Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 30
Máy điều hòa bên trong phòng tiếp khách được mở rất tốt, liếc nhìn sang biểu cảm của vài người đều trông cực kỳ nghiêm túc.
Dù sao loại chuyện thưa kiện như này dù là ai cũng đều không thấy thoải mái nổi.
Chỉ có vẻ mặt của ông họa sĩ già là thản nhiên nhất, thấy tôi bước vào thì cười ha ha ngoắc tôi lại, hỏi gần đây sức khỏe cha mẹ tôi thế nào rồi.
“Đều rất khỏe, cảm ơn ông đã quan tâm.” Tôi cười nói.
Trò chuyện vài câu xong, tôi liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nam Tự, thấy cậu ta tươi cười giống như giải quyết việc chung, gật nhẹ đầu rồi nói với tôi: “Xin chào.”
Điều này khiến tôi nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên cậu ta tới công ty của tôi, lúc ấy cậu ta mặc đồng phục quán cà phê, bây giờ lại là âu phục, giày da, dáng vẻ trẻ trung giỏi giang, chỉ có thứ duy nhất không đổi là ánh mắt khi nhìn tôi, vẫn nghiêm túc và chăm chú như vậy.
Tôi thản nhiên gật đầu: “Chào cậu.”
Cuộc nói chuyện diễn ra hơn nửa giờ, trước khi tới bên phía luật sự dày dặn kinh nghiệm cũng đã chỉnh lý xong tư liệu về các phương án dự định đưa ra, trông có vẻ như đã nắm chắc được thắng lợi trong tay.
Thật ra tôi không nghi ngờ chuyện kiện tụng sẽ thắng hay không, chỉ là trước khi chia tay có hời hợt nói một hai câu với trợ lý của anh ta, luật sư chủ động nói: “Thực không dám giấu diếm, mặc dù Tiểu Thẩm còn thực tập nhưng năng lực hơn người, cũng chỉ có thiếu kinh nghiệm mà thôi.
Cậu cũng biết, cái nghề luật sư này bồi dưỡng ra một nhân tài kiệt xuất không dễ, chúng tôi có thể làm cũng chỉ là cung cấp một vài cơ hội cho những người mới thế này.”
Lời này rất khí thế, tôi nhìn Thẩm Nam Tự đứng gần đó thì cười hỏi: “Đây cũng là một loại đầu tư ư?”
Luật sư sững sờ, sau đó cười ha hả: “Dĩ nhiên.”
Ngày hôm sau, luật sư cho người đưa văn kiện tới, quả nhiên lại là Thẩm Nam Tự.
Lần này chỉ có hai người chúng tôi, cậu ta coi như chưa phải chính thức nhưng vẻ mặt lại tự nhiên hơn rất nhiều.
Tôi đi tới phía trước văn kiện, liếc mắt nhìn nó, thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại làm chân chạy sống thế này?”
Thẩm Nam Tự lại thản nhiên nói: “Muốn gặp anh.”
Nếu như những lời này là Phó Chi Hành nói, tôi sẽ cảm thấy hắn không nghiêm túc, nhưng Thẩm Nam Tự lại không giống vậy, lúc nói chuyện nhìn tôi rất nghiêm túc, không có bất cứ ý tứ đùa bỡn nào cả.
Thế là tôi cũng không thể xem thường sự chân thành của cậu ta, dùng giọng điệu nghiêm túc y như vậy để nói: “Cậu biết tôi sẽ đính hôn vào tháng sau mà.”
Thẩm Nam Tự cũng không lùi bước, nói: “Em cũng biết bạn đời của anh không chung thủy.”
“Đó là việc giữa hai người chúng tôi.” Tôi nói.
“Em thích anh, cũng là chuyện giữa hai chúng ta.” Thẩm Nam Tự nói: “Nếu như anh muốn dùng lý do là phá hoại nhà người khác để từ chối em thì em có thể sẽ không tiếp nhận đâu.”
“…” Tôi không nhịn được bật cười, nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng cậu đúng là phá hoại gia đình người khác.”
Đến nay hai chữ “Gia đình” này tôi vẫn chưa thể quen thuộc được, lúc nói ra miệng không hiểu sao vẫn cảm thấy có chút khó chịu, mà sắc mặt của Thẩm Nam Tự vẫn thản nhiên nói: “Em không quan tâm.”
Có lẽ cậu ta thật sự không quan tâm.
Từ ngày tôi biết cậu ta, đối với mọi chuyện phần lớn cậu ta đều hững hờ, tôi không nhìn ra là cậu ta để ý cái gì, cũng không nhìn ra cậu ta mặc kệ cái gì.
Giống như chỉ có lúc đối mặt với tôi, cậu ta mới không còn che giấu sự vui vẻ và buồn khổ của chính mình.
“Em không cho là hôn ước trên danh nghĩa có thể trói buộc được tự do của anh.” Cậu ta hờ hững nói: “Anh còn chưa thử qua khả năng ngoài Phó Chi Hành, chẳng lẽ anh không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Cậu ta vừa nói vừa vòng qua bàn làm việc đi tới trước mặt tôi, khuỵu gối nửa ngồi xuống, ngửa đầu nhìn tôi, thật lâu sau thì nói: “Em làm càng tốt hơn so với Phó Chi Hành.”
Mí mắt Thẩm Nam Tự rất mảnh, lông mi dài mà không vểnh, mũi và đường cong nơi cằm không bén nhọn như Phó Chi Hành mà càng trông đạm bạc và lạnh lùng ở cõi trần hơn, giống như làn tuyết mỏng ở chân núi tránh người nghìn dặm.
Kiểu người này vốn nên nhận được sự ngưỡng mộ và theo đuổi của mọi người, nhưng bây giờ lại đang ngồi xổm trước mặt tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi rủ xuống diễn tả nổi quyến luyến khó tả bằng lời, thật giống như câu trả lời chắc chắn của tôi mới chính là chuyện quan trọng nhất trên đời này của cậu ta.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không tin nổi Thẩm Nam Tự sẽ có kiểu cảm xúc vừa thẳng thắng vừa nồng nhiệt như thế này.
“Xin lỗi.” Tôi nói: “Tôi không muốn nói chuyện yêu đương.”
“Em biết…” Cậu ta rũ mắt xuống, nói: “Nếu không phải chuyện yêu đương nhưng chỉ cần vào những lúc anh cần cứ để em ở bên cạnh anh, dù dùng em như thứ giải buồn cũng không được sao?”
“Như vậy có khác gì so với bạn bè chứ?” Tôi nhíu mày hỏi.
Thẩm Nam Tự nhìn về phía tôi, lắc đầu nói: “Không giống.”
Cậu ta nắm tay tôi, cẩn thận nắm chặt rồi đặt trước ngực trái mình rồi nói: “Nhịp tim của em sẽ không đập nhanh như vầy chỉ vì bạn bè.”
Lồng ngực dưới bàn tay tôi vừa chân thực vừa ấm áp, bao vây một quả tim tuổi trẻ đang ra sức vẫy vùng.
Tôi thử giật nhẹ ngón tay, xuyên thấu qua làn áo sơ mi trắng, đầu ngón tay dường như có thể chạm tới làn da ấm áp của cậu ta.
“Thử bắt đầu một mối quan hệ mới không được sao?” Thẩm Nam Tự nhìn tôi nói: “Không cần thích em, cũng không cần hứa hẹn gì với em.”
Mặc dù tôi không nghĩ tới sẽ phỏng đoán ý đồ của Thẩm Nam Tự, cũng không thấy cậu ta giống như những người bên cạnh Phó Chi Hành, muốn có được gì từ chỗ tôi nhưng cậu ta nói như vậy khiến tôi không thể tránh khỏi có những liên tưởng không tốt, tôi vội rút tay về rồi nói: “Cậu hẳn là hiểu rõ, đây là vượt quá giới hạn.”
Cậu ta cười rất nhẹ, rồi nói: “Em biết anh không quan tâm.”
Cốc cốc, trợ lý bên ngoài gõ cửa: “Ông chủ, ngài Phó đến đây, đang đợi anh dưới lầu.”
Phó Chi Hành? Tới sao không nói tôi biết trước nhỉ… Theo phản xạ có điều kiện, tôi lập tức cầm điện thoại lên, liếc nhìn thoáng qua, nhận ra không biết từ lúc nào đã hết sạch pin.
“Biết rồi, chờ tôi một chút.”
Tôi nói xong rồi nhìn về phía Thẩm Nam Tự: “Cậu…”
“Em ở đây chờ anh.” Cậu ta mở miệng trước cả tôi.
Bất đắc dĩ, tôi không thể làm gì khác hơn, thở dài nói: “Tùy cậu vậy.”
Tôi cho rằng Phó Chi Hành tới tìm tôi có chuyện quan trọng, kết quả chỉ là đưa bánh ngọt tới.
Kế bên chỗ hắn ngồi, tài xế đặt một hộp trà chiều của khách sạn năm sao nào đó.
Một tầng là hoa và trái cây, tầng hai là hai cái bánh ngọt và bình hồng trà nhỏ.
Thấy tôi xuống lầu thì hắn lục tục xuống khỏi xe, tháo kính râm rồi tiện tay dắt vào túi trước ngực, tươi cười như ánh mặt trời giữa ba giờ chiều với tôi, rồi hỏi: “Đi làm có mệt không hả cục cưng?”
Tôi cúi đầu nhìn hắn rồi nhìn sang hộp quà, có hơi im lặng: “… Không mệt.”
“Hôm nay ra ngoài bàn chuyện có đi ngang qua quán rượu này, nhớ tới lúc em còn ở nước ngoài nói rất thích ăn bánh nhung đỏ nhà ông ta, thuận tiện cầm tới cho em một phần.” Phó Chi Hành xuống khỏi xe, đi tới trước mặt tôi, tiện tay sờ lên tóc tôi như bình thường rồi nói: “Đêm nay có tiệc xã giao, tối nay anh sẽ về nhà.”
“Ừm, em biết rồi.” Tôi nói.
“Làm việc cũng đừng quá mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi.” Hắn ấn sau gáy tôi rồi kéo tôi về phía hắn, sau đó hôn nhẹ lên trán tôi, lại chưa thỏa mãn hôn tiếp lên chóp mũi tôi rồi mới nói.
Hơi thở nóng bỏng của hắn lướt qua trên da tôi, khiến lông mi của tôi không tự giác chớp chớp, nháy mắt một cái rồi nói: “Hôm nay anh cảm thấy khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều.” Giọng điệu Phó Chi Hành vẫn khàn như cũ: “Lúc đầu cũng không sao.”
“Xã giao ban đêm đừng uống quá nhiều.”
“Đã biết rồi vợ à.” Hắn cười trầm thấp một tiếng, dùng nụ hôn ngăn lại những lời tôi muốn nói, rồi lại không nặng không nhẹ cắn môi của tôi, nói: “Nghe em.”
Lúc trước, Phó Chi Hành chỉ thích động tay động chân, bây giờ hở một tí lại thích nói chuyện.
Tôi không làm gì được hắn, dần tập thành thói quen thì cảm thấy cảm giác bị hôn cũng không tệ.
“Được rồi, anh phải về họp rồi.” Hắn thả tôi ra, cuối cùng hôn nhẹ lên trán của tôi rồi nói: “Tới gặp mặt em một lát, anh lại có thể bàn công việc thêm mười hai tiếng đấy.”
Tôi nhận lấy hộp bánh ngọt mà hắn đưa tới, nói: “Trên đường cẩn thận.”
Sau khi trở về, tôi giao hộp quà cho trợ lý để cậu ta giúp pha trà.
Trở lại văn phòng, Thẩm Nam Tự yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trông thấy tôi tiến vào, giương mắt tươi cười thản nhiên, hỏi: “Phó Chi Hành à?”
Trên mặt cậu ta không có loại cảm xúc vừa rồi, mà biến thành dáng vẻ nhã nhặn lễ phép bình thường.
Tôi ừ một tiếng, nói: “Anh ấy đến đưa đồ.
Cậu không cần về chỗ luật sư sao?”
“Mỗi ngày em thực tập năm tiếng, hôm nay đã xong rồi.” Thẩm Nam Tự nói: “Đêm nay anh có rảnh không? Em…”
Giống như không cố ý hỏi tới, giọng nói của cậu ta dần yếu xuống.
Tôi nhớ lúc trước khi cậu ta hẹn tôi ăn cơm nhưng bị từ chối, nên chủ động nói: “Tôi còn có chút việc, cậu không ngại chờ tôi thì đêm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Nghe tôi nói như vậy, mặt mày Thẩm Nam Tự giãn ra, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, nói: “Không ngại.”
Cậu ta cầm máy tính, rất tự giác không tiếp tục quấy rầy tôi, tự mình yên tĩnh ngồi trên sô pha làm bài tập.
Không bao lâu sau trợ lý bưng xong ly trà và các món bánh ngọt đi tới, trông thấy Thẩm Nam Tự thì sửng sốt một chút, quăng tới một ánh mắt hỏi thăm.
Tôi không nói gì, trợ lý kịp phản ứng, nói: “Tôi đi pha thêm một ly, chờ một lúc nhé.”
“Cảm ơn.” Thẩm Nam Tự mỉm cười, hoàn toàn không có chút băn khoăn gì, giống như đây là nơi mà cậu ta cực kỳ quen thuộc vậy.
Tôi nhìn thoáng qua bên kia, không tự giác lại bất đắc dĩ cười mỉm.
Bất tri bất giác sắc trời sẫm lại, ánh đèn đường rơi bên ngoài cửa sổ, tôi nhận một cuộc điện thoại của Phó Chi Hành, hỏi tôi có ăn cơm đúng giờ không, lúc này mới nhận ra đã hơn bảy giờ.
“Còn chưa ăn, đang chuẩn bị đi đây.” Trong đầu tôi vẫn còn đang nghĩ tới tài liệu vừa xem, hơi chậm một chút mới nói.
“Biết ngay không nhắc nhở thì em sẽ quên mà.” Phó Chi Hành thở dài: “Nhanh đi đi, ăn xong thì về nhà.”
“Ừm, em biết rồi.” Tôi nói: “Anh cũng đừng quá muộn.”
Cúp điện thoại xong thì đối đầu với ánh mắt Thẩm Nam Tự, suýt chút nữa quên mất cậu ta vẫn còn chờ ở đây, sửng sốt một hồi: “Xin lỗi, tôi…”
“Không sao.” Thẩm Nam Tự cười cười, lấy mắt kính xuống: “Em cũng quên luôn giờ giấc.”
Bỗng nhiên tôi chợt nhận ra dường như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ta đeo kính, khung kính gọng vàng tinh tế, trông rất nhã nhặn.
“Cậu cận thị à?” Tôi cất tiếng hỏi.
“Một chút, chỉ có lúc học tập mới đeo.” Cậu ta khép máy tính lại, nhìn về phía tôi rồi hỏi: “Đúng rồi, đêm nay khu vui chơi có hoạt động, chúng ta đi ngồi đu quay đi.”