Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 33
Phó Chi Hành vẽ đặc biệt rất đẹp nhưng chuyên về nghệ thuật, thiết kế trang sức hình như hắn không có thiên phú là mấy.
Tôi gấp tờ giấy nháp lại rồi để nó lại như cũ, hi vọng hắn có thể sớm từ bỏ cái tư tưởng tự làm nhẫn cưới, giao việc đó lại cho người chuyên nghiệp hơn.
Nói đến nhẫn… Tôi cúi đầu nhìn cái nhẫn đính hôn tôi đang đeo, đột nhiên nghĩ đến hôm nay Thẩm Nam Tự nắm lấy tay tôi, hình như cố ý sờ ngón tay tôi vậy.
Có lẽ vẫn rất để tâm đi.
Lần đầu tiên thích một người, người đó lại có một vị hôn phu sắp kết hôn.
Tôi đặt mình vào hoàn cảnh đó mà nghĩ, không thể không cảm thấy ngột ngạt thay cho Thẩm Nam Tự.
Tết Trung thu, công ty cho nghỉ, ngày hôm sau tôi và Phó Chi Hành đến bệnh viện thăm bác trai Phó.
Lần trước sau khi trải qua cuộc phẫu thuật, bệnh tình của bác trai Phó đã có chuyển biến tốt, bác sĩ nói tuần sau là có thể xuất viện rồi.
Bác trai đùa nói rằng ông ấy cảm thấy bây giờ sống bán nghỉ hưu như vậy cũng không tệ, hỏi Phó Chi Hành khi nào thật sự tiếp nhận công ty.
“Tha cho con đi.” Phó Chi Hành bất mãn nói: “Con và Tiểu Lộ còn chưa kết hôn, ít nhất để cho tụi con trải qua thế giới hai người vài năm đi chứ?”
“Mỗi lần nói tới kế thừa gia nghiệp, lúc nào con cũng lấy Tiểu Lộ ra làm cái cớ hết.” Bác trai hết cách thở dài một cái: “Tiểu Lộ đồng ý trải qua thế giới hai người cùng con thì hãy nói.”
“Sao không đồng ý? Tình cảm của tụi con vô cùng tốt, cha không phải bận tâm đâu.” Phó Chi Hành nói rồi nắm lấy tay tôi đưa lên hôn một tiếng rất to.
“Con…” Bác trai Phó nghẹn lại, khua tay cả buổi: “Bỏ đi, cha không quản nổi con nữa, kết hôn xong để Tiểu Lộ quản con đi.”
Nói chuyện hồi lâu bác gái Phó mới đến, Phó Chi Hành biết đã đến điểm dừng, tìm lý do nói phải đưa tôi đi xem diễn kịch, kéo tôi rời khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài trời cao gió mát, bầu trời đầu thu luôn khiến cho người khác vui lây trong lòng.
Ngồi trong xe, Phó Chi Hành thở một tràng dài: “Cuối cùng cũng xuất viện, mấy này nay mệt chết anh rồi.”
Nói xong quay đầu sang nhìn tôi, vừa đùa vừa ngắt nhẹ đầu mũi của tôi nói: “Vậy mà em không hề đau lòng thay anh, anh đáng thương quá đi.”
Gần đây hắn cực khổ thế nào tôi đều để trong tầm mắt, tuy không nói thương xót ra được nhưng đồng cảm thì ít nhiều gì cũng có đó.
“Tháng sau bàn xong chuyện tiệc đính hôn, nghỉ ngơi một thời gian đi.” Tôi nói.
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Phó Chi Hành thích thú: “Em đưa thời gian rảnh ra đi, chúng ta đi ra nước ngoài chơi vài ngày, lần này không được từ chối nữa.”
“Ừm…” Tôi không ngờ tùy tiện nói một câu lại đẩy bản thân đi vào rồi, nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất là đồng ý: “Biết rồi.”
“Hôm nay được nghỉ, chúng ta đi đâu chơi không?” Phó Chi Hành phấn khích hỏi.
Hôm qua tôi đã cùng Thẩm Nam Tự đi khu vui chơi, hôm nay cũng không muốn đi chơi lắm, bèn nói: “Về nhà đi, bên ngoài nhiều người quá.”
Phó Chi Hành không nghĩ ngợi nhiều, nói: “Được, hôm qua anh đã mua cua lông rồi, về hấp cho em ăn nhé.”
Phó Chi Hành ở bên ngoài sang chảnh như một đại gia vậy nhưng ở nhà lại mặc tạp dề mèo trong phòng bếp, rất dễ khiến cho người ta lầm tưởng rằng đang sống cuộc sống bình yên.
Tôi đã từng đùa với Phó Chi Hành rằng theo đuổi người khác không cần phải bung tiền, con trai nhà giàu có phải biết rửa tay nấu súp mới đủ khiến cho các cô gái, chàng trai rung động.
Khi đó Phó Chi Hành búng trán tôi, nói: “Em nghĩ rằng ai có được sự nhẫn nại như anh đối với em?”
Cũng phải, đối với hắn mà nói tiêu tiền là chuyện có thể hiểu được, không đáng để lãng phí thời gian và công sức.
“Cục cưng à, lấy giúp anh miếng đậu hũ trong tủ lạnh với.” Phó Chi Hành trong phòng bếp nói.
Tôi nghe hắn tìm đậu hũ, vào phòng bếp phát hiện hắn đã bóc một bát đầy gạch cua và thịt cua rồi.
Tôi ngửi ngửi, nói: “Thơm quá.”
“Hôm nay cua nhiều, có thể làm ba món.” Phó Chi Hành bỏ găng tay nhựa ra, nhận đậu hũ mà tôi đưa, thuận tiện lấy cái muỗng múc một muỗng gạch cua đưa lên miệng tôi: “Nếm thử.”
Cua lông mùa thu đầy chất béo, tươi đến mức không cưỡng lại được.
Tôi ăn hết một muỗng gạch cua lớn, hài lòng híp cả mắt lại, nói: “Ngon.”
“Sao giống như mèo vậy.” Phó Chi Hành cười khì khì một tiếng, xoa loạn cả tóc tôi: “Nghe em khen một câu ngon cũng không dễ dàng gì.
Được rồi, ra ngoài đợi đi, làm xong anh sẽ gọi em.”
“À đúng rồi.” Hắn lại kêu tôi: “Trong tủ lạnh còn có bánh trung thu, đợi không được thì ăn trước một miếng đi.”
“Nói như em tham ăn lắm vậy…”
Nói thì nói như thế, trước khi đi tôi vẫn lấy một cái bánh trung thu trong tủ lạnh ra.
Tôi và Phó Chi Hành sống ở nước ngoài với nhau được mười năm, ký ức đối với các ngày lễ căn bản đều dừng lại ở đầu vị giác.
Tết Trung thu ăn cua, giao thừa thì ăn há cảo, phần lớn đều là hắn tự mình làm.
Phó Chi Hành một mặt thì chê tôi ăn nhiều một mặt thì nuông chiều tôi, sau đó mỗi lần về nước thì than khổ nói với bác trai Phó rằng tôi khó nuôi, không có gì đáng ngạc nhiên, mỗi lần như vậy đều nhận được một câu của các bậc trưởng bối: “Có được là hời cho con rồi còn khoe mẽ.”
Về đến phòng khách tôi nhận được cuộc gọi video của Thẩm Nam Tự, nói trung thu vui vẻ với tôi.
“Trung thu vui vẻ.” Tôi thấy cậu ta hình như không giống ở ký túc xá cũng không giống ở lớp học, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
“Đang ở ngoài hành lang thư viện.” Cậu ta cười nói: “Chuẩn bị học tự học.”
Tôi đặt điện thoại lên bàn trà, rảnh tay mở gói bánh trung thu ra, Thẩm Nam Tự nhìn thấy rồi hỏi: “Hôm nay không ra ngoài chơi sao?”
“Buổi trưa đi bệnh viện, buổi chiều không có đi.” Tôi nói.
“Bệnh viện?” Cậu ta cau mày lại: “Anh làm sao vậy?”
“Không phải tôi, cha của Phó Chi Hành bệnh rồi.”
“Ồ…” Đầu lông mày của Thẩm Nam Tự giãn ra, sau đó không biết nghĩ cái gì, cậu ta rũ mí mắt xuống, ánh mắt bỗng nhiên xám xịt.
“Tuy rằng không nên nhưng em không thể không ngưỡng mộ Phó Chi Hành.” Cậu ta thì thầm nói: “Nếu như là em ở bên cạnh anh thì tốt rồi.”
Trong phòng bếp vọng tiếng Phó Chi Hành làm đồ ăn truyền đến, tôi nhìn qua bên đó một cái, thu ánh mắt lại, nói: “Cậu và anh ấy không giống nhau.”
Câu này phát ra từ miệng tôi khiến tôi sững người một lát, đột nhiên cảm thấy không nên so sánh như vậy.
Trước khi tôi phản ứng lại, Thẩm Tự Nam cười một cái, nói: “Em biết.”
Nụ cười của cậu ra rất thản nhiên, nhìn tôi với ánh mắt rất đậm sâu: “Trễ một chút cũng không sao, em chỉ hy vọng thời gian mà anh ở bên em đều vui vẻ.”
Nhìn gương mặt trẻ trung, gọn gàng trong màn hình, sự lo lắng trong lòng tôi cuối cùng dần dần biến mất: “Ừm.”
“Được rồi, em phải đi học rồi.” Thẩm Nam Tự cười nói.
Tôi cũng cười lại: “Nỗ lực như vậy à.”
“Nếu không nỗ lực thì sao có thể khiến anh để mắt tới em chứ.” Mặt của cậu ta rất gần màn hình, gần đến nỗi có thể nhìn thấy ánh sáng nhỏ nhặt trong mắt.
Trước khi cúp máy, cậu ta áp giọng xuống thì thầm nói: “Thời Lộ hôm nay cũng rất đẹp.”
Bỏ điện thoại xuống, vừa hay Phó Chi Hành bưng đến một dĩa nho ra, tiện tay vén tóc trên trán tôi, nói: “Đang cười gì vậy?”
“Hửm?” Tôi không chú ý đến khóe môi của bản thân còn đang cười, quay đầu sang nhìn Phó Chi hành, nói: “Không có gì, là điện thoại của Thẩm Nam Tự.”
Hắn đứng hình, ồ một tiếng không nói gì.
Qua một lát sau, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, hỏi: “Cậu ta gọi điện thoại cho em làm gì?”
Câu hỏi này rất khó trả lời, muốn nói chuyện nghiêm túc, hình như cũng không có, muốn nói không có gì, e rằng như tôi đang tường thuật lại.
Cuối cùng tôi vẫn nói câu: “Không có gì.” Dù sao như những gì tôi kể lại, Phó Chi Hành chắc cũng quen rồi.
Quả nhiên hắn có chút ưu phiền, định mở miệng nói nhưng lại dừng lại nghĩ nên nói cái gì, cuối cùng chú ý đến cái bánh trung thu tôi chưa kịp ăn, hỏi: “Không thích vị này hả?”
“Không phải.” Tôi lấy bánh trung thu ra, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Chi Hành, có phải gần đây anh quan tâm em hơi quá rồi không?”
Tuy rằng nói như vậy có hơi kỳ nhưng đích thực Phó Chi Hành cho tôi cảm giác như vậy.
Trong lúc đi làm thì gửi cho tôi điểm tâm cũng thôi đi, cuối tuần nghỉ cũng không đi ra ngoài chơi, cứ bám lấy tôi cả một ngày, trước đây chưa từng thấy chuyện này bao giờ.
Hơn nữa trừ lần trước thấy hắn ôm một người con trai không quen biết ở cửa hàng Nhật Bản thì rất lâu rồi chưa thấy người nào mới bên cạnh hắn.
Phó Chi Hành ngơ ra một lúc, bất giác cười: “Như vậy không tốt sao?”
“Cũng không phải là không tốt…” Tôi nhìn xuống bánh trung thu trên tay, suy nghĩ, nói: “Là em cảm thấy không quen, hơn nữa nếu anh vì chúng ta sắp kết hôn mới như vậy, thật ra không cần thiết.”
Không khí rơi vào trầm mặc, tôi ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Phó Chi Hành khó hiểu đến kì lạ.
Hắn không nói gì, tôi tiếp tục nói: “Anh có thể tiếp tục làm bản thân mình, những gì em nói, chỉ là không muốn thêm phiền phức gì, em sẽ không để ý đâu.”
Bản tính Phó Chi Hành thế nào, tôi nghĩ rằng tôi hiểu.
Nếu như giống bây giờ miễn cưỡng trở thành một người chồng chăm sóc nhà cửa, không những tôi không quen, e rằng chính bản thân hắn cũng không thoải mái.
Trôi qua rất lâu, cuối cùng hắn mở mới miệng, không biết là bởi vì bị cảm chưa khỏi hay không, giọng có chút khàn và nhỏ.
“Em cảm thấy… Bởi vì anh sắp kết hôn, mới đối xử với em như vậy sao?”