Yêu - Dạ Mạn

Chương 7


Nhất định là vì vừa ăn lẩu xong nên khuôn mặt mới nóng bừng thế này.
Từ bé tới lớn, Cố Thanh Đồng luôn bình tĩnh tự tin, ấy vậy mà lúc này trái tim đập thình thịch liên hồi. Cô hơi ngẩng đầu, trước mắt như bị bịt kín bởi một tầng sương, khuôn mặt anh gần ngay trước mắt.
Nhìn Lâm Mặc Tuân như vẫn trấn định bình tĩnh, song khóe môi lại là nụ cười thản nhiên. Anh nói: “Buổi chiều anh có hai tiết, có muốn đi nghe anh lên lớp không?” Anh nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, dùng ánh mắt để dụ dỗ cô.
Cố Thanh Đồng ngẩn ra, làm sao bây giờ, đi nghe cũng không hiểu.
Không muốn đi. Nhưng mà…
“Được!” Cái gì gọi là nói một đằng nghĩ một nẻo? Chính là như cô.
Ảo não quá, trước mặt Lâm Mặc Tuân, sức chống cự của cô chỉ là bèo dạt mây trôi.
Lâm Mặc Tuân dắt tay cô đi về phía xe, tâm tình sung sướng suốt cả quãng đường.
Cố Thanh Đồng nghĩ mãi, có phải quá nhanh không, cô thầm liếc qua người đang nghiêm túc lái xe bên cạnh.
Thoát khỏi tuổi mười sáu ngây ngô, anh bây giờ chín chắn, đẹp trai hơn trước nhiều.
“Thanh Đồng!” Anh không nhanh không chậm gọi tên cô. Cố Thanh Đồng trộm nghĩ thực ra thì tên của cô được phát ra từ trong miệng Lâm Mặc Tuân nghe rất cảm động. “Em có thể quang minh chính đại ngắm anh.”
Cố Thanh Đồng:…
Đến trường học, đỗ xe xong, Lâm Mặc Tuân nói: “Lấy túi giấy ở ghế sau giúp anh.”
Cố Thanh Đồng cam tâm tình nguyện lấy, không để ý tới nụ cười trên môi người nào đó.
Đây là bài thi giữa kỳ. Cô sửng sốt: “Tiết chiều nay làm bài thi à?” Không phải bảo cô tới nghe giảng ư.
Lâm Mặc Tuân: “Sợ em ngủ trong tiết của anh.” Anh vẫn nhớ tiết toán hồi trước, cô thường lén gục xuống bàn lim dim, không biết bị thầy toán mắng bao nhiêu lần.

Cố Thanh Đồng xấu hổ, môn toán quả thực là nhìn trời.
Bỗng Lâm Mặc Tuân chuyển đề tài: “Anh phải bình phục tâm tình của mình một chút.”
Đây là lần đầu anh tỏ tình với con gái nên rất căng thẳng.
Nhất là với cô.
Cố Thanh Đồng lại không phản bác được gì, thực là thẹn với danh hiệu “tay tranh luận số một”.
Cô đưa đồ cho anh, cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình: “Anh vào trước đi, còn mười lăm phút nữa mới vào tiết, em đi dạo một vòng, làm quen một chút.” Lăn lộn ở chốn này từ tấm bé, lời nói này quá là giả dối.
Lâm Mặc Tuân nhướn mày, kìm chế phấn khích: “Phòng học thứ hai ở phía Đông tầng hai. Trên hành lang tầng hai có rất nhiều tài liệu môn toán, em có thể xem qua một chút.”
Để sau này có thể tăng thêm tiếng nói chung giữa hai người sao?
“Lúc nữa ngồi hàng đầu nhé.” Trước khi đi, anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Cố Thanh Đồng lẩm bẩm: “Không chắc sẽ có chỗ ở hàng đầu.”
“Không đâu. Hôm nay sẽ không kín chỗ.” Bởi vì tiết này làm bài thi.
Cố Thanh Đồng đi một vòng trên hành lang, hai phút trước khi vào tiết cô mới bước vào phòng học, bất thình lình thấy Tiếu Vũ đồng chạy tới.
“Chị!” Gương mặt Tiếu Vũ Đồng đầy vẻ ngạc nhiên. “Hôm nay chị ở khu này à? Hay quá, lúc nữa tan học chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
Cố Thanh Đồng chưa kịp ừ hử gì thì Tiếu Vũ Đồng lại vội vàng nói: “Em phải vào đây, hôm nay bọn em làm bài kiểm tra. Nghiệp chướng quá đi, ông thầy đẹp trai tàn nhẫn lại còn lòng dạ nham hiểm nữa.”
Cố Thanh Đồng bất đắc dĩ nói: “Cố lên!”

Cố Thanh Đồng bước vào ngay khi chuông reo, Tiếu Vũ Đồng không chú ý tới.
Phòng học một trăm hai mươi người, hôm nay không kín người, kỳ lạ là hai hàng đầu trống không.
Lâm Mặc Tuân cầm bài thi: “Bài kiểm tra hôm nay sẽ đưa vào tổng thành tích cuối kì, mong mọi người cố gắng làm bài.”
Nhất thời bên dưới bắt đầu kêu rên.
Cố Thanh Đồng cầm bài thi lên, lướt qua một lần từ đầu tới cuối, không hiểu tí gì. Bên tai là tiếng bút soàn soạt trên mặt giấy, vừa quen thuộc vừa hoài niệm.
Cô lấy sách Lâm Mặc Tuân đưa lúc nãy ra, ầy, sách toán thì có gì hay mà đọc. Song cô vẫn lật bừa mấy trang, thế này mới phát hiện anh ghi chú rất nhiều.
Từ trước tới giờ chữ của anh đều rất đẹp, chẳng qua là bây giờ viết ngoáy hơn hồi cấp ba một chút.
Cố Thanh Đồng ngồi chưa được hai mươi phút thì bị một cuộc điện thoại gọi trở về.
Trần Lộ đau bụng, nhờ Thanh Đồng đưa đi cấp cứu. Đây chính là kết quả của việc ăn mảnh.
Cố Thanh Đồng đi đến phòng y tế mua Hoàng Liên, rồi vội vàng chạy về.
Gương mặt Trần Lộ trắng bệch nằm bẹp trên giường, trong thùng rác bên cạnh toàn là xương cánh gà. Cô uể oải giải thích: “Sáng nay mình bụng rỗng ăn sữa chua.” Không phải lỗi của cánh gà.
Tự gây nghiệt, không thể sống.
Cố Thanh Đồng rót cho cô một chén trà nóng: “Nghiêm trọng lắm không? Đi bệnh viện khám xem sao nhé?”
“Không sao đâu, mình cố chịu là được.” Trần Lộ xoa bụng, lúc lâu sau mới phản ứng kịp: “Mình không quấy rầy hai người hẹn hò đấy chứ?”
Cố Thanh Đồng nhìn cô, thỏ thẻ: “Có, cậu định làm thế nào bây giờ?”

Trần Lộ giày vò cái gối: “Mình chỉ hỏi bừa thôi, không ngờ các cậu phát triển nhanh thế.”
Cố Thanh Đồng:…
Trần Lộ bi thương: “Thế công của Lâm Mặc Tuân quá mạnh mẽ. Cố Thanh Đồng cậu bị bắt dễ dàng quá! Ôi ôi ôi….”
Cố Thanh Đồng nghĩ bụng, người nào đó quả thực rất mạnh mẽ, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh.
Bỗng nhiên Trần Lộ bò dậy: “Nữa rồi!” Sau đó vội vã chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Thanh Đồng không hiền hậu, cười không khép được miệng.
Buổi tối, điện thoại Cố Thanh Đồng đổ chuông, là một dãy số xa lạ, hiện lên là số điện thoại, trái tim cô không khỏi thót một cái.
“Là anh.” Giọng nói trầm thấp của Lâm Mặc Tuân vang lên.
Cố Thanh Đồng ừm một tiếng, cô đoán được.
“Bạn cùng phòng của em sao rồi?”
Cố Thanh Đồng liếc cô nàng đang ngồi trên giường xem phim, thỉnh thoảng cười khanh khách không ngừng: “Khỏe hơn rồi.” Cô nàng còn vừa gặm tiếp một cái cánh gà kia, bọn em không ngăn nổi.
“Ăn cơm tối chưa?” Anh hỏi.
Cố Thanh Đồng túm tóc: “Chốc nữa em ra ngoài mua.” Không thể trọng sắc khinh bạn được. Cô nghe thấy anh cười khẽ: “Em xuống dưới đi.”
Cố Thanh Đồng ờ một tiếng, cầm điện thoại chạy xuống tầng.
Từ xa cô thấy một bóng dáng đứng ở cổng ký túc xá nữ, lẻ loi một mình. Ánh đèn mông lung kéo bóng của anh dài ra. Lâm Mặc Tuân đang nhìn về phía cô.
Cố Thanh Đồng ăn mặc mỏng manh, vội vã xuống tầng.
Lâm Mặc Tuần cau mày: “Lúc nãy ra ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, cơm dứa ở đấy cũng được, còn có một phần cháo trắng nữa.” Giọng của anh dịu dàng mềm mại, không như trong điện thoại.
Gió lạnh xào xạc, thế nhưng trong phút chốc trái tim cô chợt được lấp đầy bởi ấm áp.

Cô đăng trạng thái trong wechat là muốn ăn cơm dứa, thì ra anh có xem, cũng nhớ kỹ.
“Cảm ơn.”
Cố Thanh Đồng cầm hộp đồ ăn nặng trình trịch, hoàng hôn buông xuống đã lâu nên biểu cảm của hai người đều không rõ.
Cô trầm mặc mấy giây, đoạn thở nhẹ ra một hơi, đón lấy ánh mắt anh: “Mặc Tuân, chúng ta quen nhau mười năm lẻ ba tháng.”
Yết hầu anh căng ra, ánh mắt hơi đổi, tay không tự chủ nắm chặt lại, kìm chế xúc động muốn ôm cô: “Ừ, lúc về lưu số điện thoại của anh vào.”
Cố Thanh Đồng sửng sốt, sao anh biết cô chưa lưu.
“Hôm ăn cưới anh nói hai lần.” Hoàn toàn không phải phong cách lời ít ý nhiều của anh, nhưng cô vẫn không nhớ. Trong lời của anh mang theo thở dài.
Cố Thanh Đồng le lưỡi: “Anh cũng biết môn toán của em không tốt mà, trời sinh không nhạy cảm với các con số.”
Cuối cùng lần này đến lượt Lâm Mặc Tuân không phản bác được, đôi mắt trầm tĩnh hơi chuyển động.
“Lên đi.” Anh khẽ khàng bảo.
Cố Thanh Đồng gật đầu: “Hẹn gặp lại.”
Lâm Mặc Tuân nhìn cô đi vào tòa nhà rồi mới xoay người rời đi.
Trần Lộ say sưa ăn cháo nóng: “Mùi vị cháo này không biết ngon hơn canteen bao nhiêu lần. Ở đâu bán thế? Ngày mai đi tiếp. Lần này mình phải bồi bổ mới được.”
Cố Thanh Đồng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hình như không nhớ số điện thoại của anh thực sự rất nghiêm trọng. Để đền bù, cô cầm điện thoại lên, nhắn cho Đất Đen một tin: Cơm dứa ăn ngon lắm.
Chậc chậc, học được cách nịnh hót rồi cơ đấy.
Trần Lộ: “Nhìn cơm dứa ngon nhỉ, mình thử miếng.”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng lườm thẳng tới, sau đó chia cho cô nàng một ít.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.