Yêu Đội

Chương 28


Đọc truyện Yêu Đội – Chương 28

Edit + Beta: Vịt

Ba tuần 21 ngày, các đội viên liên tục huấn luyện 18 ngày, càng về sau càng cực khổ, bộ phận chiến sĩ đã xuất hiện tình huống thể lực chống đỡ hết nổi. Thiệu Phi cũng sắp đến cực hạn, nhưng huấn luyện viên để cho cậu làm tổ trưởng, trên vai cậu có trọng trách, nói gì cũng không thể thư giãn. Những đội viên khác thật sự chịu đựng không nổi có thể nghỉ ngơi chốc lát, cậu không thể, mệt mỏi hơn nữa cũng chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, lúc hợp lại thể năng xông ở phía trước dẫn đội, lúc hợp lại thể năng càng không dám tuột xích. Quản tốt bản thân còn phải quản những người khác, chạy trước chạy sau cổ vũ đồng đội đã chống đỡ không nổi, có việc gì đó phải qua sông mắc dây thừng toàn bộ ôm tới trên người mình, cả một ngày đều la khàn, suỵt suỵt khạc khạc nói không ra lời, chỗ này đau chỗ kia đau, để cho Ngải Tâm xoa bóp, nằm nhoài trên giường 2 phát đã có thể ngủ.

Đã mấy ngày không tới ký túc xá Tiêu Mục Đình trình diện, Thiệu Phi trong lòng rất nhớ, nhưng quả thực không có tinh lực, cũng may Tiêu Mục Đình mỗi ngày đều tới sân huấn luyện, ở các tiểu đội qua lại tuần sát. Thiệu Phi có loại cảm giác không chân thật — Thời gian Tiêu Mục Đình dừng lại ở tổ mình luôn là nhiều nhất. Vừa nghĩ như vậy, thân thể liền giống như được tiêm máu gà, đột nhiên lại có tinh thần dùng không hết.

Nhịn đến ngày thứ 18, sau khi kết thúc huấn luyện buổi chiều, huấn luyện viên hiếm thấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói với mọi người huấn luyện trong vòng 3 tuần đến đây chấm dứt, ở doanh trại nghỉ ngơi 3 ngày, sau đó chính là sát hạch đấu võ.

Thiệu Phi cùng Thích Nam Tự nhìn nhau một cái, trong mắt nhau đều là phân cao thấp. Sau khi giải tán, không ít đội viên ngã trên mặt đất không muốn dậy — thật sự là quá mệt mỏi, kỳ nghỉ 3 ngày tựa như một trận mưa đúng lúc, nếu tiếp tục không rơi, tất cả mầm mống trong đất đều phải hạn hán chết.

Ăn xong cơm tối, Thiệu Phi không kịp nghỉ thở, đã ngựa không ngừng vó mà chạy tới túc xá của Tiêu Mục Đình. Thích Nam Tự không biết làm sao, sau hai lần theo tới cũng không đi theo nữa, một mình ở ký túc xá chờ cậu một lát, tìm không được việc làm, cũng không ai nói chuyện, liền tới kho khí giới lấy súng, tính toán nắm chặt thời gian, lại luyện thêm chút độ bắn tỉa chính xác.

Thể năng của hắn xem như tốt nhất cả doanh trại liên huấn, yêu cầu đối với bản thân cũng nghiêm khắc tới mức làm cho người ta chậc lưỡi. Rõ ràng ngày thường không hề thô kệch, nhưng bắt đầu luyện so với đám đại-hán-rõ-ràng Ngải Tâm và Thiệu Phi còn dũng mãnh hơn.

Đầu óc Thiệu Phi có chút choáng, cổ họng khàn như cũ, vì lát nữa có thể cùng Tiêu Mục Đình trao đổi bình thường, trước khi ra cửa còn đi theo Thích Nam Tự muốn một hộp viên ngậm họng Giọng Oanh Vàng (*). Nhưng mà hứng thú chạy tới lầu ký túc xá của thủ trưởng, Tiêu Mục Đình lại không ở đó. Thiệu Phi hơi có mất mát, ở ngoài cửa đợi 15 phút cũng không thấy Tiêu Mục Đình trở lại, nhất thời nghĩ không ra đối phương đi đâu, nằm nhoài trên lan can nhìn xung quanh, chợt nhớ tới tình hình ngày vừa tới tổng bộ, Tiêu Mục Đình bồi cha Tiêu ở dưới đèn đường tản bộ.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Viên ngậm Giọng Oanh Vàng

Có phải lão gia tử lại tới nữa hay không?


Thiệu Phi lo lắng mà nuốt ngụm nước miếng, thật nhanh chạy tới phòng trực ban dưới lầu, một tiểu binh phụ trách khách tới thăm đăng ký nói, người nhà Thiếu tướng Tiêu Mục Đình tới.

Thiệu Phi nhăn lại lông mày, thật là đoán cái gì tới cái đó.

Đợi tới sắp tắt đèn, Tiêu Mục Đình cũng không trở lại, thân thể Thiệu Phi không thoải mái, lúc đứng lên trước mắt tối sầm, hai tay chống ở mặt bàn trực tiếp thở gấp ồ ồ. Chiến sĩ tham gia liên huấn gần đây cơ hồ đều là loại trạng thái này, tiểu binh thấy dị thường, đỡ cậu một cái hỏi có cần gọi đồng đội tới đón hay không. Cậu khoát khoát tay, đầy đầu đổ mồ hôi, “Không cần, tôi tự mình trở về.”

Ban đêm gió mát hiu hiu, thổi vào trên người có chút lạnh, Thiệu Phi chạy về tắm nước nóng, vẫn là cả người không khỏe, Thích Nam Tự đã từ trường bắn trở lại, thấy dáng vẻ bệnh tật của cậu, giơ tay lên liền phủ trên trán cậu. Cậu theo bản năng hất ra: “Làm gì?”

“Xem cậu có phải phát sốt hay không.” Thích Nam Tự sắc mặt khó coi: “Không biết tốt xấu.”

Thiệu Phi nhớ Tiêu Mục Đình, chuyện này lại không thể nói với người khác, trong lòng rất là khó chịu, nhưng không còn khí lực cãi nhau, trừng Thích Nam Tự một cái, không nói chuyện.

Thích Nam Tự xoay người rời đi, mấy phút sau quăng ra một bọc rễ bản lam (*): “Uống.”

((*) rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)

Thiệu Phi nhìn một cái, sờ sờ trán mình: “Tôi không cảm mạo phát sốt đi?”

“Không có.” Thích Nam Tự nói: “Bất quá cậu yếu đuối như vậy, vẫn là dự phòng chút, miễn cho đợi tới lúc đấu võ bởi vì bị bệnh rút lui, như vậy tôi thắng không vẻ vang gì.”

“Đệt!” Thiệu Phi xé mở bao bì, rót vào trong chén lắc lắc “Nói như kiểu anh có thể thắng được tôi đấy.”

Thích Nam Tự: “Cậu có thể đừng nói chuyện không?”


Nước quá nóng, môi Thiệu Phi bị nóng chút, dứt khoát để chén xuống, làu bàu với Thích Nam Tự: “Tôi nếu không nói chuyện, chỗ này còn có người để ý anh sao? Cũng là anh trai Máy Bay của anh tốt, gắng gượng bên cạnh đứa nhỏ đáng thương không ai muốn anh đây.”

Thích Nam Tự cười lạnh: “Cậu biết thanh âm của cậu hiện tại nghe giống cái gì không?”

“Khàn gợi cảm chứ sao.”

“Giống như con vịt bị hấp diêm tới mức cổ họng hỏng luôn.”

(con vịt cũng có nghĩa là trai bao)

Thiệu Phi nghẹn họng trân trối mà nhìn chằm chằm Thích Nam Tự, hồi lâu mới nói: “Anh nói gì?”

Thích Nam Tự lúc này không cười lạnh nữa, tới gần chút, dùng thanh âm chỉ có lẫn nhau có thể nghe được nói: “Biết con vịt tại sao cổ họng sẽ hỏng không? Bởi vì……”

“Cái đcm anh câm mồm!” Thiệu Phi một cái đẩy Thích Nam Tự ra, bên tai nổi lên một tầng đỏ.

Cậu đâu có thể nghe không hiểu câu từ thô tục của Thích Nam Tự. Trước khi Tiêu Mục Đình tới Liệp Ưng, cậu cùng với Ngải Tâm, còn có lính đặc chủng trẻ tuổi khác suốt ngày treo lão nhị ở khóe miệng, cái gì cũng có thể cầm ra trêu nhau. Mặc dù là chim non chưa khai trai, nhưng lúc nói tới cái đó thì rõ rõ ràng ràng, như kiểu thân kinh bách chiến duyệt vô số người. Tới lúc đi theo Tiêu Mục Đình, mới không cứ mở miệng là đùa giỡn lưu manh nữa, giả bộ ngoan ngoãn, ngay cả “Cái đệt” cũng tận lực không nói trước mặt Tiêu Mục Đình, kìm nén lâu, hiện tại cư nhiên nghe được “Cổ họng hỏng” đều sẽ phát ra cảm giác thẹn thùng từ nội tâm.

Thích Nam Tự không nghĩ tới cậu “thuần lương” như vậy, nhất thời có chút lúng túng, dư quang ném sang bên cạnh, lại nhìn trở lại: “Cậu đây là tức giận a?”

“Cái gì gọi là “đây là”?” Thiệu Phi cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá, dù gì cũng là đám người 20 tuổi rồi, trước kia nói còn dâm hơn bây giờ, sao lại bỗng nhiên xấu hổ? Nhưng ngượng cũng ngượng rồi, la cũng la rồi, hiện tại tiếp tục bình tĩnh nói “Không tức giận” ngược lại lộ ra vẻ giả, đành phải tiếp tục làm bộ “thuần lương”: “Có ai đùa giỡn đồng đội như anh sao Quân nhân không có bộ dạng của quân nhân, trong đầu anh cả ngày đều nghĩ cái gì?”


Khóe môi Thích Nam Tự động một cái, vẻ mặt mất tự nhiên: “Mấy đồng đội kia của cậu bình thường cũng nói như vậy.”

Thiệu Phi nhìn chằm chằm đối phương chốc lát, đột nhiên ý thức được Thích Nam Tự mặc dù cô độc, nhưng nhìn những người khác cãi cọ tán gẫu chém gió, có lẽ trong lòng vẫn là có mấy phần hâm mộ, trong tiềm thức muốn dung nhập thử chút, nhưng lại bước không ra được một bước kia, chỉ có thể cùng mình bày ra loại dáng vẻ lưu manh này cười giỡn.

Vừa nghĩ như thế, Tiểu-công-chúa-Thích-Nam-Tự-trong-lòng lại ngạo kiều 10%.

Hình ảnh kia vốn là rất có cảm giác vui vẻ, nhưng Thiệu Phi vẫn cười không được. Chuyện không gặp được Tiêu Mục Đình tựa như hòn đá lớn lấp kín đè ép lồng ngực, khiến cậu vừa buồn vừa sợ.

Sau khi tắt đèn, Thiệu Phi nằm ở trên giường không ngừng trở mình, đầy trong đầu đều là Tiêu Mục Đình. Các đồng đội đều mệt rồi, trong túc xá đen kịt rất nhanh vang lên từng trận tiếng ngáy. Lúc ngoài phòng đột nhiên tiếng súng và tiếng nổ mạnh, chỉ có Thiệu Phi hoàn toàn vô cùng thanh tỉnh.

Cửa phòng bị đá văng, khói đạn và bình xịt hơi cay xâm chiếm từng góc túc xá. Các chiến sĩ liền hai mặt nhìn nhau đều không làm gì được, lúc bị các huấn luyện viên đuổi tới bãi đất trống trước phòng, một số người chỉ mặc một cái quần đùi.

Trong hàng ngũ bàn tán nháo nhào, phần lớn là oán trách. Chạng vạng mới tuyên bố nghỉ ngơi 3 ngày, hiện tại lại làm tập kích đột nhiên tính là cái gì?

Huấn luyện viên lấy ra mặt nạ màu đen đeo ở trên mặt, lạnh lùng nói, “Hiện tại bắt đầu huấn luyện một hạng mục cuối cùng trước khi bắt đầu đấu võ, “Trại tù”!”

Các chiến sĩ lúc này bùng nổ, ai cũng không nghĩ tới sau khi chịu đựng qua 18 ngày còn phải bị ném vào “Trại tù”. Mỗi đại đội đặc chủng đều sẽ định kỳ tiến hành huấn luyện tù binh, nói trắng ra chính là sớm thể nghiệm tư vị ngược đãi, nhưng chiến sĩ tới tham gia liên huấn phổ biến trẻ tuổi, lại không có bị chân chính bỏ tù qua, cũng không có thể nghiệm qua “Trại tù”, đối với phần lớn đội viên mà nói, không có khái niệm gì về nơi này.

Túi rễ bản lam Thiệu Phi uống trước ngủ hoàn toàn vô tác dụng, lăn qua lộn lại 2 tiếng không ngủ được, lúc này đứng ở trong đội ngũ càng thêm mệt mỏi, đầu óc kêu ong ong, huyệt thái dương cũng mơ hồ phát đau. Vừa nghe huấn luyện viên nói “Trại tù”, trong lòng liền lộp bộp một cái — mặc dù không có bị ngược qua, nhưng thoáng nghĩ cũng biết nhất định không thoải mái, các huấn luyện viên cố ý sắp xếp “Trại tù” ở cuối cùng, e rằng cũng là muốn lợi dụng trạng thái sức cùng lực kiệt của mọi người, giở một ít mánh khóe người thường không tưởng tượng nổi.

Mấy tiểu tổ bị hợp chung một chỗ, tất cả huấn luyện viên đều tới, Thiệu Phi ở trong đám người nhìn thấy Phạm Cường, điều này nói rõ không chỉ là huấn luyện viên tổng bộ, đội trưởng dẫn đội của 5 đội ngũ cũng tới. Nhịp tim cậu tăng nhanh, ngoái cổ nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không chụp được thân ảnh Tiêu Mục Đình.

Bốn vị đội trưởng đều ở đây, thiếu duy nhất Tiêu Mục Đình.

Nỗi bất an của Thiệu Phi càng ngày càng mãnh liệt, huấn luyện viên kéo cổ họng la hét, những người khác oán trách thì oán trách, lúc này lại đều nghe tới hết sức chăm chú. Chỉ có Thiệu Phi khó có thể tự khống chế mà thất thần, sắc mặt lo lắng, chỉ nghe thấy tra tấn bức cung, không có thức ăn gì đó.

Thích Nam Tự đụng cậu một cái, thấp giọng nói: “Đi!”


“Cái gì?” Cậu lấy lại tinh thần, mới biết huấn luyện viên đã hạ lệnh xếp thành hàng đi bộ.

Trên đường tới sân huấn luyện, không ai nói chuyện, các đội viên từng người biểu tình ngưng trọng, trên đường huấn luyện viên phân phát vải đen, để cho mọi người đeo lên mắt.

Thị giác bị tước đoạt, Thiệu Phi gần như theo bản năng cảnh giác, 10 phút sau, ước chừng là mục đích đến, huấn luyện viên lại để cho các đội viên vây thành một vòng tròn, đội viên phía sau hai tay khoát lên trên vai đội viên phía trước, không ngừng xoay quanh. Tiếng súng lại lần nữa vang lên, huấn luyện viên giả làm kẻ địch lớn tiếng lăng nhục, miệng đầy ô ngôn uế ngữ, bom mô phỏng ở dưới chân nổ tung, có chỗ đặt ngang than củi nung đỏ, Thiệu Phi nắm vai Thích Nam Tự, đi tới lảo đảo, chậm sẽ bị roi, nhanh có khi sẽ đụng vào trên người Thích Nam Tự.

Bọn họ bị cấm chỉ trao đổi, giống như con lừa mắt mù bị buộc xoay quanh, bởi vì cái gì cũng không nhìn thấy, lâu ngày, dần dần mất đi khái niệm thời gian và không gian.

Đây là đáng sợ nhất.

Không biết người ở chỗ nào, không biết hiện tại lúc nào, sự sợ hãi đối với không biết tăng thêm gánh nặng trong lòng, lúc đêm dài sắp tảng sáng, trong đội ngũ xuất hiện đội viên đầu tiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Trên người hắn không có bất kỳ vết thương nào, roi của huấn luyện viên cũng không có quất về phía hắn. Người thường nhìn tới, hắn bất quá là bị bịt kín mắt, ở trong bóng tối lúc nhanh lúc chậm đi mấy tiếng mà thôi.

Nhân viên chăm sóc tiếp nhận hắn rời đi, thể nghiệm ngược tù binh sơ đẳng của “trại tù” kết thúc. Các chiến sĩ tại chỗ nghỉ ngơi, miếng vải đen nhưng không cho phép lấy xuống, cũng không cho phép nói chuyện.

Thiệu Phi cổ họng khô tới lợi hại, không ngừng nuốt xuống nước bọt, hầu kết trên dưới phập phồng. Một huấn luyện viên đi tới bên cạnh cậu, một cước đạp cậu ngã, giẫm trên ngực cậu nói: “Khát!”

Cậu nhớ tới thân phận mình lúc này là một tù binh, không có giãy dụa, càng không có nhảy lên phản kháng. Huấn luyện viên hừ cười một tiếng: “Bây giờ liền đút mày nước uống.”

Nơi xa truyền đến tiếng vang xe tải đi vào, các chiến sĩ bị đuổi, không biết đang đợi mình là cái gì. Lúc xe tải dừng lại, mấy đường ống lớn bằng cách tay người trưởng thành bị ném ra ngoài.

Thiệu Phi nghe thấy một trận tiếng nước chảy mạnh mẽ.

Huấn luyện viên ra lệnh: “Hiện tại, cởi xuống tất cả quần áo trên người chúng mày!”

(Tác giả chú thích: “Trại tù” là phương pháp huấn luyện của bộđội đặc chủng trong ngoài nước đều có, không cùng tính chất với cốý làm bị thương và ngược đãi cấp dưới)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.