Bạn đang đọc Yêu Đi Kẻo Muộn FULL – Chương 16
Sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu biểu diễn, cả người Thẩm Nam Tự, bao gồm ánh mắt và biểu tình đều trở nên rất khác so với bình thường.
Tôi không đặc biệt yêu thích một thứ gì nên rất hâm mộ những người có được niềm đam mê mãnh liệt với điều gì đó.
Nhìn thấy Thẩm Nam Tự thật sự rất yêu âm nhạc, tôi cũng bị cậu ta cuốn hút theo, dần dần đắm chìm vào phần biểu diễn trên sân khấu.
Trong lúc nghỉ giải lao Thẩm Nam Tự nói với tôi đây là lần đầu tiên cậu ta được ngồi chính giữa hội trường để nghe hòa nhạc như vậy.
Trong lúc nói chuyện, ánh đèn chùm lộng lẫy phản chiếu vào mắt cậu ta hệt như những ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Tôi bắt gặp ánh mắt ấy, hơi giật mình, mỉm cười nói: “Thật ra tôi cũng rất ít khi đến những buổi biểu diễn âm nhạc như thế này.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Đã đồng ý đi cùng tôi.”
Vốn dĩ tôi chỉ tùy tiện đồng ý với cậu ta, bây giờ bị cậu ta nói thẳng ra như vậy khiến cuộc hẹn hôm nay như biến thành một vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.
Tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên nên lảng tránh nhìn sang chỗ khác, nói: “Cậu không cần khách sáo.”
Buổi hòa nhạc kéo dài hơn hai tiếng cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Nam Tự vẫn còn đắm chìm vào buổi hòa nhạc, ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Một lúc lâu sau cậu ta mới đứng dậy, nở một nụ cười buồn, cúi đầu nói với tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa dứt lời bỗng xung quanh vang lên một tiếng động rất lớn, hàng trăm bóng đèn đồng loạt vụt tắt, cả nhà hát đang sáng bừng bỗng chốc tối đen.
Khi tôi dần thích nghi với bóng tối thì đám đông xung quanh bắt đầu trở nên hỗn loạn, âm thanh chất vấn cùng những tiếng la hét vang lên không dứt.
Vị trí của tôi ở ngay trung tâm, có vài người hoảng sợ chạy tới chạy lui trước mặt tôi, một trong số đó không cẩn thận giẫm lên chân tôi.
Tôi đau đến hít sâu vào, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay tôi, giọng nói bình tĩnh của Thẩm Nam Tự vang lên: “Thời Lộ? Anh không sao chứ?”
“Tôi… Không sao.”
Tôi cảm giác được có một bóng người đứng chắn trước mặt tôi, dùng thân thể tạo thành một không gian nhỏ che chở cho tôi.
Bóng tối khiến tất cả giác quan trở nên nhạy cảm hơn bình thường, tôi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của mùi nước giặt trên áo sơ mi của Thẩm Nam Tự, và cả mùi hương cơ thể thanh thuần thuộc về thiếu niên trên người cậu ta.
“Đừng sợ, có thể là mất điện.” Thẩm Nam Tự nói.
Nghe thấy giọng nói của cậu ta không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất yên tâm.
Tôi gật đầu nhỏ giọng nói: “Tôi không sợ.”
Vừa nói xong một người đang đi ngang qua không biết vấp phải thứ gì đó đâm mạnh vào người Thẩm Nam Tự, suýt chút nữa đã làm cậu ta ngã sầm xuống.
May mắn là một tay Thẩm Nam Tự đang chống vào ghế ngồi nên không bị ngã xuống đất, nhưng cậu ta vẫn lảo đảo và ngã lên người tôi rồi ôm lấy tôi theo phản xạ.
Nháy mắt tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả lên cổ tôi, và hai cánh môi mềm mại như có như không chạm vào làn da của tôi.
Dáng người của Thẩm Nam Tự không gầy như vẻ bề ngoài, khung xương cứng cáp của thanh niên được bao bọc bởi những cơ bắp rắn chắc đột ngột ngã lên người khiến tôi có chút choáng ngợp.
Chỉ trong chốc lát Thẩm Nam Tự đã hoảng loạn chống đỡ đứng dậy, hỏi: “Anh có sao không, có bị đau ở đâu không?”
“Tôi…” Tôi muốn nói tôi không sao, nhưng vừa định hé miệng lại không nhịn được ho khan vài tiếng.
“Thực xin lỗi, đều do tôi không cẩn thận.” Giọng nói không giấu được vẻ áy náy: “Đụng trúng chỗ nào trên người anh?”
Ánh sáng đèn pin và di động lóe lên khắp nơi, tôi thấy Thẩm Nam Tự đang cau mày, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, thậm chí còn có chút đau lòng.
“Không có…” Tôi nói: “Tôi không sao đâu, cậu có sao không?”
“Tôi cũng không sao.” Cậu ta lắc đầu, một bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi.
Cúp điện khoảng hai phút thì đèn pha lê trên trần bỗng bật sáng, một giọng nữ phát ra trên loa:
“Kính thưa quý vị, chúng tôi rất xin lỗi vì hệ thống điện xảy ra sự cố…”
Ánh đèn đột nhiên sáng lên khiến mắt tôi hơi đau đớn, tôi nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy Thẩm Nam Tụ vẫn giữ nguyên tư thế cũ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi chậm rãi mở to mắt nhìn Thẩm Nam Tự, thấy cậu ta đang mím môi, tôi chợt nhớ đến cảm xúc ấm áp chỉ trong thoáng chốc khi nãy.
Đám đông xung quanh lần lượt di chuyển khỏi hội trường theo sự hướng dẫn của nhân viên nhà hát, Thẩm Nam Tự nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta đi luôn chứ?”
“Ừm.” Tôi gật đầu, giúp cậu mượn lực đứng lên.
Trong lúc vô tình tôi phát hiện cậu ta vẫn đang nắm tay tôi, hơn nữa còn không có ý định buông ra.
Lối đi rất hẹp, Thẩm Nam Tự đi trước, tôi đi sau, ngay tầm mắt là dáng người cao ngất của cậu ta và hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.
Ra khỏi nhà hát thì trời đã tối đen, hai người chúng tôi đều im lặng, cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.
Cuối cùng tôi nhớ ra một việc, hỏi: “Đêm nay trường cậu có bảo vệ không?”
“Hôm nay không có.” Thẩm Nam tự nhàn nhạt trả lời: “Trước khai giảng một ngày có một vài người bắt xe buýt muộn để về trường.”
Nói xong cậu ta cúi đầu, nhìn tôi hỏi: “Anh có đói không, có muốn đi ăn khuya không?”
Lúc này rốt cục cậu ta cũng phát hiện vẫn còn nắm chặt tay tôi, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, lập tức buông tay tôi ra, nói: “Xin lỗi…”
“Không sao.” Tôi rút tay lại, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cậu ta.
Để giảm bớt không khí xấu hổ, tôi chủ động hỏi: “Lúc nãy cậu nói đi ăn khuya, cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Nam Tự nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi ói: “Gần đây có một quán mì nhỏ tôi vẫn thường ăn, có được không?”
Tôi gật đầu: “Được thôi.”
Thẩm Nam Tự dẫn tôi đến một quán mì có mặt tiền rất khuất, thậm chí không thể gọi là một quán ăn nữa, trước cửa chỉ có treo một tấm ván gỗ cũ kỹ viết “Mì nước, sủi cảo, rau xào…” Xốc rèm cửa bước vào, bên trong có năm sáu cái bàn nhỏ, gần như bàn nào cũng đều có người ngồi.
Dường như ông chủ quán quen biết Thẩm Nam Tự, nhiệt tình chào đón cậu ta, xếp cho chúng tôi một cái bàn nhỏ trong góc.
“Lâu rồi không gặp, hôm nay cậu muốn ăn gì?” Ông chủ quán hỏi.
Thẩm Nam Tự nhìn tôi, tôi nói: “Cậu chọn đi, tôi chưa đến đây ăn bao giờ, nghe theo cậu.”
Vì vậy cậu ta nghiêm túc hỏi tôi có kiêng ăn thứ gì không, sau đó gọi mì nước và thêm vài món ăn kèm.
Hai người chúng tôi vì tham dự buổi hòa nhạc nên đều mặc vest, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện chút nào, trong lúc chờ món ăn chúng tôi nhìn nhau vài lần, mỗi khi ánh mắt chạm nhau đều không nhịn được phải bật cười.
Thẩm Nam Tự cởi áo khoác đặt trên chiếc ghế nhựa bên cạnh, sau đó tháo cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trên cùng: “Tôi quen như vậy rồi.”
Tôi cũng học theo cậu ta cởi áo khoác và tháo cà vạt, cũng may tôi không có tính khiết phích, nếu là Phó Chi Hành thì tuyệt đối không thể an ổn ngồi ở đây.
“Thật xin lỗi, lần đầu tiên lại mời anh ăn ở một quán đơn sơ như thế này.” Thẩm Nam Tự xấu hổ cười nói: “Nhưng tay nghề của ông chủ ở đây tốt lắm, năm ngoái tôi làm gia sư ở gần đây, tuần nào cũng đến đây ăn một lần.”
“Cậu từng làm gia sư?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, dạy vật lý cấp Ba.
Thật ra học bổng của tôi đủ để trả học phí và tiền sinh hoạt nhưng tiền bảo dưỡng nhạc cụ hàng năm khá nhiều nên tôi vẫn thường đi làm thêm.” Cậu ta nói.
Lúc nói chuyện cậu ta vẫn điềm tĩnh, thong thả, hoàn toàn không có vẻ xấu hổ vì chuyện thiếu tiền.
Cũng như lúc này, mặc dù đang ngồi trong một quán mì nhỏ cũ nát, xung quanh là tiếng người nói chuyện ồn ào và mùi khói dầu thoang thoảng nhưng cậu ta vẫn lạnh lùng và sạch sẽ như tuyết tan trong rừng rậm đầu xuân.
Chỉ một lúc sau ông chủ đã nhanh chóng bưng ra hai tô mì nóng hổi.
Thẩm Nam Tự gọi cho tôi một tô mì thịt bò cà chua, còn của cậu ta là mì gà nấm, ngoài ra còn một vài món ăn kèm khác như đậu phụ kho, trứng luộc lòng đào và một dĩa salad trộn.
Mùi vị của món ăn không quá hoàn hảo nhưng bầu không khí như vậy thì rất hiếm.
Trong một không gian chật hẹp, tôi và Thẩm Nam Tự gần như có thể chạm vào mặt nhau mỗi khi cúi đầu ăn mì, Thẩm Nam Tự nói hai vợ chồng ông chủ quán là người từ nơi khác đến, con trai của họ mắc phải bệnh nan y nên họ phải ở lại đây vừa chữa bệnh cho đứa con vừa bán quán kiếm tiền.
“Người dân gần đây đều biết cuộc sống của họ rất vất vả nên rất thường đến thăm họ.” Ánh mắt Thẩm Nam Tự có chút phiền muộn: “Tiền chữa bệnh là một cái hố sâu không đáy, bác sĩ nhiều lần khuyên họ hãy bỏ cuộc đi nhưng họ nhất quyết không chịu.”
Tôi đột nhiên nhớ lại những gì cậu ta từng nói về cuộc sống của mình, do dự một chút hỏi: “Cậu…”
Thẩm Nam Tự sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười nói: “Thật ra tôi khá may mắn, tuy không có cha mẹ ở bên cạnh nhưng tôi có viện trưởng rất tốt, sau này lại có thêm những người tốt bụng cho tôi cơ hội được đến trường.”
Tôi thầm nhớ tên bệnh mà Thẩm Nam Tự vừa nói, trở về sẽ nhờ trợ lý đi hỏi thử.
Trong lúc hai chúng tôi dùng bữa, khách đến ăn ra ra vào vào không dứt, có thể thấy quán này làm ăn rất tốt.
Trước khi rời đi ông chủ quán còn tặng cho Thẩm Nam Tự một trái lựu rất lớn, nói là gia đình dưới quê gửi lên.
Thẩm Nam Tự đưa cho tôi, mỉm cười nói: “Cho anh đó.”
Ông chủ quán nở một nụ cười hiền hậu, nói: “Ngại quá, hôm nay chỉ còn đúng một trái đó thôi.”
“Không sao mà, ông đừng quá khách sáo như vậy.” Thẩm Nam Tự nói.
Lúc bước ra khỏi quán mì thì trời đã rất khuya, ánh trăng khuyết treo cao trên bầu trời.
Tôi ngẩng đầu hít một hơi không khí trong lành của ban đêm, thoải mái nheo mắt lại.
“Thời Lộ..” Thẩm Nam Tự sau lưng tôi khẽ gọi, cậu ta ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Có thể gọi anh như vậy được không?”
Tôi quay đầu lại: “Đương nhiên là có thể.”
Hơn nữa vừa rồi trong nhà hát cậu ta cũng gọi tôi như vậy.
Hàng cây bên đường um tùm, ánh đèn đường phản chiếu đổ bóng tán lá cây loang lổ trên người Thẩm Nam Tự.
Cậu ta bước lên sóng vai đi cùng tôi, nói: “Hôm nay lúc mất điện ở nhà hát anh đang nghĩ về chuyện gì vậy”
“Tôi…” Tôi suy nghĩ: “Lúc đó tôi gần như không nghĩ được gì hết, tôi biết có cậu bên cạnh nên cũng không quá hoảng sợ.”
“Vậy chắc là do tôi suy nghĩ nhiều quá…” Thẩm Nam Tự ngượng ngùng cười nói: “Tôi nghĩ lỡ như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn thì cho dù như thế nào cũng không thể để anh xảy ra chuyện được.”
Tôi nhớ lúc ấy cậu ta cũng lập tức đứng chắn trước người tôi, tôi hơi khó hiểu, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nên tôi có trách nhiệm phải bảo vệ anh thật tốt.” Cậu ta nhìn tôi nghiêm túc nói.
Tôi không kiềm được phì cười một tiếng: “Tôi thậm chí còn lớn hơn cậu vài tuổi đấy.”
Thẩm Nam Tự lắc đầu: “Không liên quan đến tuổi tác.”
Hai chúng tôi đứng ở ven đường chờ xe, hơi nóng trong quán ăn đã bị cái lạnh của gió đêm thổi bay.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới, Thẩm Nam Tự bất giác đứng sát vào lại, chắn hướng gió thổi vào tôi.
Trong trí nhớ của tôi bỗng nhiên xuất hiện một vài đoạn ký ức ngắn mơ hồ, rất xa nhưng cũng rất gần.
Tôi cố gắng muốn nhớ ra, không để ý đến ánh đèn xe phía cuối đường đang tiến đến, tài xế đã chậm rãi đỗ xe trước mặt chúng tôi.
Thẩm Nam Tự bước tới mở cửa xe, thấy tôi vẫn đứng đó, lên tiếng gọi: “Thời Lộ?”
“Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “A, đến đây.”.