Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Chương 9: Trái Tim…thật Khó Hiểu


Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 9: Trái Tim…thật Khó Hiểu


Buổi sáng nó dậy thật sớm chuẩn bị bữa ăn
sáng ẹ, nó phải đi thật nhanh về nhà chuẩn bị đến trường. Vừa đến
cổng trường đồng hồ cũng điểm giờ vào lớp cũng may cho nó không phải bị
nhốt bên ngoài.
-Trúc Nhi – Hoàng ngạc nhiên khi thấy nó vào lớp
-Chào, tớ không nghỉ nữa, mẹ tớ ổn rồi hôm nay có thể về rồi – Nó nhìn Hoàng nỡ một nụ cười làm Hoàng cũng yên tâm hơn
Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào, nó đang vui vẻ
nói chuyện với Hoàng nhưng nhìn thấy hắn nụ cười nó liền sượn lại
-Nhi, cậu sao vậy?
-À….không có gì
Hắn chào mọi người rồi nhìn nó, nó liền quay đi chỗ khác. Hắn vẫn giữ
vẻ mặt bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trao đổi với
lớp một chút, hắn bắt đầu vào tiết của mình.
-Bây giờ các bạn làm một số bài tập rồi chúng ta nghỉ
-Yeahhh…hôm nay nghỉ sớm hả thầy
-Đúng không thầy
-……
-Các bạn yên lặng, làm xong rồi chúng ta nghỉ – Hắn nỡ một nụ cười làm
cho cả đám nữ sinh điêu đứng, hắn lấy trong cặp của mình ra quyển sách
-Thầy ơi! Sách thầy bị sao kìa thầy – nữ sinh
Hắn nhìn lại quyển sách, không lấy làm lạ cũng không có gì bất ngờ nữa cả
-Sách thầy bị con miu cào rách ấy mà! – Hắn nhìn nó nói – Nào, mọi người ghi vào tập nhé!
-“Cái gì? Dám gọi mình là miu hả?” – Nó bím môi, đưa ánh mắt nhìn hắn
-“Con bé ngốc, chưa nhìn ra anh nữa hả?”
Mọi người ghi chép xong, làm xong hết bài tập mà hắn cho cũng gần đến
giờ ra về….ấy thế mà bảo làm xong được về làm cả lớp nhau nhau tranh thủ
làm rút cuộc rồi đâu cũng vào đấy….
-Xong rồi, các bạn có thể về
-Dạ – Cả lớp dạ yếu xiều
Đợi mọi người ra gần hết hắn nhẹ giọng
-Trúc Nhi, em ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói
-Dạ? Em sao thầy?

-Uhm
Nó nhìn hắn không biết hắn định giở trò gì, nhăng nhó nhìn Hoàng
-Hoàng, cậu về trước nha!
-Cậu với thầy cứ nói chuyện đi, tớ xuống nhà xe đợi cậu
-Uhm cũng được
-Vậy mình đi trước nha
-Uhm
Đợi Hoàng và mọi người ra khỏi lớp, hắn đứng dậy đi đến bàn của nó, nhìn nó rồi nỡ một nụ cười làm nó chưng hửng
-Thầy….muốn nói gì?
-Tại sao hôm qua cô không đến? – Hắn khoanh tay lại nhìn nó với gương mặt lạnh
-Tôi…tôi có chút việc…hôm nay cũng không thể đến…nhưng anh chỉ hỏi thế thôi hả? Vậy tôi về đây – Nó xách cặp bước đi
-Đúng 3h chiều nay cô phải có mặt tại nhà tôi, không thì đừng có trách…
Hắn nói với giọng đe doạ làm mặt nó nóng bừng bừng, hắn bước đi để lại nó với gương mặt đang chuyển dần sang xam
-Anh…!!! Thầy giáo cái kiểu gì thế này???
Nó nói nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe, một đường cong quyến rũ được vẻ trên khuôn mặt của hắn
-“Ai bảo nhóc nghịch quá làm gì? Anh phải trị nhóc mới được”
Sau khi làm thủ tục xuất viện ẹ, nó cùng mẹ trở về nhà. Đỡ bà lại
giường nằm, nó mang cháo cho bà ăn, quýnh quáng nhìn lại đồng hồ 2h55
-Gì thế con?
-Dạ…mẹ con đi đây chút nữa con về nha mẹ!
-Nhưng có chuyện gì thế?
-Dạ…mẹ nghỉ ngơi đi ạ. Thưa mẹ con đi
-Về sớm nha con
-Dạ
Hì hụt với chiếc xe đạp, cứ chạy thẳng…kia rồi khúc cua chỉ quẹo qua là
tới nhà hắn thôi. Đang chạy với tốc độ “cao” ngay khúc cua nó thắng
không kịp. Bim…bim….ketttttttttttt………lại nữa…nhưng lần này không biết là
nặng hơn hay nhẹ lần trước, cả nó và chiếc xe đạp của nó bay thẳng trên
mặt đường không tông trúng vào chiếc Rolls Royce đen bóng nên không gây
thiệt hại gì cả chỉ có nó và chiếc xe đạp yêu quý của nó đang nằm dài
trên mặt đường thôi. Cả hai người trong chiếc Rolls Royce bước ra, một
người tức giận, một người vẫn gương mặt lạnh chau mày có vẻ khó chịu

-Lại là cô nữa, chạy xe kiểu gì thế hả? – Tài xế An
Nó đau quá, đang cố gắng đứng dậy nhưng chân nó đã bị trật. Hắn chau mày bước đến đỡ nó đứng lên
-Cô có sao không? Sao không cẩn thận vậy? – Giọng nặng nề làm nó hoảng
-Tôi…không sao – Nó đẩy hắn ra thì lại không đứng vững, hắn đỡ nó, kéo nó vào trong xe của mình
-Này…anh làm gì thế?
-Tôi đưa cô đến bệnh viện – Quay sang tài xế An – Tôi giao chiếc xe đạp cho anh
-Nhưng thưa cậu chủ…. còn công ty?
-Tôi tự lo
Hắn đóng sầm cánh cửa lại, chạy thẳng đến bệnh viện. Trên đường đi
không ai nói với ai lời nào, nó lén nhìn khuôn mặt của hắn khi bị hắn
bắt gặp nó lại ngó lơ đi chỗ khác
-Cô làm gì chạy xe nhanh như vậy? Ngay khúc cua chẳng lẽ cô không chú ý đến sao hả?
-Chẳng phải tại anh sao? – Nó lớn giọng – Không phải…làm gì tôi chạy
như ma đuổi – Nó lí nhí khi nhìn thấy hắn chau mày nhìn nó
Hăn nhớ
lại câu nói lúc sáng, vừa tức cười vừa giận nhưng vẫn không thể hiện ra
bên ngoài. Hắn im lặng không nói câu nào cứ thế cho xe đi đến bệnh viện.

-Này, anh mau bỏ tôi xuống tôi tự đi được mà – Hắn đang bế nó vào trong bệnh viện
-Cô yên nào nếu không muốn mọi người chú ý
Nó đành im lặng, hắn bế thốc nó trên tay, nó cảm nhận được sự va chạm,
cảm nhận được mùi hương nam tính đầy quyết rũ, tim nó đập nhanh hơn,
bỗng chốc mặt nó đỏ ửng lên
-“Mình bị gì thế này? Bị té chứ phải bị điện giật đâu kia chứ?”
-Bác sĩ đâu? Mau gọi bác sĩ đến đây?
Hắn đặt nó ngồi trên chiếc giường bệnh rồi ra lệnh cho người y tá phía
sau, cô y tá kính cẩn chạy đi gọi bác sĩ đến. Nó nhìn khuôn mặt cùng lời
nói của hắn có phần “sợ”, chẳng mấy chốc vị bác sĩ hắn cần đã đến.
-Cậu chủ!
-Ông xem giúp cô ấy
Vị bác sĩ nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn đưa một cô gái đến với tâm

trạng không tốt như thế này, vị bác sĩ đang tò mò về người con gái này.
-Cô ấy không sao, chỉ bông gân nhẹ, tôi sẽ giúp cô ấy sát trùng vết thương
-Uhm – Quay sang nó hắn đưa cho nó chiếc điện thoại – Cô cầm lấy
-Của anh tại sao lại đưa tôi
-Bây giờ tôi không thể ở lại đây, cô giữ lấy tôi sẽ liên lạc với cô
-Tôi…anh có việc thì cứ đi, có cần gì ở tôi thì anh có thể nói trực tiếp là…
-Sao cô cứng đầu thế hả? – Hắn nắm lấy tay nó bỏ chiếc điện thoại vào,
nó bị hắn lớn tiếng giật thót cả tim – Cô cứ ở yên đây đợi tôi – Hắn
quay sang vị bác sĩ – Ông xem cho cô ấy có việc gì thì báo ngay cho tôi
-Dạ, vâng thưa cậu chủ
Hắn nhìn nó thêm lần nữa rồi đi nhanh ra xe, hôm nay ở công ty có cuộc
họp khẩn cấp vì nó mà chuông điện thoại hắn reo liên tục.
-Tôi đang trên đường đến, cậu bảo mọi người chuẩn bị đi
Chiếc xe từ bệnh viện tiến thẳng đến tập đoàn Hoàng Vũ. Cánh cửa phòng
họp mở ra, mọi người đang chờ đợi với tâm trạng lo lắng, hắn bước vào
tất cả mọi người đều đứng lên cuối chào.
-Chào mọi người! Chúng ta
bắt đầu cuộc họp. Tôi đã nghe báo cáo về dự án khách sạn Rose đang gặp
vấn đề…Vậy trưởng phòng Khang hãy cho tôi một lời giải thích…!!!
-Vâng thưa tổng giám đốc, lúc trước bên phía công ty bất động sản Trương
Thành đã ký kết hợp tác với chúng ta trong dự án này nhưng vừa có tin
báo dự án này đang được thoả hiệp bàn giao ột đối tác khác.
-Vậy lời giải thích của ngài là thế nào hả, giám đốc Khang?
-Tôi đã điều tra và đúng như tin báo, tôi đã tìm đến họ và họ bảo rằng họ sẽ bồi thường cho chúng ta
Ầm…hắn đập mạnh tay xuống bàn làm mọi người im lặng không dám hó hé
-Có lý nào là như vậy chứ? Đây không phải vấn đề bồi thường hay không
mà cốt yếu dự án này sẽ mang lại cho công chúng ta rất nhiều lợi ích.
Không cần tôi giải thích thì mọi người cũng phải hiểu điều đó. Bây giờ
tất cả mọi người hãy cho tôi một cách giải quyết, nhanh!!
Hắn đảo mắt xung quanh, mọi người chỉ biết cuối đầu
-Giám đốc Hàn, ông nói thử ý kiến của mình xem
-Tôi…à…tôi…
Ầm….
-Mọi người như thế là thế nào?
-Thưa giám đốc!
-Quốc Lâm, cậu có ý kiến gì?
-Theo tôi sự việc xảy ra cũng chưa hẳn là xấu
-Ý cậu là…

-Phải, từ vấn đề này chúng ta biết được có kẻ đang tìm cách phá công ty
của chúng ta. Do vậy, trước tiên mình hãy điều tra xem đó là ai? Đồng
thời phơi bày sự việc này ra, chấm dứt ngay hợp tác với bên Trương
Thành, tìm đối tác thích hợp hơn
-Mọi người thấy như thế nào?
Cả không gian phòng như nhẹ hơn hẳn, mọi người gật đầu đồng ý tán thành
-Ok, cứ theo cách của cậu. Việc này giao cho cậu
-Vâng, thưa giám đốc
Cuộc họp kết thúc, đợi mọi người ra về hết, hắn tựa đầu vào thành ghế, mắt nhắm nghiền lại cố gắng thả lỏng cơ thể đầy mỏi mệt
-Này cậu không sao đấy chứ?
-Tớ không sao? Chuyện này cậu điều tra đến đâu rồi?
-Đúng như cậu nghĩ
-Uhm, cậu bắt đầu đi
-Uhm
Sau khi được bác sĩ sát trùng vết thương, nằm nghỉ hồi lâu nó cũng thấy
đỡ hơn nhiều. Nhìn đồng hồ cũng gần 5h, nó muốn về và nó phải về vì hôm
nay nó còn phải đến chỗ làm thêm nữa. Vừa bước chân ra khỏi phòng nó đã
gặp ngay cô y tá lúc nãy
-Cô định đi đâu? Cậu chủ bảo cô phải ở lại đây
-Chị…em đỡ nhiều rồi, em phải về
-Không được, cô đừng làm khó tôi, cô mau vào trong nằm đi
-Dạ!!
Nó iểu xiều bước vào, cô y tá mang đóng cửa đi ra, nó nằm chờ hồi lâu
lại bước xuống len lén nhìn về phía cánh cửa, “Không có ai”, nó vui mừng
bước nhanh ra khỏi phòng và chuồn nhanh ra khỏi bệnh viện.
Cuộc
họp kết thúc hắn cùng Quốc Lâm rời khỏi công ty. Chia tay nhau trước
công ty xe Quốc Lâm rẽ về “Smile” còn xe của hắn đang chuẩn bị hướng đến
bệnh viện. Hắn nhấn số điện thoại gọi cho nó nhưng chỉ nghe chuông đỗ
không ai trả lời cả, hắn vội tắt máy chạy đến bệnh viện
Bước vào
căn phòng bệnh trống trơn, trên chiếc giường thì còn nguyên đó chiếc
điện thoại và mảnh giấy nhỏ, hắn bước đến cầm lấy mảnh giấy lên xem
“Trả anh, tôi về đây, cám ơn anh!”
-“Con bé này, đúng là cứng đầu mà!”
Hắn thầm nghĩ, nhếch mép cười rồi bước ra về


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.