Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 18
Người đến tìm Thẩm Nam Tự là một thành viên trong hội học sinh, nghe hai người họ nói chuyện thì hình như có người tạm thời muốn dùng một địa điểm nào đó cần hội học sinh phê duyệt.
Nói chuyện xong Thẩm Nam Tự áy náy quay đầu nhìn tôi: “Anh có muốn đi cùng chúng tôi luôn không, sẽ xong nhanh thôi.”
Nữ sinh đến tìm cậu ấy cũng chú ý thấy tôi, hỏi: “Vị này là…”
“Là bạn của anh.” Thẩm Nam Tự nói.
“À à.” Nữ sinh tỏ vẻ đã hiểu, cười nói: “Chỉ cần giáo viên ký tên một cái là được rồi, không lãng phí nhiều thời gian của hai người đâu.”
Tôi gật đầu: “Không sao.”
Hai người bọn họ đi phía trước, tôi nghe thấy cô bé kia cố gắng hạ thấp giọng hỏi: “Học trưởng, lần trước anh muốn tấm thư mời đến tham dự ngày kỷ niệm thành lập trường không lẽ là…”
“Ừ.” Thẩm Nam Tự ngắt lời, thở dài bất đắc dĩ: “Giọng của em lớn quá rồi đó.”
“A?” Có bé mở to hai mắt liếc nhìn tôi một cái, rồi vội quay đầu đi: “Ồ…”
Nói xong như lại nhớ tới điều gì, cô bé nắm chặt hai tay làm thành động tác cổ vũ, nhỏ giọng nói: “Cố lên.”
Tôi không nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nam Tự, nhưng lại nhìn rõ bóng lưng của cậu ta đột nhiên cứng đờ.
Cậu ta quay đầu bất đắc dĩ nhìn tôi, chờ đến khi tôi sóng vai đi cạnh thì cậu ta mới đi tiếp, còn cô bé kia rất hiểu chuyện mà đi thẳng lên phía trước.
Chiều tối khuôn viên trường trở nên ồn ào, náo nhiệt, trên đường đi tôi bắt gặp rất nhiều khuôn mặt tràn đầy trẻ trung và sức sống.
Tôi hỏi Thẩm Nam Tự làm nhiều việc như vậy có quá bận rộn không thì cậu ta cười nói: “Không có, không nhiều việc lắm đâu.”
Nữ sinh đi phía trước quay đầu lại, chớp mắt vài cái tinh nghịch nói: “Chủ tịch của bọn em không yêu đương nên có rất nhiều thời gian.”
Thẩm Nam Tự giả bộ nghiêm túc: “Lại nói hưu nói vượn?”
“Em sai rồi em sai rồi.” Cô bé chắp hai tay thành hình chữ thập xin tha: “Anh không gần mỹ tửu, anh là bậc tôn quý.”
Nhìn bọn họ đùa giỡn tôi bỗng nhận ra mình đã rời khỏi khuôn viên trường từ lâu.
Thẩm Nam Tự dường như nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Tối nay ban nhạc của bạn học tôi biểu diễn ở quảng trường trung tâm, anh có muốn đi xem không?”
“Buổi biểu diễn nào cơ?” Tôi hỏi.
Biểu diễn từ thiện đường phố.” Thẩm Nam Tự mỉm cười: “Kiếm thêm ít đồ ăn cho đám mèo con trong trường, mỗi tuần chúng tôi đều thay phiên nhau biểu diễn.”
Xem ra cuộc sống học đường của cậu ta phong phú hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi nghĩ một chút, nói: “Được.”
Sau khi đến gặp giáo viên ký tên xong, câu lạc bộ muốn mượn sân tặng cho Thẩm Nam Tự một túi kẹo que để cảm ơn.
Cậu ta lại đưa túi kẹo cho tôi, tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói mỗi lần gặp cậu ta đều phải mang một cái gì đó trở về, Thẩm Nam Tự chỉ cười không nói.
Sau đó chúng tôi đến ký túc xá của cậu ta để lấy quà lưu niệm, tôi đứng dưới lầu chờ, cầm điện thoại di động lên xem thì thấy tin nhắn của Con Thỏ gửi từ chiều:
[Tại sao người ta luôn ở cùng với người khác…]
[Là do tôi thật sự quá kém cỏi sao?]
[Buồn chết mất.]
.
.
Tôi nhìn màn hình, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Nam Tự bận rộn như vậy, lại còn khá nổi tiếng, cũng khó trách Con Thỏ lại thành ra như vậy.
Tôi nghĩ một lúc, hồi âm lại: [Cậu tìm việc gì đó làm đi, đừng quá để ý đến cậu ta.]
Con Thỏ giống như đang ôm chặt nhìn chằm chằm vào cái di động, chỉ vài giây sau đã trả lời: [Làm không được.]
Tôi vẫn còn muốn nói vài câu nhưng đã thấy Thẩm Nam Tự đi xuống mang theo một cái túi giấy lớn, mà con búp bê bên trong thậm chí còn to hơn cả cái túi giấy, lộ ra nửa cái đầu đầy tóc.
Tôi cất di động vào, nhận túi giấy, nói: “Con búp bê này lớn thật đấy.”
“Đúng vậy.” Thẩm Nam Tự mỉm cười: “Tôi cũng không nghĩ nó lớn đến mức này.”
Nói xong cậu ta lấy từ trong túi giấy ra một bó hoa sống đời cho tôi xem, nói: “Tôi nghĩ anh sẽ thích món quà này hơn.”
Đóa hoa màu hồng bằng thủy tinh cực kỳ tinh xảo, độ cong của mỗi cánh hoa được đo hoàn hảo.
Lúc đầu tôi thắc mắc tạo sao lại làm hoa màu hồng đỏ, rồi nhớ lại mục đích của buổi hòa nhạc tôi chợt hiểu ra.
Dưới lầu ký túc xá người đến người đi rất đông đúc, tôi ngẩng đầu vô tình nhìn thấy vài nữ sinh đứng cách đó không xa đang nhìn về phía này với vẻ mặt đầy thâm ý, bắt gặp ánh mắt của tôi thì giấu đầu hở đuôi kêu lên vội vàng quay đầu đi.
Tôi nhìn xung quanh, rất nhiều người đang nhìn về phía này.
Không biết Thẩm Nam Tự không nhìn thấy hay là không quan tâm, ánh mắt cậu ta vẫn lạnh lùng như cũ.
Tôi sợ cậu ta bị người khác hiểu lầm nên vội cất bó hoa vào, nói: “Cám ơn, tôi thật sự rất thích.”
“Vậy chúng ta đi thôi.” Cậu ta nhìn đồng hồ: “Chắc là bọn họ cũng đã bắt đầu rồi đó.”
Quảng trường biểu diễn nằm ngay trung tâm thành phố.
Thẩm Nam Tự tự lái xe, chủ động gánh vác trách nhiệm làm tài xế.
Tôi ngồi ở ghế phó lái, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ hai món quà lưu niệm kia, phát hiện có một bảng tên nho nhỏ in số ghế của tôi trước ngực con búp bê.
Buổi biểu diễn phát quà lưu niệm cho người tham dự rất nhiều nhưng dụng tâm đến mức này thật sự rất hiếm.
Nếu là người yêu cùng nhau tham dự chắc chắn sẽ rất khó quên.
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ tới Phó Chi Hành, nếu là hắn thì có lẽ hắn sẽ không quan tâm đến những món đồ rẻ tiền này đâu.
Lúc tôi và Thẩm Nam Tự đến quảng trường thì bốn phía đã đông nghịt người.
Hôm nay đến phiên người chơi dương cầm và violin ra biểu diễn để kiếm thức ăn cho mèo.
Hai người biểu diễn đã nhìn thấy chúng tôi từ xa và gật đầu mỉm cười.
Thẩm Nam Tự ném một tờ tiền vào chiếc mũ đặt dưới đất, tôi cũng bắt chước theo ném vào đó một tờ tiền.
“Chúng ta làm vậy có tính là đang gian lận không?” Tôi đến gần cậu ta nhỏ giọng hỏi.
“Sao có thể chứ.” Thẩm Nam Tự cố nén cười trả lời: “Ra khỏi trường học thì chúng ta cũng chỉ là khán giả bình thường thôi.
Nhưng mà anh ném hẳn tờ một trăm tệ thì đúng là khá giống đấy.”
Gió đêm thổi từng cơn nhẹ nhàng, nhiều người trung niên tản bộ sau bữa tối hoặc những người trẻ tuổi dạo chơi trên quảng trường.
Cả người Thẩm Nam Tự thả lỏng, mỉm cười giải thích cho tôi nghe những bài nhạc mà họ đang biểu diễn, nói đây là bản nhạc chúc mừng sinh nhật của một vị nhạc sĩ trẻ tuổi sống ẩn cư người Áo viết cho người yêu.
“Có lẽ đây là lợi ích của việc nghiên cứu nghệ thuật, những điều không thể nói bằng lời có thể truyền tải qua các bức vẽ hoặc bản nhạc.” Cậu ta nói.
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, hỏi: “Cậu cũng từng viết nhạc sao?”
“Đã từng.” Thẩm Nam Tự hơi cúi đầu, nhìn tôi nói: “Chỉ có điều vẫn chưa có cơ hội gửi nó đi.”
Xem ra tình cảm này có điều gì đó phiền lòng không chỉ cản trở đám người đang theo đuổi cậu ta.
Tôi mỉm cười nói: “Rồi sẽ có cơ hội thôi.”
Bất giác chúng tôi đã ở quảng trường khá lâu, mãi đến khi một cơn gió đêm thổi qua, không khí trở nên mát lạnh tôi mới chợt nhận ra đã quá trễ.
Thẩm Nam Tự nhận ra, hỏi: “Anh phải về sao?”
Tôi gật đầu: “Ừm, cũng không còn sớm nữa.”
Xe đậu ở bãi đỗ xe ngầm con đường đối diện với quảng trường, tôi và Thẩm Nam Tự cùng đi đến đó.
Lúc sắp đến ven đường tôi nhìn thấy vài người bước ra từ nhà hàng gần đó, có Phó Chi Hành, có hai người cổ đông của công ty, ngoài ra còn có một cặp nam nữ ăn mặc thời thượng và trang điểm tinh tế.
Cô gái đang khoác tay một trong hai vị cổ đông, còn người con trai đang được Phó Chi Hành ôm vào lòng.
Phó Chi Hành đưa lưng về phía tôi, lười nhác đứng ở đó.
Có vẻ như bọn họ đang đợi tài xế, đứng cạnh xe cười cười nói nói.
Phó Chi Hành ngậm điếu thuốc, người con trai đứng bên cạnh ân cần giúp hắn châm lửa, không biết nói gì lại chọc cho Phó Chi Hành cười lớn, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cậu ta.
Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không biết là chuyện gì, nhưng Thẩm Nam Tự đang đứng bên cạnh, tôi không biết cậu ta sẽ nghĩ như thế nào.
Trong lúc tôi đang sững người thì Thẩm Nam Tự đã lặng lẽ đi về phía trước đứng giữa tôi và Phó Chi Hành, nói: “Thẻ giữ xe của tôi đâu mất rồi ấy, không biết lúc nãy có làm rơi ở quảng trường không nữa, anh có thể quay lại đó xem giúp tôi được không?”
Vẻ mặt của cậu ta tràn đầy vẻ áy náy khiến người khác khó mà không tin cậu ta, tôi nghĩ có lẽ là vì cậu ta không muốn chạm mặt Phó Chi Hành.
“Được chứ.” Tôi nói.
“Cảm ơn.” Thẩm Nam Tự khẽ mỉm cười, xoay người lại nhưng vẫn chắn tầm nhìn của tôi, tôi bỗng nhận ra, không lẽ cậu ta không muốn tôi nhìn thấy Phó Chi Hành?
Nhưng tại sao chứ?
“Chờ một chút đã, cậu…” Tôi vô thức kêu lên, nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.
Thẩm Nam Tự dừng bước, khó hiểu quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Theo lý thuyết cậu ta sẽ không biết quan hệ giữa tôi và Phó Chi Hành nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác ngược lại, hơn nữa nhìn biểu tình mà cậu ta đang cố gắng che giấu tôi có thể nhìn ra được điều gì đó.
Cuối cùng tôi mờ mịt hỏi: “Cậu thực sự không tìm thấy thẻ giữ xe của mình sao?”
Thẩm Nam Tự sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu né tránh ánh mắt của tôi, nói: “Ừm… Tôi tìm lại thì thấy nó rồi.”
Đúng lúc đó từ xa truyền đến một giọng nói không lớn lắm nhưng lại rất rõ ràng: “… Tiểu Lộ?”
Tôi nhướng mày, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Bước chân của Phó Chi Hành ngày càng gần, gió đêm lướt qua người tôi mang theo mùi hương của cỏ thoang thoảng trên người hắn.
Tôi xoay lại đã thấy hắn đang chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh tôi, hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
Đang nói thì hắn nhớ điếu thuốc đang cháy dở trên tay nên vội vàng giấu ra sau lưng.
Tôi nhìn theo động tác của hắn, nhìn thấy đám người đang đứng đằng xa đều đang nhìn về phía này, cậu trai kia có vẻ như cũng muốn lại đây nhưng bị cô gái kia ngăn lại.
“Không có gì, chỉ là ra ngoài đi dạo thôi.” Tôi nói.
Phó Chi Hành “à” một tiếng, lúc này mới để ý thấy Thẩm Nam Tự đang đứng bên kia, hắn bất giác khẽ nhíu mày lại, gần như nhìn chằm chằm vào Thẩm Nam Tự, vài giây sau mới khẽ nói: “Cậu…”