May là nói qua điện thoại, nếu mặt đối mặt nói những lời này thì lúng túng chết được. Lâm Mặc Tuân bị mình làm cảm động ư?
Lâm Mặc Tuân đờ đẫn đứng im tại chỗ, khóe môi anh giật giật, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thanh Đồng, em cướp lời kịch của anh rồi.”
Cố Thanh Đồng ngẩn ra, đầu tiên là thoát khỏi sự lúng túng, sau đó suy tư hồi lâu mới nói được một câu thế này: “Vâng, em nhận được rồi.”
Cách ngàn dặm nhưng hình như có dòng nước ấm chảy qua.
“Mùng sáu anh về.” Câu này, Thanh Đồng đã nghe anh nói cả thảy ba lần.
“Em biết rồi, giáo sư Lâm, anh ngày càng dông dài.”
Lâm Mặc Tuân cười khẽ, anh nhìn ánh sáng rực rỡ trên bầu trời đêm nơi xa, một năm này là năm vui vẻ nhất của anh. Mấy năm trước anh ở nước ngoài, thường xuyên muốn lên mạng nhắn tin cho cô, nhưng cuối cùng là kìm chế được.
Hôm nay, thật đẹp.
Hai người vừa nói chuyện, Thanh Đồng miêu tả cặn kẽ hai trai đẹp trong chương trình cuối năm vừa xem, thậm chí nói với Mặc Tuân là rất hi vọng hai người đó có thể ở bên nhau.
Lâm Mặc Tuân im lặng là vàng.
Thấm thoát đã nói được nửa giờ. Lúc này mẹ Lâm lên tầng, “Mặc Tuân…” Vừa mở miệng gọi thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
“Nói chuyện với ai vậy?” Sao mẹ Lâm có thể không biết là ai.
Mặc Tuân nói: “Con dâu của mẹ.”
Cố Thanh Đồng:…
“Mẹ muốn nói chuyện với em.” Sau đó Mặc Tuân đưa điện thoại cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm nói chuyện với con dâu tương lai, giọng điệu dịu dàng: “Thanh Đồng…”
Suýt nữa thì Thanh Đồng gọi, “Mẹ…”, cô nuốt nước miếng, “Bác gái, năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, chúc phát tài…” Cô nói năng có thứ tự.
Mẹ Lâm phấn khởi: “Lì xì của con, mẹ đưa Mặc Tuân rồi, thằng bé về thì nhớ đòi.”
Cố Thanh Đồng 囧. “Cám ơn bác gái.”
“Thanh Đồng à, nhà mẹ phải mùng sáu mới về được, sau khi về thì đến nhà chơi đi, mẹ làm đồ ăn ngon cho con.”
Thanh Đồng ngượng ngùng vâng một tiếng.
“Gửi lời hỏi thăm thông gia giúp mẹ nhé.”
Cuối cùng Thanh Đồng đã biết thì ra có lúc Mặc Tuân hài hước đều là di truyền từ mẹ chồng tương lai.
“Được rồi, mẹ không quấy rầy vợ chồng son các con.” Mẹ Lâm cười híp mắt đi ngủ.
Mặc Tuân nhận điện thoại: “Giờ có ngủ hay không?”
Tiếng Thanh Đồng như muỗi vo ve: “Vâng.”
“Đi ngủ sớm đi.” Mặc Tuân hơi trầm ngâm.
Hai người lưu luyến cúp điện thoại, thật là sống một ngày bằng một năm.
Hôm sau, Thanh Đồng ngủ đẫy giấc đến chín giờ mới bò dậy. Lục Nhuế Chi không mắng cô, muốn để cô ngủ thêm lúc nữa. Vì trưởng bối nhà họ Cố đều đã qua đời nên mùng một mấy năm nay đều đến nhà bà ngoại Lục Bình An.
Năm nay cũng thế, có vẻ như năm nay Lục Nhuế Chi rất phấn khích. Giáo sư Cố phải luôn miệng nhắc nhở, cô giáo Lục, thẳng lưng.
Mấy năm trước, họ hàng đều hỏi hai anh em những vấn đề y hệt nhau, năm nay mợ cả hỏi trước: “Bình An lớn bằng thằng cả nhà tôi, lần trước giới thiệu cô gái kia cho thằng bé, đã nói chuyện chưa?”
Lục Nhuế Chi lắc đầu.
Mọi người than nhẹ, xem đi, học giỏi cho lắm cũng vô ích.
“Thanh Đồng thì sao? Con gái thì không thể lề mề, thanh xuân ngắn lắm.”
Thanh Đồng ngồi bên cạnh, nghe mợ cả nói vậy, suýt phun trà ra ngoài, sao hơi có ý đêm xuân khổ đoản* thế nhỉ.
*Đêm xuân khổ đoản, thành ngữ chỉ con người khi ở trong hoan lạc, thời gian trôi qua rất nhanh. Ở trên mợ cả nói thanh xuân khổ đoản nghĩa là thanh xuân ngắn lắm.
Lục Nhuế Chi uống trà, thong thả nói: “Mười sáu tháng ba, Thanh Đồng đính hôn, đến lúc đó họ hàng hai bên làm quen một chút.”
Chỉ một câu nói thôi mà họ hàng ầm ĩ cả lên: “Nhuế Chi, cô cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà không nói sớm cho chúng tôi.”
Lục Nhuế Chi cười: “Năm ngoái mọi người đều bận nên chưa nói cho mọi người.”
“Nhà đàng trai thế nào?”
“Bạn học cấp ba của Thanh Đồng, mới ở nước ngoài về, khéo thay cũng dạy học cùng hoa với ông Cố.”
“Ai u, chàng thanh niên này không tệ, thầy giáo ư, xứng đôi với Thanh Đồng chúng ta đấy.”
Sau đó, cả một buổi sáng, mọi người đều dựa vào “Lâm Mặc Tuân” để trôi qua. Mợ gọi Thanh Đồng đến hỏi thăm cặn kẽ.
Mợ út nói: “Có ảnh không? Các phương diện đều tốt lắm, nhưng tôi phải xem diện mạo thế nào. Thanh Đồng của chúng ta xinh xắn thế này, phải tìm trai tài gái sắc.”
Thanh Đồng nói thẳng, không có ảnh.
Lục Nhuế Chi cười hinh hích, đợi đến hôm này, mấy người liền hâm mộ. Hai năm qua, bà bị mấy bà chị dâu này nói không ít. Nhưng nếu Bình An có thể nhanh chóng yên ổn, bà càng viêm mãn.
Ngày mùng năm, Lâm Mặc Tuân theo ba mẹ đến nhà cậu. Đúng lúc bạn thân của Đồng Ngọc mang theo con gái đến. Đồng Ngọc vẫn chưa biết hai nhà Lâm, Cố đã gặp mặt.
Bà một lòng muốn giới thiệu con gái của bạn thân cho Mặc Tuân, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội chạm mặt.
Mẹ Lâm vừa thấy tình hình này liền hiểu ra, bà lặng lẽ kéo Đồng Ngọc qua một bên, “Hôm nay chị tới đây là muốn nói cho mọi người biết Mặc Tuân sẽ đính hôn vào ngày mười sáu tháng ba, nhà chị đã gặp ba mẹ đằng gái rồi.”
Đồng Ngọc ngạc nhiên: “Sao lại đột ngột vậy? Thằng bé mới về bao lâu chứ?”
Mẹ Lâm liếc người ngoài phòng khách: “Cô nói với người ta như nào?”
Đồng Ngọc nhăn mày, “Em nói để hai đứa gặp nhau một lần, để tự bọn chúng xử lý. Chị cũng biết đứa bé Miểu Miểu này còn gì, quả thực không tệ, dáng dấp đẹp mắt, cái gì cũng đều tốt.”
Mẹ Lâm gật đầu, nhưng hiện tại không tiện ra ngoài nói với người ta là Mặc Tuân đã có bạn gái, chẳng phải khiến người ta khó chịu ư.
Đồng Ngọc áy náy, “Chị dâu thật xin lỗi.”
Mẹ Lâm không thể nói gì, “Để chị nói với Mặc Tuân một tiếng.”
Đồng Ngọc thở dài. Tên phản đồ Đàn Nhạc đã đi trước một bước, nói với Lâm Mặc Tuân, “Anh, mẹ muốn tác hợp anh với chị Miểu Miểu.”
Lâm Mặc Tuân thầm nhíu mày. Quả nhiên buổi chiều ba người bọn họ cùng đến một cửa hàng đồ ngọt.
“Chị Miểu Miểu, chị muốn uống gì?” Đàn Nhạc hỏi.
Miểu Miểu liếc mắt nhìn Lâm Mặc Tuân, “Mặc Tuân, anh uống gì?”
“Em với anh ấy uống nước lọc, anh ấy không thích uống mấy thứ này.”
Miểu Miểu vẫn cười, “Chị cũng uống nước lọc, mấy ngày này ăn nhiều dầu mỡ quá.”
Miệng Đàn Nhạc hình chữ O, cô bé gật đầu một cái. “Vậy em gọi.”
“Gọi cho anh một ly sinh tố xoài.” Đột nhiên Lâm Mặc Tuân lên tiếng.
Đàn Nhạc đờ ra: “Anh, khẩu vị của anh thay đổi từ bao giờ thế?”
Lâm Mặc Tuân cười dịu dàng: “Mới đây.” Anh dừng một lúc, đoạn tiếp: “Bạn gái anh thích uống.”
Một câu nói, nháy mắt làm hai người kia đều ngơ ngẩn.
Đàn Nhạc trừng to mắt, nhìn Lâm Mặc Tuân chằm chằm. Vẻ mặt mỹ lệ của Miểu Miểu thay đổi liên tục, nhưng vẫn kìm chế được.
Đàn Nhạc nhìn Miểu Miểu, cảm thấy đáng thương, song vẫn hỏi giúp cô, “Anh, anh nói bạn gái nào cơ, em không biết đấy.”
Ngón trỏ bên trái của Lâm Mặc Tuân nhẹ nhàng gõ mặt bàn. “Mới theo đuổi được gần đây.”
“Anh theo đuổi người ta?”
“Không thì sao? Bạn gái rơi từ trên trời rơi xuống à?”
Kính nhờ anh trai, anh nghĩ đến Miểu Miểu một chút đi.
“Chị Miểu Miểu, chúng ta ăn xoài tiểu hoàn tử* đi, ăn ngon lắm.”
Hôm nay Hiểu Như và bạn học đi chơi, dạo nửa ngày, lúc này tới nghỉ chân một lúc. Bạn học kéo cô. “Nhìn trai đẹp kìa.”
Hiểu Như không có hứng: “Mình thấy trai đẹp nhiều rồi.”
Bạn học không chịu, nhất quyết không tha, “Cậu xem đi, tiếc quá, trai đẹp có bạn gái rồi. Dáng dấp cô ta cũng được.”
Hiểu Như lơ đãng thoáng nhìn, mợ nó! Tình hình gì đây! Cô giữ chặt tay bạn học. Bạn học gáo khóc: “Cậu làm gì đấy?”
Hiểu Như kéo bạn học, lặng lẽ ngồi vào góc.
“Triệu Hiểu Như, đấy là trai của cậu à! Cậu cứ như trinh thám ấy.”
Hiểu Như lấy điện thoại ra, “Là trai của bạn cùng phòng của mình.” Sau đó chụp tách tách mấy tấm. “Không thể nào máu cún thế chứ, bên ngoài…?”
Bạn học bình tĩnh, “Có thể.”
Hiểu Như khóc không ra nước mắt, suy nghĩ một lúc, cuối cùng báo cho Thanh Đồng. Nhưng nhỡ may không như vậy thì chẳng phải là cô làm ô uế danh tiếng giáo sư Lâm ư. Hiểu Như rối rắm, quyết định thử dò xét.
Thiếu Nữ Như Hoa: Người đẹp, hai ngày nay có béo lên không?
Mộc Đồng: Không, tụt mất một cân.
Hiểu Như ngẫm nghĩ, chẳng lẽ hai người xảy ra xích mích gì thật.
Thiếu Nữ Như Hoa: Không phải giáo sư Lâm về nhà mừng năm mới, cậu bị bệnh tương tư đấy chứ?
Mộc Đồng: %>_