Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Chương 14: Mê Hoặc


Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 14: Mê Hoặc


Hoàng hôm nay tâm trạng vui lên hẳn, chuẩn bị quần áo tươm tất Hoàng leo lên chiếc xe đạp quen thuộc chạy thẳng đến nhà nó.
-Trúc Nhi ơi!
-Hoàng đến rồi à, sớm vậy….vào nhà đi
-Cháo chào bác
-Uhm con mới tới, con cứ tự nhiên nha
-Dạ
-Nè uống nước đi, sao đến sớm vậy?
-Uhm định rủ cậu ra công viên chơi mà
-Bây giờ luôn á nhưng mà… – Nó đang định dọn cơm ẹ nó ăn mà
-Thôi hai đứa cứ đi đi, mẹ vẫn chưa đói đâu
-Dạ vậy tí nữa mẹ ăn rồi uống thuốc nha mẹ

-Uhm, hai đứa đi đi
-Dạ thưa mẹ con đi
-Thưa bác cháu đi
-Uhm
Nó lên xe Hoàng chở đây là điều kiện của nó mà, thiệt là ép người quá đáng mà nhưng mà lại có người thích như thế mới lạ kia chứ.
-Cậu có mệt không? – Hoàng
-Hihi đáng lẽ ra người phải hỏi câu này là mình mới đúng chứ. Cậu mệt chưa, có cần tớ phụ không?
-Hihi không mệt, tớ thích…mà
-Thích hả? Cậu có làm sao không vậy? Tớ thấy cậu mệt lắm rồi đó dừng xe tới phiên tớ đi
-Không mệt, cậu cứ ngồi yên bám chắc vào tớ “tăng ga” đây
Vù vù, Hoàng tăng tốc nó ngồi muốn bật ngữa ra phía sau cũng may bám kịp vào eo của Hoàng, Hoàng nỡ một nụ cười thật ấm áp. Đến công viên quen thuộc
-Mình ngồi ở đây nha! – Hoàng chống xe, cả hai ngồi tạm trên ghế đá gần đó – Cậu khát chưa, ngồi đợi mình nhanh thôi!
-Uhm
Hoàng chạy đi mua nước, nó ngồi ở đó ngắm nhìn xung quanh, nhìn những đứa trẻ có ba có mẹ dẫn đi chơi công viên nó cũng thèm có một gia đình như thế có cả ba lẫn mẹ, nhìn về phía xa xa những đứa trẻ đang chơi trò gì mà la hét vui thế nhỉ? Nó tò mò đi lại gần hơn
-Rồng rắn lên mây/Có cây núc nắc/Có nhà hiển binh/ Hỏi thắm thầy thuốc/ Có nhà hay không?
-Ông chủ đi vắng rồi – Chàng trai khoanh tay trước ngực, vờn suy nghĩ trả lời
Chàng trai đứng đối diện với những đứa trẻ đang xếp hàng ôm lấy eo của nhau làm rồng rắn đi vòng tròn xung quanh người thanh niên ấy, vừa đi vừa đọc khi hết câu lại dừng trước mặt chàng thanh niên và hỏi, xung quanh là những đứa trẻ khác cùng với sơ đứng thành nữa vòng cung bao quanh lấy họ, nó đứng nhón gót, lắc qua bên này, nhìn sang bên kia mãi mới nhìn lọt được vào bên trong vòng cung.
-Rồng rắn lên mây/Có cây núc nắc/Có nhà hiển binh/ Hỏi thắm thầy thuốc/ Có nhà hay không?
-Có. Mẹ con rồng rắn đi đâu?
-Rồng rắn đi lấy thuốc cho con
-Con lên mấy?

-Con lên một
-Thuốc chẳng ngon
-Con lên năm
-Thuốc chẳng ngon
-Con lên chín
-Thuốc ngon vậy, xin khúc đầu
-Cùng xương cùng xẩu
-Xin khúc giữa
-Cùng máu cùng me
-Xin khúc đuôi
-Tha hồ mà đuổi
Nghe xong câu trả lời, đứa trẻ dẫn đầu giang tay ra bảo vệ cho đứa trẻ đứng cuối cùng, chàng thanh niên chạy sang phải thì đứa trẻ đầu sang phải và nguyên hàng sau phải chạy sang trái tránh bị bắt. Tiếng cười của bọn trẻ và tiếng vỗ tay cỗ vũ cứ vang âm ỉ, nó nhìn theo cũng không nín được cười. Hắn đã chạy sang trái, sang trái nhiều và nhanh hơn làm bọn trẻ không kịp trở tay
-A ha bắt được rồi nhé! Anh lại thắng rồi
-Anh Thiên Du thắng rồi, anh Thiên Du hay quá
Cả đám trẻ từ phía ngoài chạy vào ôm lấy hắn, trông hắn bấy giờ thật dịu dàng làm sao, nụ cười thật đẹp làm sao, nó một phút đứng ngây ngốc vì nụ cười ấy.

-Anh Thiên Du, mình chơi nữa đi lần này bọn em sẽ thắng
-Cho em chơi với
-Em nữa
-…
-Được rồi, tất cả xếp thành hàng nào
Bọn trẻ nhanh chóng vào hàng, nó vội vàng quay đi vì sợ hắn sẽ trông thấy nó, nó ngại ngùng nhưng không hiểu cớ vì sao. Nó quay lại ghế đá khi nãy thì Hoàng đã ngồi đợi nó
-Cậu đi đâu thế?
-À mình chỉ đi một vòng xem thôi, xin lỗi đã làm cậu đợi
-Không sao, cậu uống nước đi
-Uhm
Thật sự thì Hoàng trở lại nhưng không thấy nó, Hoàng đã tìm khắp công viên khi trông thấy nó đang nhìn bọn trẻ vui cười Hoàng cũng miễm cười theo, rồi chợt Hoàng bắt gặp ánh nhìn thật khác thường của nó dành cho người thanh niên đó…có một chút gì đó không vui len lõi bên trong, nụ cười tắt hẳn khi Hoàng nhìn thấy gương mặt chàng trai đó chính là hắn – Hoàng Thiên Du – người mà lúc nào câu cửa miệng của nó cũng nhắc đến toàn là tức giận, trách mắng nhưng sao với ánh mắt của nó lúc này dành cho hắn, Hoàng thật sự không muốn suy nghĩ nhưng ý nghĩ đó lại xuất hiện không thể kiểm soát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.