Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 16: Bị Cướp…???
-Ủa anh hai đường này đâu phải đến trường?
-Hôm qua Trúc Nhi bỏ xe ở nhà mình…
-À hihi em hiểu rồi…mà anh có phải anh thích chị Trúc Nhi đúng không?
-….
-Anh hai
-À…đừng có nói nhãm, anh mà thích miu con đó à?
Tới nơi, vừa lúc nó vừa trong nhà đi ra, thấy chiếc xe quen quen, từ trong xe một người bước ra còn quen hơn làm nó ngạc nhiên
-Anh đến đây làm gì?
-Đưa cô đi học, mau lên xe đi
-Tôi đi xe bus được rồi, cám ơn anh
-Chị Nhi lên xe đi chị
-Này tự lên hay đợi tôi dùng vũ lực
Hắn nói bằng chất giọng không dễ thương chút nào, nó cũng chẳng thèm lên nhưng nhìn thấy sự chờ đợi của Thiên Kỳ nó đành hậm hự cho qua.
Chiếc xe dừng trước cổng trường, mọi người đều nhìn nó với Thiên Kỳ với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ vì được đi cùng với thầy giáo đẹp nhất trường mà!!!
-Cám ơn, tôi về lớp trước đây, chị đi trước nha Thiên Kỳ
-Dạ
Buổi sáng Hoàng đã đến nhà nó để đón nó nhưng đã chậm hơn hắn một bược, cậu buồn bã quanh xe đến trường một mình với nhiều ý nghĩ vớ vẫn trong đầu
-Hoàng, sao hôm nay cậu đến trễ vậy?
-Uh tại mình ngủ dậy muộn
-Cậu dậy muộn á, phải không đó?
-À…uh…thôi thầy vào lớp rồi kìa
-Ờ…
Nó nhìn Hoàng hôm nay sao kỳ lạ đến vậy, nói chuyện cứ ầm ờ cho qua, không chọc phá nó như thường ngày hay miễm cười với nó khi nó trò chuyện??? Tiết học trôi qua khá nhanh, Hoàng hôm nay chẳng tập trung gì cả cứ suy nghĩ đâu đâu, nó lâu lâu lại nhìn về phía Hoàng làm người trên bụt giảng cũng đôi phút mất tập trung.
-Ra chơi rồi các bạn dừng ở đây, chút nữa chúng ta tiếp tục
Mọi người bước ra ngoài, Hoàng cũng chuẩn bị đi cùng nó xuống cantin thì hắn gọi lại
-Hoàng, cậu gặp tôi một lát nhé!
-Vâng!
Hoàng cùng hắn sang phòng làm việc riêng của hắn.
-Hôm nay cậu không được tập trung lắm, có vấn gì sao?
-Không chuyện gì cả
-Không? Thật không?
-Phải…đúng là có vấn đề và chính thầy mới là người có vấn đề
-???
-Vì cớ gì thầy phải ép Trúc Nhi đến nhà thầy? Cô ấy thiếu nợ thầy bao nhiêu tôi trả. Hay thầy đã thích Trúc Nhi?
Vừa nghe đến, hắn lại thấy nôn nao, hắn cố tình lánh sang chuyện khác
-Đây là trường học, tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới vấn đề tôi muốn gặp cậu
Hắn nhếch mép, tựa hẳn lưng vào ghế, khoanh hai tay lại nhìn Hoàng
-Tôi thích cô ấy…thế nên thầy đừng mong có được cô ấy bằng cách như thế. Nếu được hãy thách đấu công bằng
-Tôi đã nói đây là trường học và tôi đang muốn hỏi vì sao trong giờ của tôi cậu lại mất tập trung như thế?
-Đây chính là vấn đề!
Hoàng nói rồi bỏ đi, hắn nhìn theo chau mày với một cảm giác thật khó chịu
Ra về nó không cùng hắn về chung xe mà nó đi với Hoàng, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng Hoàng nhìn thấy nó đang nói gì đó với người ngồi trong chiếc Rolls Royce rồi còn vẫy tay miễm cười khi chiếc xe đó lăng bánh. Hoàng không tỏ vẻ gì cả, từ từ đi đến gần nó
-Trúc Nhi! Mình về thôi
-Uh Hoàng đưa mình đến nhà anh ta mình lấy xe nha!
-Sao cậu lại để xe ở nhà anh ta – Giọng Hoàng hơi nặng
-À…một chút vấn đề ấy mà…đi…mình về
-Uhm
Hoàng có vẻ không vui. Một người đang lái xe cũng cảm thấy không vui…
-“Anh về trước đi, tôi về với Hoàng, lát nữa ghé nhà anh sau…”…Con bé này! càng lúc càng không coi mình ra gì mà! – Hắn lầm bầm, đang bực mình mà
-Anh hai nói sao?
-Ừ…à…không có gì đâu…
Hắn cùng Thiên Kỳ về đến nhà thì một lúc sau nó cũng đến. Nó bảo Hoàng về trước, dù không muốn nhưng nó cứ nói mãi Hoàng đành ra về. Nó bước vào trong lễ phép chào ba mẹ hắn, ba hắn mặc dù ít nói nhưng cũng không quá khắc khe còn mẹ hắn vẫn nhớ về chuyện của ngày hôm qua nên khi thấy nó bà làm lơ bỏ ngay về phòng vừa lúc hắn vừa bước xuống
-Cô đến rồi à, lên phòng tôi
Hắn bỏ về phòng, nó im lặng bước theo sau
-Dọn phòng!
Hắn chỉ nói ngắn gọn rồi bước lại chiếc ghế ngồi nhìn nó. Nó cũng quen rồi, không nói gì như một con robot cứ thế bước lại xếp lại mớ quần áo hổn độn trên giường, xếp lại chăn gói cho ngay ngắn, xếp đóng sách được hắn bày binh bố trận ngay trên bàn và cả trên sàn….xong mọi thứ nó bắt đầu lau chùi…Xoãng…lọ thuỷ tinh đựng những chiếc kẹp nhỏ vỡ vụng trên sàn, nó hoảng quá dùng tay gom lại…
-Á…
-Này…cô có làm sao không hả?
Hắn giật lấy tay nó khi vừa trông thấy nó định làm điều dại dột nhưng không kịp và tay nó đã bị chảy máu. Hắn cho ngón tay của nó vào miệng ngậm lại làm nó một phút đứng hình, nó giật tay ra nhưng hắn vẫn giữ lấy một lúc sau hắn buông ra, lấy bông băng lại giúp nó.
-Sao cô bất cẩn thế hả? – Hắn vừa băng vừa mắng
-Tôi…tôi…không sao mà
-Thế này mà bảo không sao à?
-Tại…tôi làm bể…tôi xin lỗi, tôi sẽ đền…
-Ai cần cô đền, đấy là của cô…c….
Hắn vừa nói vừa ngước lên nhìn nó, vừa lúc nó cuối xuống nhìn hắn để giải toả thắc mắc đang lẩn quẩn trong đầu. Nó chăm chú đến không để ý…là khoảng cách giữa hai người đang rất gần và chỉ một cái ngước nhìn lên của hắn thế là khoảng cách đã gần lại càng gần thêm. Đôi môi của hắn chạm nhẹ vào đôi môi của nó, cả hai đều bất động, mắt mở to hơn, hai quả tim đập càng lúc càng nhanh như muốn bay ra khỏi lòng ngực.
-Anh hai ơi – Thiên Kỳ gõ cửa làm cả hai bừng tỉnh ngại ngùng giữ khoảng cách
-Tìm anh có gì không? – Hắn ra mở cửa cho Thiên Kỳ
-Dạ, mẹ gọi anh sang nói chuyện…ủa chị Trúc Nhi, tay chị bị sao vậy?
-Chị không sao, tại chị sơ ý thôi
-Bể …. rồi anh! – Thiên Kỳ nhìn mớ hổn độn trên sàn
-Ừ, không sao đâu! Anh tìm cái khác được mà
-Xin lỗi! Tôi…
-Đã bảo không sao mà! Cô mệt chưa tôi đưa cô về
-Cám ơn, tôi tự về được rồi. Chào anh, chị về nha Thiên Kỳ
-Dạ
Đợi nó ra khỏi phòng, hắn quay sang Thiên Kỳ
-Mẹ gọi anh có việc gì không?
-Em đâu biết…mà sao anh thiên vị quá vậy?
-Anh thiên vị?
-Còn gì nữa, em động vào lọ thuỷ tinh đó thì anh làm ầm lên còn chị Trúc Nhi làm bể sao anh không la anh còn lại rất dịu dàng…khai mau hihi có phải anh thích chị Trúc Nhi đúng không?
-Giỏi linh tinh, anh qua phòng mẹ đây – Hắn bỏ đi
-Anh hai…anh hai… không chịu nói thì đừng trách sao em không giúp anh nhá! hihi
Nó đạp xe về đến nhà, đầu óc nó còn quay cuồn vì “Cái hôn bất đắc dĩ” lúc nãy, càng nghĩ nó càng tức tự nhiên bị mất nụ hôn đầu đời, nhưng cớ vì sao lâu lâu nó lại miễm cười một nụ cười ấp áp rồi gương mặt trở nên ửng hổng khi nghĩ đến hắn.
-Aaaaaaaaaaaa
-Chuyện gì vậy con?
-Dạ hihi không có gì đâu mẹ, mẹ nằm nghỉ đi con nấu cơm sắp xong rồi
-Không có gì sao tự nhiên con la lên vậy hả con?
-Dạ hihi con…à con đang tập kịch mà mẹ, thôi mẹ lên nghỉ đi
-Con đó! – Bà xỉ nhẹ vào trán nó
-Hihi
Nhìn xem bà đã đi chưa, nó lại tiếp lục vào bếp
-Cái tên khốn kiếp kia…sao mi cứ ám ta hoài thế hả? – Nó cầm cọng rau lên mắng – Ta i chết, đồ đáng ghét, đồ khó ứa….dám…dám…aaaaaaaaa
-Con tập kịch kiểu này…làm người ta hiểu nhầm đấy! – Mà miễm cười lắc đầu, nó thì giật cả mình quay sang nhìn bà với nụ cười gượng
-Hihi con biết rồi, con sẽ tập nghiêm chỉnh mà mẹ hihi – Nó gãi đầu nhìn bà lúng túng