bời hợp lý của các chiến hữu đều thỏa mãn, biên lai tỉ mỉ mà thu, chuẩn bị trở về ghi rõ sổ sách, lại sau đó trả thẻ cho Tiêu Mục Đình.

Chơi đến đêm mới về tổng bộ, vừa từ trên xe bus xuống, Thiệu Phi đã bị Thích Nam Tự tóm đi.

Thiệu Phi hôm nay kích động, vỗ lưng Thích Nam Tự nói: “Sao anh không đi với Trường Kiếm các anh chứ? Lại trở thành độc hành hiệp rồi? Cẩn thận Nghiêm đội đuổi anh về!”

“Cần cậu bận tâm sao?” Thích Nam Tự hừ hai tiếng: “Cậu vẫn là lo lắng bản thân cậu đi.”

“Tôi?” Thiệu Phi nghi ngờ: “Huy chương của tôi bị anh trộm?”

“ĐM! Tôi cần gì trộm cái huy chương nát kia của cậu?”

“Vậy tôi có gì phải lo lắng?”

Thích Nam Tự lại túm Thiệu Phi ra xa chút, hạ giọng nói: “Nói cho cậu chuyện này, bất quá cậu phải có chuẩn bị tâm lý a, đừng kích động, đừng gào khóc, hiểu không?”

Thiệu Phi sửng sốt một chút, cũng hạ giọng theo, cảnh giác nói: “Chuẩn bị tâm lý cái gì?”


“Cậu……” Thích Nam Tự tiến tới bên tai Thiệu Phi: “Có tình địch.”

Hai người an tĩnh mà nhìn nhau 3 giây, Thiệu Phi quát: “Cái đệt?”

“Cậu trước nghe tôi nói.” Thích Nam Tự thần thần bí bí: “Tôi vừa mới tới ký túc xá thủ trưởng tìm anh tôi, nhìn thấy một nam — lớn tuổi hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, thành thục hơn cậu……”

“Nam? Xinh đẹp?” Thiệu Phi kinh hãi.

“Cậu đừng ngắt lời được không?” Thích Nam Tự nói tiếp: “Nam này cùng lên lầu với Tiêu đội của cậu, vừa nói vừa cười, nhìn bộ dáng cực kỳ thân mật.”

Thiệu Phi vẫn còn đang suy tư một đứa con trai tại sao sẽ hình dung là xinh đẹp.

Thích Nam Tự ở trên ót cậu vỗ vỗ: “Nói với cậu đấy!”

“Ờ, sau đó thì sao?”

“Sau đó cậu có tình địch a!” Thích Nam Tự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu đây là cái não gì? Không nhăn hả? Không suy nghĩ hả?”

“Không phải……” Thiệu Phi bị nói bối rối: “Sao anh có thể xác định nam kia là tôi, tôi cái kia…… Tình địch a?”

“Bởi vì tôi là gay a!” Thích Nam Tự trợn mắt: “Cậu phải tin tưởng trực giác gay của tôi!”

Thiệu Phi không muốn tám với Thích Nam Tự, càng tám càng không đúng, gay cái gì tình địch cái gì, nghe đều đỏ mặt. Cậu đi theo Tiêu Mục Đình lâu như vậy, Tiêu Mục Đình nếu có thể cho cậu tình địch, cậu đã sớm biết, còn ở chỗ này đoán mò?

Người nọ tám phần là bạn của đội trưởng, tới ôn chuyện mà thôi.

Trong ký túc rất náo nhiệt, mọi người vui vẻ mà chia đồ ăn mang về. Thiệu Phi lặng lẽ lấy ra kính râm dùng tiền của mình mua cho Tiêu Mục Đình, nện bước nhẹ nhàng mà đi tới ký túc xá thủ trưởng.

Phòng của Tiêu Mục Đình đang đóng cửa, cậu gõ gõ, bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, nhưng không giống của Tiêu Mục Đình.

Cửa mở ra, cậu đơ 1 giây, sau đó hai mắt trợn to, hình miệng biến hình “O”, không phải người tới là người lạ, mà là người này, chàng trai này lớn lên……

Thật là xinh đẹp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.