Bạn đang đọc Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!: Chương 1: Lời Hứa Định Mệnh
Hôm nay, ngày 16 – 6
-Bé Nhi…bé Nhi… – Tiếng gọi nhỏ từ cánh cửa vọng vào
-Anh Di…anh gọi em hả? – Bé Nhi thỏ thẻ tránh làm cho những đứa trẻ khác tỉnh giấc
-Uhm…bé Nhi ra đây đi – Thằng con trai vẫy tay gọi
-Nhưng mà….em sợ má năm la
-Một lát thôi…đi mà…
-Có gì mai được không anh Di?
-Đi mà… – Giọng năng nỉ – Một lát thôi má năm không biết đâu
Bé Nhi gật đầu, miễm cười, nhón nhén từng bước chân đi về phía cánh cửa. Thằng bé miễm cười, khi bé Nhi vừa đến cánh cửa thằng bé vội kéo tay bé Nhi chạy ra phía sân sau
-Bé Nhi nhắm mắt lại đi
-Anh Di làm gì vậy?
-Nhắm mắt lại đi rồi anh cho bé Nhi xem, khi nào anh bảo mở mắt ra mới được mở nha!
Gật gật…đầu, miễm cười, bé Nhi làm theo những gì thằng con trai nói. Thằng bé dẫn bé Nhi đi ra phía sau thêm một đoạn nữa, thằng bé bắt đầu thắp những ngọn nến lên, những ngọn nến xếp thành chữ “Mừng sinh nhật bé Nhi”, cầm trên tay hộp quà đi lại phía bé Nhi
-Bé Nhi mở mắt ra đi!
Bé Nhi từ từ mở mắt ra trong ngạc nhiên, thằng bé cất tiếng hát
“Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you”
-Anh Duy chúc mừng sinh nhật bé Nhi!
Thằng bé miễm cười, trao món quà trên tay cho bé Nhi
-Cám ơn anh Di – Bé Nhi vui mừng đón nhận – Sao anh Di biết hôm nay sinh nhật em?
-Anh vừa mới biết nên…chúc mừng sinh nhật em hơi muộn…
-Dạ, không có cũng không sao mà…em quen rồi
Hai đứa ngồi bệt xuống sân, xung quanh chỉ có ánh sáng duy nhất là những ánh nến lung linh đang dần tan chảy
-Em mở quà ra nhé!
-Uhm
Bàn tay bé Nhi mở món quà ra, miệng luôn tủm tỉm cười…đôi mắt tròn xoe nhìn món quà rồi nhìn Duy
-Sao anh biết em thích nó?
-Hihi – Duy gãi đầu – Tại lúc trưa đi với em với má năm ra chợ, anh thấy em có vẻ thích chiếc kẹp tóc nên…
-Cám ơn anh, em sẽ…không kẹp tóc đâu
-Sao vậy? Em không thích sao?
-Dạ không phải, em sợ đem ra dùng nó sẽ bị hỏng nên muốn giữ làm kỷ niệm
-Cốc…ngốc quá hỏng thì anh mua cho em cái khác
-Hihi vậy mỗi năm em đều có kẹp tóc hả anh?
-Uhm
-Nhưng em vẫn không dùng đến, em muốn để ngắm thôi!
-Em thiệt là…Uhm, anh chịu thua em luôn
-Hihi…
-Nếu cho bé Nhi một điều ước, em muốn ước gì trong ngày sinh nhật của mình?
-Em sẽ ước mình có thêm ba điều ước nữa
-Vậy anh cho em ước đó, em ước đi
-Xì…vậy nhé! Điều ước thứ nhất em ước em có thể gặp lại mẹ. Điều ước thứ hai em ước anh Di có thể tìm được gia đình mình. Điều ước thứ ba em ước vào sinh nhật mình năm nào cũng có một chiếc bánh kem thiệt to….hihi
-Hai điều đầu tiên thì anh không biết….nhưng điều thứ ba nhất định sau này anh sẽ làm cho em, chịu không?
-Anh Di có biết làm không đó? Em nghi ngờ lắm nha!
-Nè! đừng có khi dễ anh chứ…anh đã nói được là làm được. Mà anh tên Duy chứ có phải tên Di đâu mà cứ gọi anh Di là sao hả?
-Hihi…em thích gọi anh Di…anh Di…anh Di….
-Anh Duy…Anh Duy…mau gọi không gọi anh không tha – thằng bé cù léc bé Nhi
-Haha…Anh Di…anh…anh Duy…rồi đó…nhột…haha…
-Nhớ nha, còn gọi anh Di nữa anh không tha dễ vậy đâu
-Hihi…cám ơn anh Di…nhằm…anh Duy nhiều lắm – Bé Nhi nhìn thấy bàn tay Duy đưa lên vội le lưỡi, sửa ngay cách gọi
-Cám ơn gì chứ hả?
-Thì cám ơn anh đã nhớ đến sinh nhật của em, từ ngày em sống ở đây…đây là ngày sinh nhật mà em vui nhất
-Ngốc…khóc gì hả? – Thằng bé lấy tay lau nước mắt trên mi bé Nhi – Anh mới là người cảm ơn em mới đúng, khi anh vào đây ai cũng xa lánh anh, chỉ có em là nói chuyện với anh, ai cũng sợ anh lây bệnh…
-Hihi tại lúc đó anh bị sốt thêm vào đó vết thương ở chân bị nhiễm trùng ai cũng sợ anh lây bệnh mà….
-Vậy em không sợ sao?
-Dạ có, nhưng mà nhìn anh có một mình em thấy tội…mà cũng nhờ vậy nên giờ mình mới thân nhau nè hihi
-Lúc đó em lại gần anh anh còn mắng em, còn đánh nữa…em không giận anh sao?
-Dạ có chứ…em giận lắm, em còn ghét anh nữa, muốn mặc kệ anh luôn nhưng mà nghe má năm kể về hoàn cảnh của anh tự nhiên em hết giận anh lại còn muốn làm bạn với anh nữa….em có ngốc không ta? – Bé Nhi vờn suy nghĩ
-Làm bạn với anh là em có phước lắm nhé! – Thằng bé đẩy cái đầu đang suy nghĩ vớ vẩn của bé Nhi sang một bên
-È… – Bé Nhi le lưỡi trêu – Đúng là có phước sau này được ăn bánh kem miễn phí haha – Tự nói rồi tự vỗ tay tán thưởng
-Cốc…Còn lâu nhé! Chỉ ngày sinh nhật thôi, còn ngày thường là tính tiền đấy nhá!
-Ui…đồ keo kiệt…thôi em về ngủ đây, tí nữa má năm không thấy lại la
-Bé Nhi giận anh hả? Xin lỗi mà…
-Vậy sao này cho em ăn bánh miễn phí nhá!
-Để xem
-Vậy thôi…không cần….
-Thôi thôi…anh hứa mà…sẽ cho bé Nhi ăn miễn phí
-Hihi anh Di hứa rồi nha! Thôi em về ngủ đây, anh Di về ngủ đi tí má năm kiểm tra đó
-Anh Duy!!!!
-Hihi anh Duy về ngủ đi
-Uhm anh về đây, bé Nhi về nhá!
-Cám ơn anh Di nhá! – Bé Nhi lật đật co giò chạy nhanh về phòng, thằng con trai nhìn theo miễm cười