Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 38
Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ cãi nhau với Phó Chi Hành.
Hắn đủ nhượng bộ đối với tôi, mặc dù đôi khi có ý kiến trái chiều, nhưng cuối cùng hắn đều nghe theo tôi.
Huống hồ lần này hắn không để ý.
Sau khi tôi nói xong hai chữ kia, Phó Chi Hành sửng sốt thật lâu, nhìn tôi với vẻ không tin và hỏi: “Em sẽ không… thích cậu ta đúng không?”
Tôi thật sự không hiểu tại sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy, hờ hững lắc đầu và nói: “Vẫn chưa.”
Tôi có thể chấp nhận Thẩm Nam Tự, cũng đánh giá cao một số phẩm chất của cậu ta nhưng sự chấp nhận và đánh giá này rất khó phát triển thành tình yêu.
Phó Chi Hành không nói lời nào cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, tôi đứng dậy từ băng ghế và nói: “Em mệt rồi.”
Nói xong tôi cũng không có để ý tới hắn, lập tức đi thẳng về phía trước, vài giây sau đó, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Phó Chi Hành chạy chậm đuổi theo.
Hắn đi theo tôi cách nửa bước, vẫn không nói lời nào.
Hắn im lặng một chút cũng tốt, tôi cũng không phải muốn cùng hắn thảo luận về Thẩm Nam Tự.
Sau khi về nhà, tôi đi tắm, lúc đi ra phát hiện Phó Chi Hành tự mình ngủ trong phòng khách.
Sáng hôm sau đợi tôi tỉnh lại, hắn đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi đi đến công ty, trên bàn ăn để lại một ghi chú, nói tài xế sẽ đến đón tôi đi làm.
Tôi nhìn vào những dòng chữ quen thuộc trên giấy ghi chú, cau mày, thuận tay gấp lại rồi ném nó vào thùng rác.
Sau ba ngày liên tiếp như vậy, tôi thấy rằng Phó Chi Hành dường như đang chiến tranh lạnh với mình.
Đêm thứ ba hắn thậm chí không về nhà, nhờ trợ lý nói với tôi rằng hắn ở bên ngoài xã giao, không trở về.
Tôi nghe giọng nói cẩn thận của trợ lý trong điện thoại, nhất thời không nói nên lời, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đã biết.”
Tuổi này rồi còn trẻ con như vậy, đôi khi Phó Chi Hành làm cho tôi không biết nói cái gì cho phải.
Sau khi cúp điện thoại, vừa vặn Thẩm Nam Tự gọi tới, cậu ta vừa hoàn thành buổi tổng duyệt dàn nhạc, đi bộ trong khuôn viên trường với cây đàn vi-ô-lông trên lưng, hỏi tôi đang làm gì.
“Không có gì, vừa về đến nhà thôi.” Tôi nói.
“Anh… Một mình sao?” Cậu ta thăm dò hỏi.
“Ừ.” Tôi rót cho mình một ly nước, ngồi trên ghế sô pha và nói: “Chi Hành đã đi ra ngoài xã giao.”
Thẩm Nam Tự ồ một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ra ngoài chơi không, em tới đón anh.”
Cậu ta trông giống như một đứa trẻ bí mật đến chơi với bạn cùng lớp sau giờ học, tôi không nhịn được cười và hỏi: “Chơi ở đâu?”
“Ra ngoài anh sẽ biết.” Cậu ta nói.
Tối nay không có gì để làm, tôi suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được rồi.”
Nhưng điều tôi không nghĩ tới chính là, Thẩm Nam Tự đã đi một chiếc xe đạp tới.
Cậu ta ở dưới lầu gọi cho tôi.
Trước khi đi xuống, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ trong phòng khách hướng xuống dưới, dưới những cây ngô đồng chất đống lá rụng, Thẩm Nam Tự mặc áo phông trắng và quần jean sáng màu, trên lưng đeo một túi đựng đàn violin màu đen, một chân đạp xe đạp, một chân chống đất, giống hình ảnh trong bộ phim thanh xuân Nhật Bản mà tôi từng xem.
Như thể chờ đợi cũng làm cho người ta ngọt ngào, khóe môi cậu ta cong lên một đường vòng cung nhẹ/ Chiếc điện thoại mỏng linh hoạt lật tới lật lui giữa mười ngón tay, thỉnh thoảng cúi xuống, chiếc áo phông được nâng đỡ bởi xương bướm sau lưng càng thêm xinh đẹp.
Chỉ có những người trẻ tuổi chưa trải sự đời mới có vẻ ngoài chỉn chu và gọn gàng như vậy.
Tôi không thể không nhìn nhiều hơn một chút trước khi mặc áo khoác và đi xuống cầu thang.
Từ xa Thẩm Nam Tự đã nhìn thấy tôi, khi tôi đến gần hơn, nụ cười cậu ta càng ngày càng rõ ràng.
Cuối cùng giống như không thể chờ đợi, chân dài bước xuống để chống chiếc xe, từ xa chạy đến ôm tôi vào lòng, cho tôi một cái ôm thật chặt.
Tôi cũng không tự giác mỉm cười, đưa tay lên ôm lấy cậu ta và hỏi: “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu.” Cậu ta lắc đầu: “Em sẵn sàng chờ anh.”
“ Hôm nay chúng ta đi đâu?” Tôi hỏi.
“Đi đến một nơi mà anh chưa bao giờ đến.” Thẩm Nam Tự mỉm cười bí hiểm với tôi: “Đi, lên xe.”
Tôi không nói cho cậu ta, đây là lần đầu tôi ngồi ghế sau xe đạp của ai.
Từ nhỏ Phó Chi Hành đã được nuông chiều, thỉnh thoảng chơi mô tô theo sở thích, lúc khác thì tự lái xe hoặc được tài xế đưa đón chứ chưa từng đi xe đạp.
Còn với người khác thì càng không, dù là cùng giới tính nhưng đi xe đạp chở người thì đối với tôi mà nói là quá thân mật.
Vì vậy, tôi có chút không thoải mái khi ngồi phía sau Thẩm Nam Tự, bàn tay không biết nên đặt ở đâu.
Giống như nhìn thấy tôi không quen, cậu ta nắm lấy tay tôi đặt lên thắt lưng mình và nói: “Ôm chặt.”
Cách một lớp vải mỏng chạm vào vòng eo gầy gò của cậu ta, lòng bàn tay của tôi bắt đầu nóng lên mà không rõ lý do.
Gió nhẹ thổi qua tai, cuốn lấy cái lạnh đầu thu, cuối tầm mắt chỉ có tấm lưng của Thẩm Nam Tự và một phần nhỏ của cổ bị bị mái tóc đen che khuất.
Quần áo của cậu ta bị gió thổi bay, lo lắng cậu ta bị lạnh, tôi chủ động ôm chặt eo của cậu ta, dán mặt vào lưng cậu ta.
Thẩm Nam Tự rõ ràng cứng đờ trong chớp mắt, sau đó đạp chậm lại.
Cậu ta đưa tôi trở lại đại học A, nhưng thay vì đi qua cổng bình thường, cậu ta đã đi vào một cánh cổng phụ mà rất ít người qua lại.
Thì ra khuôn viên trường rộng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, cách đó không xa có vài toà nhà kiểu Châu Âu cũ, giống như nhà thờ.
“Tiền thân của trường là đại học Công Giáo và những tòa nhà này đã được bảo vệ cho đến nay.” Chắc chắn rồi, Thẩm Nam Tự nói: “Em sẽ đưa anh đến căn cứ bí mật của em.”
Căn cứ bí mật của cậu ta được giấu đằng sau nhà thờ, là một tòa giảng đường cao bảy tám tầng.
Hai chúng tôi đi lên tầng trên cùng, và từ tầng trên cùng của sân thượng tôi phát hiện ra rằng có một không gian nhỏ đã được sửa sang lại một cách nhân tạo, một nhà kho nhỏ miễn cưỡng có thể che được gió và mưa, một bàn và một chiếc ghế sô pha, và một vài chậu cây xanh.
Thẩm Nam Tự loay hoay tìm kiếm một cái gì đó, bỗng nhiên trên trần nhà sáng lên một vòng đèn nhỏ màu vàng lấp lánh, không gian nhỏ lập tức biến thành xứ sở thần tiên của Alice trong truyện cổ tích.
Giống như Alice gặp một con thỏ, Thẩm Nam Tự kéo ra từ bên trong một cái lồng sắt hình vuông, quay đầu vẫy vẫy tay với tôi: “Đến đây.”
Tôi bước tới và nhìn thấy một con thỏ có tai màu nâu nhạt nằm sấp trong lồng, nhìn tôi với đôi mắt tròn.
Thẩm Nam Tự dùng ngón tay sờ sờ đầu tai thỏ, nói: “Đây là con thỏ em nuôi.”
Tôi ngồi xổm xuống và bị thu hút bởi con vật nhỏ bé tròn vo trước mắt, cẩn thận đưa tay ra và hỏi: “Tôi có thể chạm vào không?”
“Đương nhiên có thể.” Cậu ta cầm tay của tôi và đưa tôi chạm vào tai của con thỏ, nó mềm và bông như tôi tưởng tượng, rất dễ sờ.
“Trước khi quen biết anh, lúc em gặp chuyện không vui, hoặc là cảm thấy mệt mỏi, thường sẽ tới nơi này ngẩn người.” Thẩm Nam Tự nhẹ giọng nói: “Sau khi quen biết anh, nội dung ngẩn người đều là nhớ anh.”
“Anh có cảm thấy rất lạ không.
.
.” Cậu ta nói xong thì cười cười: “Dường như chúng ta quen nhau chưa bao lâu, làm sao em có thể thích anh đến vậy.”
Động tác của tôi chậm lại, mặc dù không thừa nhận nhưng trái tim tôi thực sự nghĩ như vậy.
Cậu ta khẽ thở dài: “Nhưng em chính là vô cùng, vô cùng thích anh.”
Ánh sáng màu vàng lấp lánh trên đỉnh đầu đã nhuộm một phần ngọn tóc của cậu ta thành màu vàng óng ả.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, ánh mắt vẫn nghiêm túc và chuyên chú giống như mọi lần nói thích tôi.
Tôi cụp mắt xuống, giả vờ như tập trung vào việc trêu chọc con thỏ, không nói gì.
“Bài hát lần trước anh còn nhớ không?” Thẩm Nam Tự thay đổi giọng điệu tương đối thoải mái, nói: “Hôm nay em có mang theo đàn, em sẽ chơi cho anh nghe.”.