Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 12: Tại Ai?
Tại ai?
Buổi chiều, theo như “lời đe doạ” của hắn nó phải đến để
tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Hôm nay cũng như mọi ngày, nó bước vào
trong với khái niệm trong lòng là phải làm điều gì đó để trả thù hắn…
-Chị Sam!
-Uhm Nhi đến rồi à….lại đây chị chỉ việc cho em
-Dạ
Nó hí hửng đi vào nhà bếp cùng chị Sam, nó nghĩ đơn giản là chị Sam muốn nó giúp gì đó thôi…nhưng ai mà ngờ được…
-Những thứ trên này chị đã mua sẵn hết rồi, em vào chuẩn bị bữa chiều cho cậu chủ
-Dạ? Sao nhiều vậy chị?
-Uhm cậu chủ bảo thế, với lại nấu xong rồi em lên phòng cậu chủ dọn dẹp lại nha!
-Dạ – Nó iểu xiều, biết thế nào cũng thế mà
-Thôi em cố gắng nha! Chị muốn giúp em nhưng mà không thể…
-Dạ không sao đâu chị, chị cứ làm việc của mình đi
-Uhm có gì thắc mắc cứ hỏi chị
-Dạ
Nào rau, nào củ, nào thịt, nào cá…ôi thôi đủ thứ, nó nhìn hết bên này lại nhìn sang bên kia…
-Có một mình hắn mà ăn nhiều như thế này hả? Phung phí thế là cùng….được rồi anh muốn tôi nấu chứ gì…cứ chờ đấy hehe
Trong khi đó hắn cùng ba mẹ và cô em gái đi thăm quan một vài nơi trong
thành phố. Hắn muốn để nó nấu ăn vì muốn thử xem tài nấu nướng của nó
như thế nào? Và một phần vì hắn muốn nói cho nó biết thật sự hắn là ai?
Đồng thời cho ba mẹ hắn biết về đứa bé đã giúp đỡ hắn trong nhà trẻ năm
nào….
Sau khi hoàn thành “Bữa ăn chiều” một cách “tính toán” đầy
“dã mang”, nó cười hí hửng và tiếp tục công việc với căn phòng của hắn,
căn phòng ngủ của hắn nó chưa được đặt chân vào, đây là lần đầu tiên.
Bước chân vào phòng, nó thật sự ngạc nhiên…mọi thứ trong phòng điều ngăn
nắp, sạch sẽ. Không biết điều gì đã cuốn hút nó, nó nhìn hết một lược
quanh phòng, nó bước đến chiếc bàn phía trước, một khung ảnh đập vào tầm
mắt của nó, vô thức nó cầm lên
-Là anh ta sao?
Gương mặt lạnh
lùng, không biểu cảm làm toát lên vẻ đẹp ngạo mạng của hắn. Đôi mắt,
gương mặt này càng nhìn nó càng thấy có nét gì đó rất quen….và nó đã bị
cuốn hút bởi ánh mắt ấy, nó lấy tay sờ nhẹ lên bỗng hình ảnh về hắn hiện
lên trong đầu nó với nụ cười gây chết người làm tim nó đập loạn xạ. Nó
buông vội tấm hình ra đặt lại vị trí cũ, nhìn sang bên cạnh là chiếc hộp
thuỷ tinh đựng rất nhiều kẹp tóc….
-Đẹp quá! Nhưng sao anh ta lại có nhiều kẹp tóc thế nhỉ?
Phút chốc hình ảnh mà nó không bao giờ nghĩ về hắn lại hiện ra trong đầu nó, nó rùng mình buông lọ thuỷ tinh ra
-Không phải chứ? Anh ta…??? – Nó nghĩ hắn không phải là một người con trai bình thường
-Đã dọn dẹp xong chưa mà đứng ở đó thế hả?
Tiếng nói của hắn làm nó giật cả mình, quay lại đằng sau, lại nữa lại
ánh mắt đó, lại nụ cười đó đã để nó bắt gặp và giờ lại làm khuôn mặt nó
đỏ lên. Hắn từ từ đi đến lọ thuỷ tinh
-Đây là món quà tôi muốn dành tặng một người
-Phù…hoá ra không phải – Nó lí nhí
-Không phải cái gì?
-À không, không có gì
-Đây cô cầm lấy
-Sao lại đưa tôi
-Cần lấy để khi cần tôi gọi, tôi không thích chờ đợi…còn không mau cầm lấy
-Uhm – Nó nhận lấy chiếc điện thoại từ tay hắn, hắn liền nhá máy trên
điện thoại hiện lên dòng chữ “Thiên Du” mà hắn đã lưu sẵn
-Mà trong
trường ĐHCM lúc nào xuất hiện một ông thầy mũi thì tẹt, mắt thì con
đằng đông con đằng tây, chân mày thì mỏng như chân mày con gái, tóc thì
lù xù, ăn mặc thì lôi thôi, tính tình thì quái gỡ…vậy Trúc Nhi?
-Hả?
-…..
-Có người này sao? Sao tôi không biết thế…à mà anh đói chưa để tôi dọn cơm nha
-Này khoan đã!
Nó lật đật ra khỏi phòng, có ai đánh nó đâu mà nó tự khai thế nhỉ? Hắn
nhìn nó mà nỡ một nụ cười ma mảnh. Nó đi xuống bếp đang dọn thức ăn ra
thì…
-Chị Trúc Nhi, chị làm gì ở đây?
-Thiên Kỳ, em ở đây sao?
-Dạ, đây là nhà em mà
-Vậy anh ta…Thiên Kỳ…Thiên Du… “Á đáng lẽ mình phải đoán ra ngay từ đầu chứ, kỳ này chết chắc rồi, Trúc Nhi ơi!”
-Dọn xong chưa mà còn đứng đó
-Anh hai? Chị Nhi sao ở đây? Sao lại dọn cơm?
-Đây là hình phạt dành cho “người học dốt môn văn”
-Anh!!
-??? – Thiên Kỳ nhìn hai người thật khó hiểu
Nó dọn cơm xong, hắn mời ba mẹ xuống dùng bữa. Không chỉ một mình hắn dùng bữa cơm này mà có cả người lớn đấy
-Ba mẹ ngồi đi ạ
-Đây là…
-Đây là Trúc Nhi, thư ký riêng của con – Hắn nói chuyện một cách nhỏ nhẹ khiến nó phải mở to mắt ra nhìn – Em ngồi đi
-Chị ngồi đi
-Hả…à…uhm
-Mời ba mẹ dùng cơm
-Khoan đã – Theo phản xạ nó đứng dậy, mọi người đều nhìn về phía nó làm
nó ngượng ngùng – Dạ, con xin lỗi nhưng bữa cơm này không thể ăn đâu ạ
-Sao thế? Trông rất ngon mà – Mẹ hắn gấp một ít
-Phụt…gì thế này? Sao mặn thế….món cá này cay quá….
Cay đến không chịu nỗi, mẹ hắn vào ngay nhà bếp để lấy nước…
-Á….
-Mẹ có sao không mẹ? – Hắn và Thiên Kỳ vội đến đỡ bà, ba hắn và nó cũng chạy vào
-Gì thế này, sao nhà bếp lại bừa bộn thế này, chị Sam đâu? – Mẹ hắn
thật sự tức giận vì chưa bao giờ có tình trạng này trong nhà
-Dạ, bà chủ
-Chị nấu nướng gì thế hả? Muốn nghỉ việc đúng không?