Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 2
Hiệu suất làm việc của trợ lý luôn rất cao.
Cậu ta không chỉ gửi cho tôi địa chỉ của quán cà phê mà còn kiểm tra các đánh giá và gửi một hướng dẫn đặt hàng cho tôi.
Chờ đến buổi chiều, tôi đã quên béng mất chuyện này.
Nghĩ đến buổi tối sẽ về nhà ăn cơm, tôi định đến phòng tranh N31 nhìn một chút rồi về sớm.
Phòng trưng bày này rất gần trường đại học A.
Nó chủ yếu trưng bày các tác phẩm của một số nghệ sĩ mới nổi cho nên hầu hết các bạn trẻ đều khá yêu thích.
Tôi thích lắng nghe các vị khách nói chuyện phiếm để từ đó hiểu biết thêm về thị trường nghệ thuật hiện tại.
Các ý tưởng tương đối giàu trí tưởng tượng của các vị khách nhỏ tuổi cũng sẽ truyền cho tôi nhiều cảm hứng hơn.
Vì vậy tuy phòng tranh này không mang lại nhiều lợi nhuận nhưng lại là nơi tôi đầu tư nhiều thời gian và tâm sức nhất sau khi trở về Trung Quốc.
Gần đây có một lô tranh mới về.
Khi tôi vừa đến có hai bức đang được đóng gói, nghe nói chỉ trưng bày nửa ngày đã có khách mua.
Tôi xem một chút, thuận miệng nói “Ánh mắt không tệ.”
Vừa dứt lời, sau lưng vang lên một giọng nam dịu dàng: “Cảm ơn.”
Tôi nghe được âm thanh quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đứng cách đó hai bước, mỉm cười với tôi.
Tôi nhìn kỹ lại phát hiện đó là người mà Phó Chi Hành mới vừa nhắc sáng nay, Cố Trì.
Ngoài hình của Cố Trì đã thay đổi rất nhiều, từ một cậu học sinh ngây ngô trong trí nhớ biến thành một người đàn ông trưởng thành ăn mặc cầu kỳ cùng với nụ cười khéo léo.
Tôi có hơi sửng sốt, đúng lúc hắn đi đến vươn tay với tôi, nói: “Lâu rồi không gặp, Thời Lộ.”
“Cố Trì…?” Tôi từ từ định thần lại bắt tay với cậu ta, “Đã lâu không gặp.”
“Nghe nói cậu đã trở về Trung Quốc, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.” Cố Trì nói, “Lần này trở về luôn sao?”
Tôi lắc đầu, “Tạm thời còn chưa có kế hoạch.”
Dù là bạn cấp Ba nhưng nhiều năm không gặp, vài câu qua đi là chẳng còn gì để nói.
Tôi đang chuẩn bị kiếm cớ chào tạm biệt thì đột nhiên Cố Trì nói, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi gần đây đi.
Tôi biết có một quán cà phê rất ngon.”
“Thưa ngài, túi tranh của ngài đã được đóng gói xong.
Ngài có cần chúng tôi giao hàng đến tận nơi không? Nếu cần, vui lòng để lại thông tin liên hệ và địa chỉ.” Nhân viên phòng tranh ngắt lời nói.
“Không cần, tôi trực tiếp mang về.
Giúp tôi mang lên xe là được, cảm ơn.” Cố Trì nói.
Nể tình hắn mua hai bức tranh, tôi nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, không từ chối lời mời của hắn.
Không ngờ quán cà phê mà Cố Trì đưa tôi đến chính là quán mà sáng nay trợ lý nhắc tới.
Tôi bắt đầu nghi ngờ nơi tiêu dùng gần đại học A kém đến mức nào, ngoại trừ quán cà phê này ra không có sự lựa chọn tốt hơn.
“Tôi học ngành tài chính ở Đại học A, thường đến đây để tự học.” Cố Trì mở cửa cho tôi nói, “Tốt nghiệp xong đã lâu rồi chưa về lại đây.”
Quán cà phê không lớn lắm, bàn làm bằng gỗ thật cùng ánh đèn ấm áp tạo không khí yên tĩnh.
Hầu hết khách ở đây là sinh viên ôm sách vở máy tính làm bài.
Cố Trì và tôi tìm hai ghế sô pha trong góc rồi ngồi xuống, gọi hai tách Flat White theo đề cử của hắn.
“Từ sau khi tốt nghiệp cậu vẫn ở thành phố A à?” Tôi hỏi.
“Ừ, tôi làm ở một ngân hàng đầu tư.
Cậu thì sao, vẫn học hội họa ở trường đại học à?”
Tôi gật đầu, “Ừ.”
“Tôi biết mà.
Cậu có thiên phú cao như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành một nghệ sĩ lớn đấy.” Cố Trì nhìn tôi, giọng điệu đùa cợt, “Chẳng qua xem ra… Hình như cậu đã trở thành ông chủ của nghệ sĩ nhỉ?”
Câu “thiên phú cao” kia đúng là không có bằng chứng.
Từ nhỏ tôi đã học vẽ cùng Phó Chi Hành, nghe được những lời đánh giá nhiều nhất từ giáo viên luôn là “tình cảm không đủ, kỹ xảo có thừa” cho nên tôi luôn biết bản thân sẽ không trở thành một nghệ sĩ.
Nghệ sĩ cần có nuôi dưỡng linh cảm, mà tôi không có đam mê cháy bỏng đó.
Ngược lại, kẻ có thiên phú chân chính lại là Phó Chi Hành.
Hắn chưa bao giờ làm bài tập, lúc linh cảm bừng bừng thì sáng tạo như điên, khi kiệt sức thì vứt cọ, thậm chí còn bỏ qua các kỳ thi.
Sau đó hắn nói vẽ tranh không có ý nghĩa gì, ra nước ngoài học kiến trúc.
Giáo viên dạy tranh sơn dầu trước đây nghe nói tức giận đến mức suýt phải nhập viện, mùa xuân Phó Chi Hành về nước chúc Tết cũng không cho hắn chút mặt mũi nào.
“Làm nghệ thuật dù sao cũng không thể kiếm cơm được.” Tôi cười một tiếng, cũng nói đùa lại.
“Cũng đúng.” Cố Trì gật đầu đồng ý, “Chẳng qua ít nhất thì cậu có con mắt thưởng thức tốt.
Có người như cậu, những người ngoài ngành như chúng tôi cũng yên tâm tiêu tiền.”
“Khách khí rồi, ánh mắt của cậu không giống người ngoài ngành chút nào.”
Có một phục vụ mang cà phê đến, tôi cảm ơn theo thói quen rồi để ý đến bàn tay của vị nhân viên kia – ngón tay rất dài, trắng nõn thon gầy, khớp xương rõ ràng, có thể nhìn thấy những đường gân dưới làn da.
So với tất cả đôi tay của các nghệ sĩ dương cầm mà tôi đã được nhìn thấy quả thật xuất sắc, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được trưng bày trong tủ kính.
Tôi không tự giác ngước mắt lên nhìn chủ nhân của bàn tay.
Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là xương quai hàm thắng tắp rõ ràng, sau đó là chiếc cằm tuy gầy nhưng không nhọn và hai cánh môi mỏng màu hồng nhạt.
Da của cậu ta trắng nõn, sống mũi cao nhưng không hung dữ.
Có lẽ là bởi vì cậu ta có một đôi mắt cực kì đẹp.
Tôi vừa nhìn lập tức nhớ bức tranh mà Cố Trì vừa mới mua được, diên vĩ trong đêm tối.
Ánh mắt người phục vụ thờ ơ, để cà phê xuống nhàn nhạt nói một câu, “Vui lòng từ từ dùng.” rồi bưng khay rời khỏi.
Bóng lưng của cậu ta cũng vô cùng xuất sắc, cao gầy thẳng tắp, eo thon chân dài.
Không chỉ có tôi đang nhìn, hai sinh viên bàn kế cũng đang nhìn theo.
Cố Trì chú ý tới ánh mắt của tôi, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười không rõ, giống như vô ý nói: “Giống loại hình mà Phó Chi Hành sẽ thích.”
Tôi suy nghĩ một lúc, quả thật như thế.
Chẳng qua dùng đánh giá như vậy để đánh giá một người lạ khiến tôi cảm thấy không quá dễ chịu.
Tôi thu hồi tầm mắt nhìn Cố Trì một chút, không nói gì.
“Nói mới nhớ Phó Chi Hành đâu, cậu ta không đi cùng cậu à?” Hắn nói.
“Không có.” Tôi bưng ly cà phê lên nhấp thử một ngụm, ngon hơn so với món của trợ lý, “Anh ấy bận việc của mình.”
–Vội vàng hẹn hò với Chim Sẻ Nhỏ, nhân tiện làm quen với một ít cậu trai mới.
Cố Trì cười nhạt, “Tôi không ngờ hai người các cậu có thể bên nhau lâu như vậy.”
Những lời này tôi nghe qua không chỉ một lần.
Ngoài trừ môn đăng hộ đối ra, tôi và Phó Chi Hành dường như không hợp ở bất kỳ điều gì.
“Đúng vậy nhỉ… Tôi cũng không ngờ được.” Tôi cười một tiếng, “Bọn tôi đính hôn rồi.”
Cố Trì còn chưa kịp nói chuyện thì đột nhiên có âm thanh rơi vỡ từ phía quầy bar.
Tất cả khách hàng trong quán đều nhìn sáng, chỉ thấy vị nhân viên phục vụ vừa nãy hơi ngớ ra một chút sau đó định thần lại, nhỏ giọng xin lỗi đồng nghiệp rồi xoay người tìm chổi.
Nhìn khuôn mặt của cậu ta ở một góc nào đó, tôi mơ hồ có cảm giác như đã nhìn thấy người này ở đâu đó nhưng lại không nhớ ta.
Có lẽ như Cố Trì đã nói, khuôn mặt này là kiểu mà Phó Chi Hành thích cho nên có lẽ tôi đã nhìn thấy những người có ngoại hình tương tự xung quanh Phó Chi Hành.
Một đoạn nhạc nho nhỏ nhanh chóng bị bỏ qua, Cố Trì lại nhìn về phía tôi, hỏi: “Đính hôn? Khi nào?”
Tôi không tự giác sờ lên chiếc nhẫn mà mình chưa quen đeo, trả lời: “Hôm qua.”
Trên mặt Cố Trì thoáng hiện lên một tia mất mát sau đó giả bộ thoải mái nói đùa, “Vậy tôi thật sự không còn cơ hội nữa à?”
Tôi vẫn không hiểu tại sao ngay từ đầu hắn lại thích tôi, rõ ràng hai chúng tôi còn không nói chuyện nhiều với nhau hồi cấp Ba.
Cho nên tôi chỉ có thể thay đổi chủ đề, hỏi: “Tôi tưởng làm ngân hàng phải bận rộn lắm, sao cậu vẫn có thời gian đến phòng trưng bày thế này?”
“Đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi.” Cố Trì lắc đầu cười, “Nói mới nhớ cậu có thể không tin nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi đi, không ngờ lại gặp được cậu.”
Hắn vừa nói xong, điện thoại tôi đặt trên bàn vang lên, màn hình hiển thị là Phó Chi Hành.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”
Tôi ấn nút nghe, giọng nói của Phó Chi Hành phát ra từ ống nghe, “Xong việc chưa cục cưng?”
Tôi ừ một tiếng, “Xong rồi.”
“Em đang ở đâu anh qua đón em.” Hắn nói tiếp.
Vừa vặn hôm nay tôi không lái xe, tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường thấy cũng đã đến giờ về nhà, “Gần đại học A.” Tôi nói.
“Đại học A?” Phó Chi Hành có vẻ hơi nghi ngờ, “Đi chỗ đó làm gì?”
“Gặp được Cố Trì, ngồi đây một lát.” Tôi nói sự thật.
Giữa tôi và Phó Chi Hành tồn tại một thứ gọi là ăn ý.
Hắn không nói gì nhưng tôi có thể nhạy cảm nhận ra được hắn đang không vui lắm.
“Hiểu rồi.” Giọng điệu của hắn không thay đổi, “Chờ anh một chút, khoảng mười phút nữa anh đến.”
Song khi Phó Chi Hành đến, biết được tôi đang ở trong quán cà phê này, vẻ mặt và giọng điệu của hắn rõ ràng trở nên phức tạp.
Cố Trì tiễn tôi ra cửa.
Phó Chi Hành ngồi ở trong xe, ánh mắt như có như không nhìn về một hướng nào đó bên trong, cũng không thèm để ý Cố Trì đang chào hỏi mình.
“Ai ôi, lâu rồi không gặp nhỉ bạn cũ.” Phó Chi Hành không yên lòng ứng phó Cố Trì, phất phất tay nói.
“Hôm nào hẹn nhau ăn cơm nhé, hôm nay tôi và Tiểu Lộ còn có việc, đi trước đây.”
Có lẽ Cố Trì không ngờ Phó Chi Hành lại trông có vẻ bình tĩnh như vậy.
Nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại, nói: “Đi thong thả.”
Nói xong nhìn về phía tôi, ánh mắt dịu dàng hơn chút ít, “Trên đường cẩn thận nhé.”
“Ừm.” Tôi ngồi vào ghế phụ đóng cửa xe, “Tạm biệt.”
Đi một khoảng xa, Phó Chi Hành mới nhớ tới hỏi: “Sao em lại gặp Cố Trì?”
“Hắn tới N31 mua tranh.” Tôi nói.
Phó Chi Hành khẽ xì một tiếng, cười một tiếng khinh thường, “Mua tranh cơ đấy…”
Phó Chi Hành không phải là một người rộng lượng.
Từ nhỏ hắn đã quen kiêu ngạo, không muốn chịu thua thiệt, cuộc chiến với Cố Trì hồi cấp Ba cũng đủ để hắn nhớ đến tận bây giờ.
May là tôi cũng không quan tâm hắn có vui hay không, dù sao cho dù hắn có bực Cố Trì đến mức nào cũng sẽ không nổi giận trước mặt tôi, càng sẽ không giận chó đánh mèo lên tôi.
“Anh thì sao, sao lại muốn tới đón em?” Tôi hỏi.
“Sợ em bận việc quên thời gian.” Phó Chi Hành cười qua loa, “Để em mệt mỏi gầy người, cha mẹ anh lại trách anh mất.”.