Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 20
Cả ba người bước vào trong. Tu viện này không lớn lắm, xung quanh là những cây cao thân to mang lại bóng mát cho những đứa trẻ có thể nô đùa, tu viện được quản lý bởi sơ Bạch – vị sơ lớn tuổi nhất, ngoài ra còn có năm vị sơ khác cùng chăm lo bọn trẻ.
Bước vào trong này nó có cảm giác như mình đã về “Vòng tay ấm”, cái không khí thoáng mát nơi đây mang lại cho nó một cảm giác thật bình yên, nhìn những đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa lòng nó nôn nao một niềm cảm xúc, bất giác miệng nó nở một nụ cười thật tươi và nụ cười ấy, khoảnh khắc ấy đã được hắn chụp lại bằng chiếc điện thoại của mình.
-Anh Thiên Du cho em chụp với – Bọn trẻ chạy lại làm hăn giật cả mình, nó nhìn chiếc điện thoại trên tay hắn
-Chị Nhi đẹp quá – Một đứa bé xem tấm hình trên chiếc điện thoại réo lên
-Cho em xem với
-Em xem nữa
-….
Thế là hắn đưa luôn chiếc điện thoại cho bọn nhóc, nó nhìn hắn còn hắn ngượng ngó lơ, đang làm chuyện mờ ám mà để người khác phát giác
-Các con mau trả điện thoại lại cho anh Thiên Du đi nào – Sơ Bạch
-Dạ, em trả anh nè
-Ngoan – Thiên Du miễm cười xoa đầu thằng bé tên Trí 10 tuổi
-Anh Thiên Du, em muốn thách đấu với anh lần nữa, lần này nhất định em sẽ thắng – Cu Tí 6 tuổi chạy lại kéo tay hắn
-Thách đấu gì vậy bé? – Nó ngồi xỏm, nắm tay thằng bé hỏi
-Nó kéo tay với anh Thiên Du lần nào nó cũng thua mà cứ thách đấu hoài à chị Trúc Nhi – bé Trí
-Vậy à, vậy lần này hai chị em mình hợp sức chắc chắn sẽ thắng chịu không? – Nó ngước lên nhìn hắn với ánh mắt ma lanh
-Hai chị em ăn hiếp mình anh à, thôi được anh chấp luôn
-Dạ, hoan hô – Cu Tí nhảy lên, kéo hai người họ lại chiếc bàn gần đó, bọn trẻ cũng háo hức vây vòng quanh
-1…2…3…..
Hắn đếm rồi hai bên bắt đầu kéo, hắn thì dùng tay trái, nó và Cu Tí dùng tay phải. Dù dùng tay trái nhưng hai chị em kéo mãi mà hắn vẫn không xi nhê gì hết, hắn cũng cố sức để hạ gục hai chị em nhưng phe bên kia cũng mạnh không kém. Bọn trẻ xung quanh thì trố mắt nhìn, đứa thì há to miệng, đứa thì vỗ tay cỗ vũ… Cánh tay đang nghiên về phía hắn, hai chị em cố gắng kéo lại bây giờ cánh tay đang nghiên về phía hai chị em, cố lên cố lên, còn chút nữa thôi, một chút…một chút….và…cánh tay trái đã nằm xuống bàn…
-Ha ha ….ha ha em thắng rồi, cuối cùng em cũng thắng anh Thiên Du rồi
Cu Ti la lên, chạy vòng vòng để mọi người biết mình đã thắng. Nó lấy chiếc điện thoại chụp lại khoảng khắc này, chụp thằng Cu Tí đang chạy, chụp mấy đứa nhỏ đang vỗ tay, chụp lại…hắn đang nhìn bọn nhỏ miễm cười. Nó nhìn hắn mồ hôi nhễ nhãi, biết là hắn đã nhường và phần vì hai chị em ăn gian, bất chợt nụ cười của nó hiện ra, nó lấy chiếc khăn trong túi áo lau trên trán hắn, hành động vô thức làm hắn giật cả mình nó cũng giật mình định rút tay lại thì hắn lại không cho, bọn nhỏ thì đứng cười khúc khích làm nó đỏ cả mặt.
-Anh làm gì vậy mau buông tôi ra bọn nhỏ đang nhìn kìa
-À…ờ…. – Hắn không để ý nên bây giờ mới ngại
Cu Tí chạy khắp tu viện, chạy khoe với các sơ khi đã mệt rồi thì quay trở lại.
-Anh Thiên Du mình đấu nữa đi anh
-Mày thắng rồi đấu gì nữa – Bé Hoa 8 tuổi
-Uhm anh Tí thắng rồi, hay mình chơi kéo co đi anh Thiên Du – Bé Bo 5 tuổi
-Mình chơi kéo co đi anh Thiên Du – Những đứa trẻ khác cùng nói
Nó nhìn bọn trẻ, không ngờ hắn được lòng bọn trẻ đến thế. Từ lúc vào đây, nó thấy hắn trở nên dịu dàng, ấm áp hơn rất nhiều không còn vẻ ngoài lạnh lùng, cứng nhắc, đáng ghét…và nó cũng đâu biết rằng ánh mắt của nó đang nhìn hắn long lanh đến nhường nào….
-Được rồi, bây giờ chúng ta chia làm hai đội, đội của anh và đội chị Trúc Nhi. Ai về phía đội anh giơ tay lên nào
1…2…3…7 đứa đồng ý về đội của hắn, hắn nhìn những đứa còn lại rồi nhìn nó nó thì đang cười thích thú
-Ai về đội của chị nào?
-Em…em…em…
-Em nữa – Đứa bé gầy gò xanh xao lúc nãy
-1…2…3…13 người, thêm chị Trúc Nhi nữa là 14 người. Bên đội của mình có 8 người…được không các em
-Dạ được
-Ok chấp luôn
Bọn trẻ hí hửng nối đuôi nhau thành hai hàng, dẫn đầu là nó và hắn
-Anh đếm đến 3 là bắt đầu kéo nha
-Dạ
-1…2…3…
Hai bên ra sức kéo, tuy đội hắn ít người hơn nhưng toàn những đứa lớn từ 8 – 10 tuổi, bên đội của nó thì từ 4 đến 8 tuổi. Hai bên đang ngang tài ngang sức…đội của hắn đang lùi về sau được vài bước, bên này đội của nó đang cố gắng…và cũng lùi được mấy bước. Bọn trẻ đang cười la um cả lên vì không muốn nhường cho bên nào thắng cả….còn hắn gương mặt của hắn đang biến sắc, nó thấy được và nó cảm nhận được vì cánh tay của hắn có vẻ như yếu sức dần.
-Kéo mạnh lên anh Thiên Du, chúng ta sắp thắng rồi
-Chị Trúc Nhi, cố lên chị Trúc Nhi
Một hai ba thêm một bước nữa thôi…cố lến…và đội với quân số đông nhất đã…thua
-Ha ha thắng rồi, thắng rồi – Bọn trẻ nhảy lên còn hắn thì xoa xoa cánh tay của mình
-Tay anh bị sao vậy?
-À không có gì đâu – Hắn cố giấu đi
-Áo anh….tay anh có làm không? – Nó nhìn thấy vệt máu thấm qua tay áo, bọn trẻ thì nghe nó la bu lại xung quanh
-Chỉ là vết thương nhỏ không sao đâu
-Trúc Nhi, con đưa Thiên Du vào lấy bông băng lại cho nó đi con – Sơ Bạch
-Dạ không cần đâu sơ
-Anh có đi mau không – Nó kéo hắn vào trong
Bọn trẻ muốn vào cùng xem tay hắn có làm sao không nhưng sơ Bạch đã gọi tất cả đi tắm chuẩn bị dùng cơm chiều.
-Tay anh bị sao mà ra thế? – Nó vừa rửa vết thương vừa hỏi
-Cô đang quan tâm tôi đấy à?
-Hứ…có mà mơ – Nó thầm nghĩ sao lúc ở cùng bọn trẻ anh ta đáng yêu đến cỡ nào thì bây giờ đáng ghét đến cỡ đấy
-A…nhẹ nhẹ tay…cô định trả thù tôi đấy à
-Cho anh chừa. Xong rồi!
-Cám ơn!
-Hả? Ờ…thôi ra ngoài với bọn trẻ đi
Sao nghe hai từ “Cám ơn” của hắn mà làm nó trở nên bối rối thế nhỉ? Nó ra giúp bọn trẻ tắm, rồi quay vào phụ các sơ chuẩn bị bữa ăn. Hắn thì giúp sơ thay mới những bóng đèn đã hỏng rồi cùng bọn trẻ bọn bàn sẵn sàng chờ cơm. Ăn xong, ở lại trò chuyện với bọn trẻ một chút nó và hắn xin phép ra về, bọn trẻ nhìn chiếc xe rời đi có vẻ luyến tiếc.