Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 43


Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 43


Có chất lỏng gì đó ấm ấm đang nhỏ xuống chầm chậm phía sau gáy tôi.

Chỉ có một giọt, nương theo xương tôi mà chảy xuống giống như đang trườn quanh vết thương vậy.
Không khí ngưng đọng lại rất lâu, tôi nghe thấy tiếng Phó Chi Hành khàn khàn, nghẹn ngào: “Xin lỗi…”
Tại sao lại xin lỗi…
Ánh mắt của tôi mờ dần, nhìn thấy cánh tay hắn vẫn còn chảy máu: “Tay của anh.”
Phó Chi Hành lắc đầu: “Anh không sao… Đừng lo lắng.”
Nghe như hắn đang bị thương nghiêm trọng đến tính mạng vậy, giọng nói thì như đang rỉ máu khiến tôi không khỏi mềm lòng.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng hắn, vỗ về một cách trìu mến.
Trong nháy mắt người của Phó Chi Hành cứng đờ, sau đó lại dùng lực ôm chầm tôi.

Lúc cánh tay ôm chặt lấy eo tôi, tôi không nhịn được phát ra tiếng rên nhỏ.
Vẫn rất đau, xương toàn thân như đang rã rời vậy, vừa nãy vì mới ngăn hắn nên chạy nhanh mấy bước, đến bây giờ hình như toàn bộ bắp thịt muốn co rút rồi.
Phó Chi Hành không di chuyển nữa.

Rất lâu sau, tay của hắn dè dặt phủ lên thắt lưng tôi, hỏi: “Đau không…”
Tôi không nói gì, nhẹ nhàng gật đầu.
Lần đầu tiên cảm thấy tệ, thậm chí lúc bắt đầu còn khiến tôi hoài nghi tại sao lại có người say mê cái này chứ.


Đến cuối cùng khi dần dần cảm nhận được sự thoải mái thì tôi đã mệt đến mức không muốn phối hợp nữa rồi.
Phó Chi Hành thở dài một hơi, kéo eo tôi lại ôm, không nói tiếng nào mà xoay người đi đến cửa phòng.

Lúc đi qua Thẩm Nam Tự, hắn dừng chân lại, hờ hững nhìn người ở trước mặt, chỉ nói đúng một từ: “Cút.”
Thẩm Nam Tự không để ý tới Phó Chi Hành, mắt từ đầu đến cuối luôn nhìn tôi, trong ánh mắt ẩn chứa một sự mất mát và miễn cưỡng.
Cậu ta trông rất nhếch nhác, quần áo và đầu tóc lộn xộn cả lên, trên mặt cũng mang vết thương, lông mi rũ xuống giống như không dám nói chuyện với tôi.
“Đừng đi có được không…” Cậu ta nhẹ giọng nói.
Tôi thở dài định mở lời, Phó Chi Hành mở miệng trước tôi: “Tôi không muốn ra tay với cậu ở trước mặt Tiểu Lộ.

Nói lần cuối cùng, cút.”
Nói xong hắn còn không cho Thẩm Nam Tự có cơ hội đáp lại, một mạch dùng lực đẩy cậu ta ra rồi ôm tôi đi khỏi phòng.
Tôi không biết bây giờ Phó Chi Hành đang nghĩ gì.

Ở bên nhau lâu như thế, tôi cũng chưa từng thấy hắn buồn bã đến vậy.

Trở về phòng, hắn đặt tôi lên ghế sô pha, tự mình xử lý vết thương, sau đó lại ngồi xuống đất giúp tôi cởi dép lê và đồ ngủ.

Tôi trốn ra phía sau trong tiềm thức, lưỡng lự một lát, nói: “Anh…”
Phó Chi Hành ngước đầu lên, cố gắng nở một nụ cười giả vờ bình thản, nói: “Lần đầu dễ bị thương, anh giúp em xem thử.”

Giọng hắn rất khàn, cười còn khó coi hơn lúc khóc.

Đôi mắt tối đen, ẩm ướt, mí mắt cũng bất giác mà run rẩy.

Trong lòng bỗng cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi cụp mắt lại không từ chối nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, Phó Chi Hành đã dùng rất nhiều thời gian tỉ mỉ giúp tôi kiểm tra từng chỗ trên người.

Động tác của hắn không mạnh bạo cũng không phải sàm sỡ, chỉ có buồn bã và đau lòng, không cẩn thận đụng phải chỗ tôi bị thương đều sẽ cẩn thận nói một câu xin lỗi.
Giống như để xoa dịu chứng chuột rút của tôi, cuối cùng hắn lại cười nói: “Lần sau chọn người nào kĩ thuật tốt một chút, họ Thẩm thì không được.”
“Em…”
“Anh nói thật đó, cục cưng.” Hắn xoa đầu tôi, nói: “Nếu nhất định xảy ra, đừng khiến bản thân bị thương.

Và nhớ đeo bao cao su, trai tân hay không cũng không thành vấn đề, lỡ như chảy máu rất dễ bị nhiễm trùng, làm xong thì đừng vội đi tắm rửa, sẽ bị cảm…”
Cảm xúc của Phó Chi Hành bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều, cũng cố làm cho giọng nói của bản thân ôn hòa hơn nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn không dám đối diện với tôi.
Nói đến khúc sau giọng của hắn run lên, mắt cũng bắt đầu đỏ lên nên không thể không dừng lại, khịt mũi một cái, thở một tràng dài.
“Chi Hành.” Tôi nói: “Anh không cần như vậy.”
Phó Chi Hành lắc đầu, nhịn rất lâu, mắt đỏ cả lên, nói: “Anh không cam lòng, sao cậu ta dám… Hôm nay lúc anh nhìn thấy em, anh đã sinh lòng muốn giết cậu ta rồi.”
Nhìn hắn như vậy, tâm trạng tôi rất phức tạp, thở dài nói: “Không có nghiêm trọng như thế.”
Câu này hiển nhiên không có tác dụng gì, Phó Chi Hành chậm rãi đứng dậy, vẫn không nhìn tôi, nói: “Anh đi xả nước giúp em.”

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước róc rách, tôi đợi rất lâu hắn vẫn chưa ra, đành phải tự mang dép lê rồi chầm chậm đi vào.
Vừa đi đến cửa thì thấy Phó Chi Hành đang cúi mặt đứng trước gương, hai tay vịn lấy bồn rửa tay, tóc tai đẫm nước, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt.

Tấm lưng cao lớn thường ngày của hắn ngay lúc này trông rất cô đơn và bất lực.
Tôi lại xoay đầu nhìn bản thân trong gương, lập tức sững người một phen, một chút cũng không dám tin.
Ngực ở dưới cổ áo và xương quai xanh có thể thấy cái dấu vết to nhỏ mờ mờ, nhìn lên môi thì hồng hào và căng mọng.

Đôi mắt ươn ướt, khóe mắt và hai má đỏ ửng, giống như một loài hoa mọng nước đang nở vào ban đêm.
Chẳng trách phản ứng của Phó Chi Hành lại như vậy.
Như thể cảm nhận được, Phó Chi Hành xoay đầu sang nhìn, ngớ người một lát, sau đó lộ ra một nụ cười không tự nhiên, hỏi: “Sao lại tự vào rồi?”
Nói xong hắn đi đến lấy bộ đồ ngủ, nói: “Xả nước xong rồi, tắm xong anh thoa thuốc cho em.”
Tôi gật đầu nghe lời, không nói gì lại.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, Phó Chi Hành vẫn không rời khỏi, từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh trông chừng.

Tôi vẫn không quen nhìn hắn như vậy, nghĩ đi nghĩ lại nói: “Chi Hành.”
“Hửm?”
“Có phải anh có gì muốn nói không…” Tôi đắn đo nói: “Có bất mãn gì với em hay gì không? Có thể nói, không sao hết.”
“Sao lại hỏi như vậy?” Phó Chi Hành ngơ người ra: “Từ trước đến nay anh chưa từng có ý trách em, anh thề không có.”
“Nhưng chuyện hôm qua là em tình nguyện, nếu anh không trách em thì cũng không nên tức giận lên Thẩm Nam Tự.”
“Đó không giống nhau!” Phó Chi Hành đứng dậy rất nhanh, nói xong liền ý thức được bản thân quá kích động nên dừng lại rồi chầm chậm ngồi xuống, không biết là đang nói bản thân hay là đang nói với tôi: “Không giống nhau…”
“Dù gì đi nữa, em cũng hy vọng anh đừng làm chuyện gì sai trái bốc đồng.” Tôi nói.
Với gia thế của nhà họ Phó, muốn đánh chết một người cũng rất dễ dàng.


Phó Chi Hành lớn đến chừng này chưa từng bắt nạt ai bao giờ, một là không cần thiết, hai là gia đình dạy hắn không được phép làm thế nhưng lần này tôi lại cảm thấy được, hắn không muốn buông tha cho Thẩm Nam Tự.
Giống như nghe không hiểu vậy, Phó Chi Hành ngơ người nhìn tôi rất lâu, hỏi: “Ý của em là… Không muốn anh, làm hại cậu ta?”
Tôi cúi đầu nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Nghĩ như vậy cũng được.”
“Nếu như anh không làm theo thì sao?” Hắn hỏi.
Tôi không ngờ rằng Phó Chi Hành sẽ hỏi như vậy, đưa mắt sang nhìn, thấy hắn cắn chặt răng giống như những lần hồi nhỏ bị bác trai, bác gái trách oan vậy.

Chỉ nhìn một cái, tôi liền nhìn ra sự giận dữ trong lời nói của hắn.
“Không phải Thẩm Nam Tự thì cũng sẽ là người khác, cho nên không có ý nghĩa gì.” Tôi thản nhiên nói: “Hơn nữa anh làm như vậy, em sẽ không vui.”
“Em muốn tiếp tục ở bên cậu ta sao?” Phó Chi Hành hỏi.
Câu hỏi này tôi chưa từng nghĩ qua, suy tư một hồi, tôi nói: “Bây giờ em không ghét cậu ta.”
Không khí trở nên trầm mặc, trôi qua rất lâu, Phó Chi Hành cụp mắt xuống, nói: “Anh biết rồi.”
Không biết nên vui mừng hay không, từ nhỏ đến lớn hình như hắn chỉ nghe lời có mỗi tôi.

Những chuyện từng hứa với tôi, hắn nhất định sẽ làm được.
Tôi không quản hắn nữa, nhắm mắt lại ngâm mình trong bồn tắm.
Trong nước được thêm rất nhiều tinh dầu làm dịu và an thần, sau khi tắm xong, toàn thân tôi đều được thư giãn.

Phó Chi Hành dùng khăn tắm quấn cho tôi, tôi nói tự mình làm được, hắn vẫn không nói lý lẽ mà kéo tôi lại quấn khăn giúp tôi.

Tôi tắm xong lại thấy buồn ngủ, ngửi mùi hương quen thuộc trên người Phó Chi Hành tôi vô thức dựa vào lòng hắn.
Người Phó Chi Hành cứng đờ, qua một lúc sau, chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy giọng nói rất nhỏ: “Ngủ đi, Tiểu Lộ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.