Yêu - Dạ Mạn

Chương 40


Đọc truyện Yêu – Dạ Mạn – Chương 40

Sau khi khai giảng lại khôi phục cuộc sống hàng ngày, nhưng không giống lúc trước. Bởi hai người đã có gia đình của riêng mình.

Thanh Đồng bận rộn luận văn thạc sĩ, còn chuyện việc làm nữa. Tuy trong nhà đã có sắp xếp nhưng cô cũng phải cố gắng. Ai bảo chồng cô lợi hại như vậy, thế nên cô không thể quá kém.

Thỉnh thoảng diễn đàn trường học sẽ có bài viết về Mặc Tuân, giáo sư Lâm đã trở thành nam thần trong cảm nhận của đa số nữ sinh.

Nhưng họ vẫn chưa biết vị nam thần đại chúng này đã kết hôn.

Một ngày trời trong nắng ấm, Thanh Đồng đăng nhập wechat của anh chơi trò chơi, tuy đã biết bạn bè trong wechat của ai đấy chỉ có mình. Lúc mới biết, Thanh Đồng ngạc nhiên nửa ngày, “Không ai add anh à? Không thể nào?”

Lâm Mặc Tuân ừm một tiếng, “Anh là tay mới, không hiểu.”

Thanh Đồng mới không tin, cô mở nhật kí, đếm không biết bao nhiêu người muốn add anh. “Add ở đây này. Anh xem có những ai muốn add anh này. Đây là Trần Nhượng, đây là Hác Suất… đều add vào…”

“Không add.” Lâm Mặc Tuân rất dứt khoát.

Thanh Đồng không hiểu nhìn anh.

Lâm Mặc Tuân quay mặt đi, lúc sau mới ý vị sâu xa nói: “Đây là phần mềm nói chuyện riêng tư của anh, dành riêng cho người khác.”

Tay Thanh Đồng lập tức run bần bật, cô nuốt nước miếng. Có cần khó tính vậy không!

Sau lại hôm nào đấy, mẹ Lâm cũng chơi wechat, bà liền add tất cả mọi người, chỉ độc con trai mình là không add. Trong một buổi liên hoan gia đình, bà nhớ đến chuyện này, “Mặc Tuân, mẹ add wechat con, có phải con không thấy không?”

Mặc Tuân vâng một tiếng.

Thanh Đồng giật giật khóe môi khô khốc, gần đây mẹ chồng rất thích tán dóc, một ngày nói chuyện trên wechat mấy lần.

Có một lần Thanh Đồng đang giúp mẹ Lâm bố trí phông nền wechat, sau khi làm xong Thanh Đồng liền tiện thể xem bạn bè, mẹ Lâm ở ngay bên cạnh, vừa hay nhìn thấy một hồi âm.


Thanh Đồng đăng ảnh một cặp cha con, lúc ấy cô nói một câu thế này. “Hạnh phúc quá, bé cưng thật xinh trai, thích quá đi mất.”

Người kia trả lời thế này: Tối nay về anh sẽ cố gắng. 

Có lúc nghĩ thấy Mặc Tuân không thêm bạn cũng tốt, nếu không bạn bè chung của bọn họ sẽ thấy câu trả lời của anh.

Mẹ Lâm ngạc nhiên, “Thanh Đồng, Đất Đen này là… Mặc Tuân à?”

Thanh Đồng bừng tỉnh, “Vâng.” Chính xác là con trai của mẹ đấy.

Mẹ Lâm thở dài, “Không phải nó không chơi, đúng không?” Nói xong bà như có điều suy nghĩ, “Thì ra là không muốn nói chuyện cùng chúng ta.”

Thanh Đồng:…

Mẹ Lâm lắc đầu, lại như nghĩ đến chuyện gì, “Thanh Đồng, bình thường Mặc Tuân và con, hai đứa…”

Thanh Đồng ngạc nhiên nhìn mẹ chồng, mẹ, mẹ định nói gì vậy.

Mẹ Lâm muốn nói lại thôi, “Thằng nhóc này cũng phóng khoáng thế cơ à?”

Thanh Đồng:…

“Mẹ hiểu. Thằng bé này thật đúng là trong một đằng ngoài một nẻo.”

Gần đây đại học C vừa công bố học bổng hạng nhất mới, được đặt tên là T&Z. Nhất thời người thành lập học bổng lập tức trở thành đề tài nóng của trường.

Lúc Thanh Đồng thấy tên học bổng liền hoảng hốt.

T&Z.

Đồng và Chấp. (Tóng hé Zhí)

Ký hiệu bọn họ từng khắc trên cây ngô đồng trước trường học cũ.

“Thanh Đồng, mình sẽ méc chú Cố, cậu làm rách tên sách!” Dáng vẻ Tần Tử Chấp đang xem kịch vui.

Cố Thanh Đồng cầm con dao nhỏ lưu loát vẽ lên tên của anh.

“Ha ha ha, cậu xem có tên cậu không.”

“Cậu đang hãm hại mình đấy à!”

“Đâu có. Mình chỉ muốn tên của cậu và tên của mình ở cạnh nhau thôi, sau này chúng ta có thể cùng học lên, cùng chơi đùa.”

Cuối cùng là cô phụ anh.

Trong phòng làm việc của khoa Toán.

Trương Sở thở dài thườn thượt: “Mặc Tuân, danh tiếng của cậu bị cướp rồi. Mấy người này đúng là nông cạn. Chẳng phải Tần Tử Chấp chỉ tài trợ một học bổng thôi ư? Cậu xem mấy sinh viên nữ này viết gì đi?”


“Gả chồng nên gả Tần Tử Chấp. Hừ, con gái thay lòng đổi dạ nhanh thật, mới bao lâu hả, không phải là gả chồng gả cho Lâm Mặc Tuân sao?”

Lâm Mặc Tuân đang cầm chén trà, sau khi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Cậu ta thực sự rất xuất sắc.” Trong tròng mắt anh lóe lên một tia sáng.

Trương Sở nhìn anh, “Tôi quên đấy, hai người cùng học cấp ba. Nhưng hoạt động lần trước, hai người không nói gì với nhau mà.”

“Bọn tôi không cùng lớp.” Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng nói. “Đúng rồi, Trương Sở, ngày mùng một tháng năm tôi kết hôn, muốn mời cậu làm phù rể.”

Trương Sở đứng dậy, “Tất nhiên không thành vấn đề, muốn còn không được.”

“Ừ, hôm đấy tất cả rượu của tôi đành nhờ anh vậy.” Lâm Mặc Tuân không khách khí.

Trương Sở cười, “Cậu cứ yên tâm về tửu lượng của tôi.” Chẳng qua sau đó anh mới biết, mấy người bạn học của Lâm Mặc Tuân quả là sức sống dồi dào, tinh thần mãnh liệt!

Chuyện T&Z, người biết trong lòng đều hiểu nhưng không nói ra.

Ngược lại Thanh Đồng chủ động nói chuyện này với Mặc Tuân, “Em thật sự có lỗi với Tử Chấp.” Cô khẽ khàng nói.

Mặc Tuân im lặng, “Không phải vậy. Học bổng này hẳn là một kỷ niệm đẹp trong lòng anh ta.” Về thanh xuân, về tình yêu.

Cho nên anh dồn tất cả chấp niệm vào học bổng này.

Trước khi kết hôn, người hai nhà thường qua lại với nhau. Khi xuân về hoa nở, hai ông bố cùng đi câu cá, hai bà mẹ thì nhân dịp ngày nghỉ đi dụ lịch ở trấn nhỏ gần đấy, quả là rất thoải mái.

Hôm người nhà họ Cố và Đồng Ngọc gặp nhau là một ngày đẹp trời.

Mẹ Lâm vẫn đang nói chuyện với Đồng Ngọc về chuyện hôn lễ. Người nhà họ Cố đi vào phòng riêng, mẹ Lâm liền đứng lên.

“Chú Lâm, đến muộn.” Giáo sư Cố áy náy nói, “Đợi lâu quá, bị tắc đường.”

Ba lâm khoát tay, “Không sao, không sao, đều là người trong nhà cả.”

Mẹ Lâm giới thiệu, “Để tôi giới thiệu, đây là mợ của Mặc Tuân, đây là ba mẹ Thanh Đồng, giáo sư Cố, cô Lục.”

Đồng Ngọc cứng đờ ngồi im tại chỗ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đờ đẫn.


“Đồng Ngọc…”

Bà như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ thất thần nhìn giáo sư Cố và Cố Thanh Đồng đằng sau ông.

Mẹ Lâm không biết làm sao, kéo mạnh Đồng Ngọc, “Sao vậy?”

Đồng Ngọc phục hồi tinh thần, bà cười với giáo sư Cố, “Chào anh.”

Giáo sư Cố cũng hoảng hốt, ông nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, sau bao năm ông lại gặp lại Đồng Ngọc, hơn nữa là với thân phận như bây giờ.

Lục Nhuế Chi cười nói, “Chào chị.” Sau đó bà quay đầu nói với Thanh Đồng, “Thanh Đồng, chào mợ đi.”

Cổ họng Thanh Đồng khô khốc, nhưng cuối cùng cũng chào được thành tiếng: “Mợ.” Nhẹ nhàng, mệt mỏi.

Đồng Ngọc nhìn Thanh Đồng, lục phủ ngũ tạng đều đau, bàn tay để dưới bàn nắm chặt, móng tay xinh đẹp cắm sâu vào lòng bàn tay, “Đây chính là Thanh Đồng à.”

Bà nhìn cô, con gái nhớ nhung bao, năm hôm nay ở ngay trước mắt, nhưng bà không biết nên nói gì.

Mẹ Lâm cảm thấy Đồng Ngọc là lạ, chẳng lẽ vẫn nhớ chuyện lúc trước Mặc Tuân từ chối Miểu Miểu, “Người đến đủ rồi, ăn cơm thôi.”

Thanh Đồng và Mặc Tuân ngồi chung một chỗ, Mặc Tuân nắm tay cô, lạnh như băng, “Sao tay lạnh vậy? Không khỏe à?” Mặc Tuân nhẹ giọng hỏi.

Thanh Đồng há miệng, nỗ lực mấy lần mới nói được. “Hôm nay nhiễm gió nhẹ.”

Giáo sư Cố nhanh chóng khôi phục, ông và ba Lâm vẫn trò chuyện vui vẻ. Mẹ Lâm chào hỏi mọi người. “Thanh Đồng, đây là lưỡi vịt con thích ăn.” Mẹ Lâm gắp vào trong đĩa cô.

Bỗng nhiên Đồng Ngọc nói, “Thanh Đồng thích ăn lưỡi vịt à, đều là người nhà. Mặc Tuân, con cũng gắp cho Thanh Đồng đi.”

Thanh Đồng ngẩn ra, ánh mắt Mặc Tuân lướt qua khuôn mặt bà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.