Đọc truyện Yêu Cốc Trà Sữa – Chương 12: Vị thứ mười hai
Uống xong một cốc sữa xoài, về phòng ngủ, bụng Tiên Bối đã no căng rồi.
Mới tới ở ngày đầu tiên đã được ủy thác trách nhiệm, vì thế cô không nằm luôn lên giường xoa bụng nhỏ, cũng không ngồi xuống trước wacom tiếp tục sáng tác ‘Kỳ tà’. Mà cô lấy màu nước ra bắt đầu vẽ hình nhân cách hóa của sữa xoài.
Những cảm xúc và tâm trạng không thể biểu đạt bằng câu chữ, cô luôn dùng những màu sắc và nét vẽ hoàn mỹ thay thế chúng. Tỉ mẩn vẽ xong một bức nghiêm chỉnh, Tiên Bối kiểm tra lại rồi đặt lên bàn cạnh cửa sổ để hong khô.
Gió đêm thổi xoáy vào da, ánh trăng như đang nhảy múa.
Trên trang giấy là một cậu nhóc đáng yêu, tay áo và vạt áo là bong bóng màu vàng sáng, cùng với quần ngắn bí đỏ, tựa lên những áng mây, đôi mắt mở to tròn nhìn qua.
Thịt quả xoài rất mềm, ngọt mà không ngấy, lại dễ dàng trung hoa vị sữa nồng đậm. Hơi mím môi lại thì trên đầu lưỡi còn vương chút mùi vị đặc biệt, mút chút vị nhựa cây, một chút vị nước biển. Đây chính là vị đặc biệt của xoài.
Vẽ xong rồi, Tiên Bối tự đấu tranh với bản thân.
Trên QQ, Viên Viên hỏi cô xem tình huống và cảm nhân khi dọn vào ở thế nào.
Tiên Bối đáp: Tốt lắm, chủ cho thuê nhà là người rất tốt.
Viên Viên: Nghe nói hai người biết nhau từ trước hả?
Tiên Bối nghe vậy, khuôn mặt hơi hồng lên: … Coi như vậy đi.
Viên Viên là người rất tinh quái: Anh ta không phải là ông chú ship trà sữa đấy chứ?!
Tiên Bối: Đúng…
Viên Viên hóng hớt: Oa oa oa, duyên phận gì đâyyyy, Tiên Bối, cô giỏi thiệt đó, ông chủ Hợp ý tự mình ship trà sữa cho cô cơ?
Tiên Bối sửng sốt, ông, ông chủ á?
Viên Viên: Không phải cô vẫn cho rằng anh ta chỉ là người ship trà sữa chứ?
Tiên Bối:
Viên Viên: Người ta là ông chủ của Hợp ý đó. Một người ship trà sữa mà có được nơi ở to thế sao trời?
Tiên Bối: Ừ
Cô biết
Viên Viên: Tôi thấy ông chủ này chắc có ý với cô đó, nắm chặt vào nhe Tiên Bối.
Tiên Bối: Hở?
Viên Viên: Tôi hỏi Khương Tự Hào rồi, anh ấy nói người ta chưa có bạn gái, chưa lập gia đình, là kim cương vương lão ngũ đấy, gần quan được ban lộc, hai người ở chung nhà, cô nam quả nữ, làm gì thì làm, cũng phải phát triển chút quan hệ đặc biệt thì mới không lỡ duyên phận thiên thời địa lợi nhân hòa này chứ.
Tiên Bối như bị những dòng chữ này đốt cháy mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện giọng nói luôn mang theo ý cười của người nào đó.
Tim đập thình thịch, Tiên Bối vội trả lời: Không được.
Viên Viên:???
Tiên Bối: Tôi
Xóa đi.
Cô không được… hay là chuyện mà Viên Viên nói không được
Cô cũng không dám nghĩ đến điều đó…
Trong lòng không yên nên không thể cầm bút nổi.
Tiên Bối không thể nói những điều này được, cô lắc lắc đầu như muốn quăng hết những suy nghĩ làm loạn trong lòng cô.
Viên Viên biết cô là người bài xích việc xã giao, đành phải đổi đề tài, nói lên chuyện chính.
Cô gửi một bức ảnh chụp sách
Sau đó nói: Nói trước nha, chắc ngày mai cô phải đến công ty một chuyến đấy, phải ký tên vào 5000 bản.
Tiên Bối: Nhiều quá vậy.
Trước kia có nhiệm vụ ký 3000 bản, cũng làm tay cô rũ hết cả, ấn tượng sâu lắm.
Viên Viên: Chủ biên yêu cầu, tôi không biết sao cả [Nhún vai] Sáng sớm mai nhớ đến nhé, ngài tác giả.
Tiên Bối khóc không ra nước mắt: Được rồi
——
Hôm sau Tiên Bối dậy sớm. Rửa mặt đánh răng rồi mặc bộ quần áo mũ trùm, lại nhét đồ vào trong balo, đội mũ lưỡi trai.
Ừm, không thể quên khẩu trang được.
Bởi vì cửa phòng không có mắt mèo nên Tiên Bối cũng không biết ngoài kia thế nào.
Cô cầm bức vẽ nhân cách hóa trà sữa, dán tai lên cửa nghe vài phút mới vặn mở tay cầm. Vừa bước được bước đầu, cô đã thấy Trần Chước ngồi ăn sáng.
Anh cầm một chiếc bánh sừng bò, một tay thì cầm Ipad nhìn chằm chú.
Có lẽ anh nghe thấy tiếng mở cửa, nên ngước lên nhìn Tiên Bối.
Nhìn nhau hai giây, Tiên Bối cả kinh, vô thức lui về sau một bước.
Trần Chước liếc nhìn cô một lần, ừm, võ trang đầy đủ quá, anh nhíu mày: “Em muốn ra ngoài à?”
Tiên Bối cúi đầu mở to mắt, trả lời một tiếng nhỏ xíu: “Vâng….”
“Không ăn sáng sao.” Trần Chước thả đồ trong tay: “Trên bếp có trứng ốp la đó.”
Tiên Bối lắc đầu, cô thường vùi mình trong phòng, không có thói quen ăn sáng.
Trần Chước không thích bắt ép hay sửa cách sống của người khác, anh suy nghĩ rồi gật đầu: “Lát nữa tôi đưa em đi.”
Cái đầu nhỏ lại lắc lắc.
Tiên Bối bắt đến chỗ anh ngồi, rồi đặt bức vẽ lên bàn, quay đầu chạy tới cửa, ngồi đổi giày. Một loạt động tác liên tục diễn ra, không cho anh có cơ hội để nói điều gì.
Chỉ có Tiên Bối là biết, từ khi Trần Chước nói muốn đưa cô đi thì mặt cô đã đỏ lên không thể nào kiểm soát được. Cái khẩu trang trắng tinh này chỉ sợ sẽ bị mặt cô nướng thành than mất. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, cô sợ rằng cô nợ người ta quá nhiều, nên không dám yên tâm nhận sự giúp đỡ của người khác.
Mối quan hệ qua lại rối rắm không cân bằng như một sợi dây thừng quấn nhiều vòng, siết chặt khiến cô khó thở.
Nhưng chủ nhà mới của cô cũng không giống như để ý, vẫn luôn chăm sóc cho cô.
Cơm tối hôm qua, lại bữa sáng hôm nay, còn hỏi có cần anh đưa đi không….
Haiz——
Tại sao chứ….
Tiên Bối đi mà thở dài liên tục.
Làm sao mà có thể gần gũi và tự nhiên với một người như vậy được? Phải thế nào mới làm được như thế nhỉ? Cô hâm mộ những người như vậy lắm. Cô vĩnh viễn không làm được như thế, hoàn toàn chẳng biết nên… bắt đầu như thế nào để không bị ghét hay thấy phản cảm.
Đi ra ngoài hiên, ánh nắng chiếu lên người… nhưng cô lại cảm thấy rất muốn khóc.
——
Đến trạm xe lửa, dòng người qua lại nnhuwthoi đưa… tiếng ồn ào náo nhiệt, Tiên Bối níu chặt lấy túi, liên tục hít vào thở ra…. Để giảm bớt bối rối và đề phòng đang dần dâng lên trong lòng.
Hai năm trước tạp chí Nguyên Quang đã rời đến vùng mới của thành phố Ninh, bên cạnh công viên Ánh Sao. Nơi đó cách quảng trường Chung Sơn nơi Tiên Bối ở những sáu trạm dừng nghỉ.
Nửa năm trước Tiên Bối bị ông chú lái taxi quấy rối, nên cô không dám bắt taxi nữa. Mỗi lần có việc phải đến công ty thì đều chọn ngồi tàu điện ngầm.
Cô đứng sau vạch an toàn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Đột nhiên có hai cô gái đi đến bên cạnh cô, dừng lại đưa di động hỏi cô có thể quét mã QR cho app giới thiệu không.
Tiên Bối cắn chặt môi, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Hai cô gái hoang mang nhìn cô rồi mắng một hai câu bỏ đi.
Hôm nay coi như là gặp may, tuyến thứ hai đến rất nhanh. Gió thổi vù vù bên tai, đoàn tàu từ từ dừng lại.
Cửa vừa mở ra, hành khách ùa như ong vỡ tổ tuôn đi. Có người không cẩn thận động vào người Tiên Bối cũng đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Đến khi người bên trong đã ra hết rồi, Tiên Bối mới đi theo những người khác vào trong.
Trong tàu người người chen chúc, có một xíu chỗ trống thôi cũng đã là xa xỉ. Tiên Bối bị dòng người đẩy vào trong, người đằng sau thì luôn mồm thúc giục: “Đi vào trong, đi vào trong đi.”
Trong cảm nhận của cô, toàn là hơi người và tiếng ồn ào. Tiên Bối đau đầu chóng mặt, thái dương thấm mồ hôi. Đến khi gần ổn định rồi, cô mới cảm thấy khá hơn chút, nhút nhát ngẩng đầu tìm lan can hoặc tay vịn.
Trong quá trình di chuyển, Tiên Bối không để ý dưới chân. Đột nhiên cô vấp phải gì đó, cả người nghiêng về phía trước.
A….
Tiên Bối kêu khẽ, sắp ngã phải hành khách đằng trước… Nhưng vào đúng lúc này… Một cánh tay nhanh nhẹn ôm lấy eo cô, kéo vô về. Giày nhấc khỏi sàn, cả người Tiên Bối ngã vào một cái ôm.
Cô cách mặt đất cũng phải mấy tấc. Nhưng mà… Eo của cô, à không, là cả người cô đều lơ lửng, không chịu lực hút trái đất.
Hai mắt Tiên Bối trợn to, hoàn toàn không kịp để ý xem phía sau là ai thì cả người đã dán lên… cơ ngực ấm áp? Người này xách cô bước ra ngoài vài bước, lúc này hai bàn chân nhỏ của cô mới được tiếp xúc với mặt đất.
Nhịp tim Tiên Bối tăng đột ngột, chân như nhũn ra không đứng nổi như khi nãy đứng trong tàu. Cô được đặt cạnh một cánh cửa. Lúc này cánh tay kia đã chống lên lan can bên người cô, như một gọng thép mạnh mẽ làm bức tường ngăn giữa cô và mọi người. Hơi thở trầm ồn của đàn ông phả ngay trên đỉnh đầu cô, mặt cô như bị nướng chín, mấy lần cô đã đã quay đầu lại nhìn xem là ai… nhưng lại không dám tự nhiên quay đầu, hơn nữa… người này có dáng rất cao, dù cô cố gắng ngước nhìn thì cũng chỉ nhìn được khuỷu tay và ngực..
Đáng sợ quá, Tiên Bối căng thẳng không biết nên làm gì, mấy lần cô đã định nghiêng người vượt khỏi nơi cấm địa này. Nhưng đang lẻ loi một mình đột nhiên có người dịu dàng đến bảo vệ, khiến cô lại không muốn xa rời. Thực là phức tạp quá đi mất.
Một lần cuối cùng, Tiên Bối quyết định, cô cắn răng, định chui khỏi vòng tay đó.
Để ý đến những hành động rất nhỏ của cô, chủ nhân cánh tay lôi cô về chỗ cũ, giọng nói mang theo ý cười quen thuộc vang lên:
“Chạy gì thế, là tôi đây.”