Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 126: Chủ động


Đọc truyện Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo – Chương 126: Chủ động

Người giúp việc nhà họ Thủy ra mở cửa, vừa nhìn thấy Đường Diệc Sâm lập tức đen mặt trừng anh.

“Anh Đường, thật ngại quá, bà chủ nói nếu mà anh tới thì cửa này không thể mở.”

Ngay cả gọi một tiếng ‘cậu’ cũng tiết kiệm, trực tiếp gọi anh là anh Đường, aizz……. thật là xa lạ!

Thực đem anh trở thành người xa lạ rồi!

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm hơi hơi nhíu lại, nhưng vẫn chưa đủ để khiến anh lùi bước. “Phiền cô thông báo một tiếng, tôi muốn gặp mẹ vợ, nếu hôm nay bà ấy không chịu gặp tôi, tôi sẽ chờ ở chỗ này.”

“Bà chủ nói, vậy anh cứ tiếp tục chờ đi, xin cứ tự nhiên!” Nói xong, người giúp việc nhà họ Thủy cực kỳ khách khí quay đầu bỏ đi, không thèm mắng.

Để người ta thấy được kiểu có giáo dục này thật không phải tốt bình thường, tốt chất con mẹ nó cao mà!

————————-

Đường Diệc Sâm canh cửa, Đoạn Vô Ngân đứng sau lưng anh nhịn không được khẽ cười thành tiếng, “Anh Sâm, nhà mẹ vợ anh đúng là đặc biệt không muốn gặp anh nha, có phải bình thường anh thường quên tặng quà cho người ta không?”

Nghe vậy, Đường Diệc Sâm lạnh mặt quay đầu lại trừng Đoạn Vô Ngân, “Ngậm miệng, tôi làm gì mà không thoáng tay chứ, gió bọn họ thổi tới đâu thì thổi tới đó, cậu chờ xem, tôi sẽ diệt trận gió kia. Tôi muốn bọn họ mở cửa, đích thân mời tôi đi vào, lần này tôi khẳng định không phải đi công cốc.”

Bà xã, em chờ đó, ông xã em rất nhanh sẽ đến đón em trở về, anh sẽ càng thêm càng thêm yêu em.

Không ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau, tới một người thì diệt một người.


Trải qua chuyện tối qua anh càng thêm tin tưởng, Thủy Tâm Nhu chắc chắn có yêu anh, cô đang tức giận là minh chứng rõ ràng.

Trận này anh muốn chủ động tiến công, đẩy mây mù thấy trăng sáng.

Không nóng không lạnh, Đường Diệc Sâm cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt bí hiểm chớp chớp nhìn chằm chằm căn biệt thự đang đóng chặt của nhà họ Thủy.

Một nét tinh ranh như báo săn lướt qua, anh chậm rãi lấy điện thoại ra bấm một dãy số mà toàn bộ người dân Hong Kong đều rất quen thuộc.

Đúng, chính là số điện thoại mà ngay cả trẻ lên ba cũng biết!

“Xin hỏi là trung tâm phản ứng nhanh phải không?”

“…”

“Xin chào, là thế này, tôi bây giờ đang ở số 13 hoa viên XXX, trước cửa nhà mẹ vợ tôi. Tôi bấm chuông cửa lâu rồi mà chờ mãi không thấy ai ra mở cửa. Tôi gọi điện thoại hỏi cũng không thông, tôi sợ bên trong có người, có lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì trong đó rồi. Tôi sợ quá, đầu óc rối loạn, tôi muốn báo cảnh sát, nhờ các anh qua đây xem thử.”

“…”

“Được, cảm ơn, các anh nhanh nhanh nói cảnh sát tuần tra gần khu vực này tới xem thử, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn liên quan tới mạng người thì không tốt. Tôi tin các anh là những cảnh sát an ninh tốt.”

“…”


Nhìn Đường Diệc Sâm nói dối không chớp mắt, hơn nữa bịa vô cùng rõ ràng, Đoạn Vô Ngân nhịn không được cười ha hả.

“Anh Sâm, em càng ngày càng thấy chị dâu căn bản không phải đối thủ của anh, bởi vì anh thật sự quá đê tiện rồi.”

Cơ mắt giật giật, Đường Diệc Sâm tức giận trừng mắt liếc Đoạn Vô Ngân, “Người anh xem, cậu là người của ai vậy? Đừng có chọn sai đội, với IQ 180 của tôi không thèm nói với cậu! Có điều là anh em với nhau tôi cũng không thể không nhắc cậu, con gái tốt giờ rất hiếm, nếu quan tâm, đặc biệt là vừa ý thì phải theo đuổi ngay, nếu không thì sẽ thành vợ người ta rồi, hiểu không?”

“Cho nên ý anh bảo em cứng rắn ép buộc trước sau đó mới từ từ yêu đương à.”

Ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm không khỏi toát ra sự khinh bỉ, gương mặt tuấn tú còn nổi lên biểu cảm mỉa mai, phản biện: “Cái gì mà cứng rắn ép buộc khó nghe như vậy, gọi là dán nhãn, đăng ký bản quyền trước, làm của riêng.”

“Em hiểu rồi, chẳng trách chị dâu lại thích gọi anh là đồ khốn kiếp, quả thật là khốn kiếp mà.”

Đường Diệc Sâm không thèm chấp Đoạn Vô Ngân, anh hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lưu manh.

Cảnh sát tuần tra gần đó làm việc rất hiệu quả, Đường Diệc Sâm báo án chưa bao lâu thì lập tức có người qua xem rồi.

“Đồng chí cảnh sát, đây là nhà mẹ vợ tôi, tôi nhấn chuông cửa rất lâu mà không có ai ra mở, gọi điện thoại cũng không được.”

Anh chắc chắn là dù anh có ấn hư chuông cửa thì người giúp việc của nhà họ Thủy cũng sẽ không ra mở cửa cho anh. Đường Diệc Sâm rất bình tĩnh ấn chuông cửa cho anh cảnh sát xem.

Quả nhiên anh ấn chuông gần năm phút mà biệt thự nhà họ Thủy không có bất kỳ phản ứng nào, yên tĩnh đến mức không bình thường.


Anh cảnh sát dũng cảm bắt đầu đưa ra phán đoán, một người cùng Đường Diệc Sâm và Đoạn Vô Ngân canh chừng ở ngoài cửa, một người leo tường vào xem tình hình thực hư.

Anh cảnh sát mới leo vào thì thiết bị báo trộm tự động của nhà họ Thủy lập tức vang lên, ‘Eo ù eo ù eo..’.

Người giúp việc nhà họ Thủy đi ra liền đụng mặt với anh cảnh sát mặc đồng phục.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng tôi ở ngoài nhấn chuông lâu như vậy mà không ra mở cửa?” Vừa nói, anh cảnh sát vừa giơ ra thẻ nhân viên của mình.

“Đồng chí cảnh sát, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi ở trong không nghe thấy…”

“Mở cửa ra trước đã, chúng tôi cần phải ghi chép lại.”

“Vâng vâng vâng.”

Người giúp việc vừa mở cửa ra liền thấy Đường Diệc Sâm vẫn còn ở đây, anh xấu xa nhíu lông mày, ngay lập tức cô hiểu ra chồng của cô chủ thật ghê gớm.

Sau khi tiễn cảnh sát về xong, Qua Nhã nhìn anh chằm chằm, tay không ngừng day thái dương.

Anh em nhà họ Đường người này lợi hại hơn người kia, con gái bà chọc phải Đường Diệc Sâm không biết là phúc hay họa nữa!

“Đường Diệc Sâm, cậu có ý gì? Muốn phá nhà tôi ầm ĩ sao? Cậu làm tổn thương con gái tôi vậy còn không biết xấu hổ chạy đến nhà mẹ đẻ của nó đòi người sao?”

Qua Nhã đen mặt, giọng nói và thái độ lạnh như sương.

“Mẹ, thật xin lỗi, con đến để xin lỗi. Con nhấn chuông lâu như vậy mà không ai mở cửa, con sợ mọi người xảy ra chuyện gì nên trong lúc hốt hoảng mới báo cảnh sát, vẫn là để cảnh sát tới một chuyến mới ổn. Biết mọi người không sao con cũng an âm rồi.”


Đoạn Vô Ngân cũng rất thức thời đặt mấy túi thuốc bổ quý lên trên bàn trà, anh nhìn ra được người mẹ vợ này không hoan nghênh Đường Diệc Sâm.

“Thuốc bổ của cậu tôi không dám nhận, tôi sợ uống vào nhẹ thì chảy máu mũi, nặng thì mất mạng, cậu vẫn là lấy về cho mẹ cậu bồi bổ đi, có khi bà ấy cần. Người cậu cần nói xin lỗi cũng không phải tôi, còn nữa, cậu đừng có gọi tôi là mẹ, tôi không có con rể ghê gớm như vậy. Tâm Nhu không tha thứ cho cậu tôi cũng không tha thứ cho cậu, cho dù nó có buông bỏ được những gì cậu đã làm, tôi cũng không thể.

Con gái là máu thịt của tôi, tôi không hi vọng nó gả cho nhà phú quý nhưng tôi hi vọng người lấy nó có thể thay tôi yêu nó, chăm sóc nó đàng hoàng, chứ không phải tính kế nó, tổn thương nó.” Vẻ mặt Qua Nhã cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt bà nhìn Đường Diệc Sâm cực kỳ u oán, lạnh lẽo.

“Giờ nó quyết định thế nào tôi đều tôn trọng nó, cho dù nó khăng khăng muốn ly hôn tôi cũng không có ý kiến. Nói thật bây giờ nó không có ở nhà, tôi cũng không biết là nó đi đâu nghỉ ngơi.

Sáng nay thấy nó vội vàng về rồi lại vội vàng đi, kéo theo một cái vali. Nó bảo tôi đừng lo lắng cho nó, nó chỉ muốn một mình yên tĩnh chút, giải sầu chút, nó nói nó sẽ không làm chuyện ngu ngốc.”

Đường Diệc Sâm không chút cảm xúc im lặng một hồi, sau đó anh nhìn thẳng ánh mắt Qua Nhã, khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng nghiêm túc, giọng nói cũng hoàn toàn kiên định, lời nói lộ ra ý hứa hẹn không dễ gì ưng thuận.

“Mẹ là mẹ của Tâm Nhu, cũng là mẹ của Đường Diệc Sâm con. Con giống mẹ, cô ấy cũng là máu thịt của con, con cũng yêu cô ấy, thương, cưng chiều cô ấy. Con không phủ nhận con đã làm sai chuyện khiến mọi người không hiểu được, vì nguyên nhân gì con không thể nói cho mọi người biết.

Nhưng con chưa từng nghĩ tới sẽ tổn thưởng Tâm Nhu. Từ lễ đính hôn nhìn như hoang đường kia, thậm chí trước đó, con đã rất nghiêm túc, con dám nói là con yêu cô ấy bằng hết tấm lòng. Cô ấy đã từ từ hiểu được trái tim con, từ mỗi tế bào, mỗi sợi lông trên cơ thể, con đều xem cô ấy là tính mạng của mình.

Mọi người trách con là đúng, con cũng tự trách mình nhiều. Mọi người không cho phép con ở cùng cô ấy, tán thành việc ly hôn, con cũng hiểu được đây xuất phát là từ tình yêu thương đối với cô ấy. Mẹ, mẹ là trưởng bối, mẹ cũng là người từng trải, chuyện tình cảm ai đúng ai sai rất khó nói, nhưng con hứa con có thể yêu Nhu Nhu cả một đời, cố gắng hết sức bảo vệ cô ấy cả một đời.

Chuyện trở nên như ngày hôm nay là lỗi của con, nhưng con sẽ không dừng lại tình yêu với cô ấy, con tin con có thể cho cô ấy hạnh phúc. Cô ấy trốn đi cũng không chứng tỏ là cô ấy mất lòng tin với cuộc hôn nhân này, hoặc là trong lòng cô ấy muốn gì đó. Cũng có thể vì biết, nên cô ấy mới trốn đi bằng mọi cách.

Ly hôn không phải cách giải quyết duy nhất, con hi vọng mọi người có thể cho con cơ hội tự mình giải quyết mâu thuẫn giữa chúng con.”

Qua Nhã mấp máy môi, bà vẫn lựa chọn im lặng.

Tuy bà nói lời oán giận nhưng bà không phủ nhận Đường Diệc Sâm ngày càng trở nên trưởng thành chững chạc, bỏ qua cái sai của anh, thật sự anh là một người đàn ông có thể dựa vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.