Trương Lâm nhìn sự quyết tâm của Tiêu Hàm, nghe Tiêu Hàm nói, y nhớ đến có một người đã từng nói giống thế này với y, là ai nhỉ?
Y không nhớ rõ, trong kí ức chỉ còn sót lại cái người nói sẽ ở bên y suốt đời, rồi cuối cùng rời bỏ y, tiến lên con đường hôn nhân, lời cuối cùng anh ta nói với mình là gì nhỉ? Bảo mình quên anh ta đi, hai người đàn ông yêu nhau mãi mãi không có kết quả.
Y vẫn còn nhớ, đến nỗi lúc đó y rất muốn chết, nhưng nghĩ lại, tại sao y phải vì một người không đáng để yêu mà chấm dứt sinh mệnh của mình, y muốn sống cho thật vui vẻ, y phải chứng minh cho người kia biết, không có anh ta y vẫn sống tốt.
Xem đi, trên thế giới này, xảy ra những chuyện không có người tôi không thể sống, người không yêu tôi, tôi yêu làm chi nữa, nhưng bây giờ y đến cả khuôn mặt của người đó cũng chả nhớ rõ, chắc hẳn từ giờ y nên tiến lên phía trước.
Tiêu Hàm thấy Trương Lâm sau khi nghe mình nói thì lâm vào suy tư, có khi nào cậu đã nói câu nào không nên không? A Lâm sao thế này? “A Lâm, thầy có sao không?”
“À…. Không có gì.” Trương Lâm từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, chợt nghe thấy câu hỏi của Tiêu Hàm.
Đúng vậy, dù trước đây có chuyện gì xảy ra đi nữa thì tất cả đều đã qua, chẳng có vấn đề gì cả. “Tôi chỉ đang nghĩ, nếu cậu cả Lạc nghe được lời tỏ tình này của cậu, chắc chắn sẽ rất vui ~” Trương Lâm trêu chọc.
“Đương nhiên rồi.” Không để ý đến Trương Lâm trêu chọc, Tiêu Hàm kiêu ngạo đáp lời ╯▽╰
“Ha ha, được rồi, đừng tỏ ra ân ái trước người độc thân này nữa, tôi biết hai người nhất định hạnh phúc, đúng không?”
“Đương nhiên, A Lâm, thầy cũng sẽ hạnh phúc!”
“Nhớ phải giữ lời chúc phúc của cậu, tôi nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ A cùng một nhân viên khác bưng đồ ăn lên, “A Lâm, đồ ăn đã xong, và bạn của A Lâm, cứ thong thả dùng bữa nhé.” Nói xong, nhân viên phục vụ A hoạt bát chớp mắt với hai người Tiêu Hàm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Hai người thấy nhân viên phục vụ A hoạt bát như thế, không khỏi lại cười.
Trong lúc hưởng thụ mỹ thực, Tiêu Hàm nghĩ có nên cùng Lạc Thần Dật đến đây ăn hay không, hay mình vẫn là nên mua nguyên liệu về nhà làm, bỗng di động vang lên, Tiêu Hàm cầm di động lên thì thấy Lạc Thần Dật gọi đến, trong lòng nghĩ mình và Dật chắc chắn là có thần giao cách cảm ^_^
“Dật, ngài ăn cơm chưa?”
Lạc Thần Dật buông đũa trong tay, “Anh mới nhớ Hàm Hàm, giờ còn cách chiều lâu quá đi~” Tuy vừa nãy đã gọi cho Hàm Hàm một lần, nhưng hắn vẫn không nhịn được gọi thêm một lần nữa.
Thật sự không còn cách nào, hắn thật sự rất muốn ở bên cạnh Hàm Hàm của hắn ~
Hắn quyết định rồi, đợi cho Lạc Thần tốt nghiệp ở Mỹ, hắn sẽ tặng vị trí tổng tài cho nó, đến lúc đó, hắn và Hàm Hàm sẽ cùng nhau đi chu du khắp thế gian ~
Lạc Thần ở nước Mỹ xa vút hắt xì, cậu nhìn ông mặt trời trên đầu, trời đang nóng như đổ lửa nhưng mà sao cậu lại hắt xì, thể chất cậu tốt lắm mà, hay là có cô gái nào nhắc đến cậu? He he, cậu đẹp trai quá đi mà, rất được nhiều mỹ nữ thầm mến ~
“Em cũng rất nhớ Dật. Đúng rồi, Dật, em có bạn rồi đó, chính là thầy Trương Lâm ngài mời về dạy cho em. Giờ em đang cùng thầy ăn ở một nhà hàng, đồ ăn ở đây rất ngon miệng. Tối nay em sẽ mua nguyên liệu về thỉnh giáo dì Trương xem làm có tốt hay không, he he, lỡ không ăn được nhưng ngài vẫn phải ăn đó nha ~”
“Anh sao có thể ghét đồ ăn Hàm Hàm làm được. Hàm Hàm hãy thân thiết với Trương Lâm nha, dù sao anh không ở cạnh em, em nhất định sẽ thấy chán, hiện tại có Trương Lâm ở cùng em, có thể dạy em tri thức, coi như không tồi.”
Lạc Thần Dật biết Trương Lâm là người bạn đáng để thâm giao, hắn không sợ Hàm Hàm của hắn đi theo người khác, hai thụ ở cùng nhau cũng chẳng làm được chuyện gì, hơn nữa hắn đẹp trai như vậy, Hàm Hàm đương nhiên coi trọng hắn hơn cái người Trương Lâm đó rồi ╯▽╰
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm hàn huyên một hồi, sau đó hai người hôn tạm biệt, rồi mới không lưu luyến cúp điện thoại.
Sau khi treo điện thoại, Tiêu Hàm liền thấy Trương Lâm nhìn mình cười có ẩn ý, Tiêu Hàm hơi nghiên đầu, nghi hoặc hỏi, “A Lâm sao nhìn em như vậy, bộ có gì lạ à?”
Trương Lâm nhìn Tiêu Hàm nghiêng đầu khó hiểu, trong lòng thầm nói, thật đáng yêu ~ thật đáng yêu ~ thật muốn nhéo mặt cậu ấy quá đi ~
Làm bộ không có gì, khụ khụ, “Không có gì, không có gì, tôi chỉ thấy vợ chồng son mấy người rất ân ái, vừa gọi mới nãy, chưa được bao lâu lại gọi thêm một cú, bỏ mặc con người cô đơn già cõi là tôi ~ ôi ~”
Tiêu Hàm biết Trương Lâm đang lấy Dật và mình để trêu ghẹo, cậu nghĩ nghĩ, trong mắt vừa chuyển, cậu biết nên nói như thế nào, “A Lâm, thầy chắc hẳn rất muốn tìm được một người thương mình ha. Dật có nói với em thầy đã độc thân nhiều năm, thành ra khi thấy em và Dật ân ái, thầy đương nhiên có chút hâm mộ phải không? A Lâm, thầy vẫn nên nhanh tìm người yêu đi, đỡ phải than vãn mình là một người cô đơn già cõi nữa ~”
Trương Lâm nghe Tiêu Hàm nói, thiếu chút bị vây cá nghẹn chết, khiếp thật, y nói mình cầu khát người yêu hồi nào chứ, được rồi, thật ra y cũng rất muốn có bồ.
Hừ, đừng tưởng y không biết Tiêu Hàm cố tình ghẹo, nhưng y còn lâu mới cho Tiêu Hàm biết ╯▽╰
“Quên đi, không nói nữa, ăn cơm ăn cơm, không thì ăn đồ ăn sẽ lạnh mất.” Dứt lời, Trương Lâm liền vùi đầu ăn uống, bị mỹ thực hấp dẫn không còn dư sức để ý Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm nhìn Trương Lâm, biết mình nói trúng rồi, trên mặt y cười thế thôi chứ trong lòng rất phiền muộn, A Lâm như thế này trông thật đáng yêu ~ Nhưng mà cậu không dám cười lớn, nếu lỡ chọc Trương Lâm xù lông cũng không tốt, cho nên cậu đành phải nín cười thôi ~
Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí ấm áp không kém vị buồn cười. Sau khi hai người tính tiền, nhân viên phục vụ A đứng phía sau cười mỉm, “Hoan nghênh lần sau lại đến ~” tiếng nói vang vọng từ trong nhà hàng,
Trương Lâm rút di động nhìn giờ giấc, còn một lát nữa mới đến giờ học, y nghĩ nghĩ, hay là dẫn Tiêu Hàm đi dạo đâu đó một chút đi, nhưng y nhất định không dẫn Tiêu Hàm vào khu bình dân đâu, dù sao người ta cũng là đại tổng tài mà ~ (của chồng là của vợ ~)
Trương Lâm hỏi ý kiến Tiêu Hàm, Tiêu Hàm đương nhiên không nói hai lời liền đáp ứng. Cậu muốn biết thành phố mà Dật sinh sống trông như thế nào đã lâu. Chẳng phải có một câu nói rằng, yêu một người yêu luôn cả một toà thành ư?
Cứ thế, hai người quyết định áp dụng nguyên tắc mới được lập gần đây, đi khám phá hết tất cả mọi nơi trong phố ăn uống, tuy rằng bọn họ mới ăn cơm xong, nhưng rốt cuộc không có người nào có thể cản lại mị lực của mỹ thực ╯▽╰
Hai người Tiêu Hàm càn quét một vòng phố ăn uống. Cuối cùng, cả hai người bội thực. Nhìn nhau cười, trong mắt đều mang theo ý giễu cợt đối phương, hắc, đều là đồ tham ăn, tám lạng nửa cân ai đừng nói ai, đã bội thực nên đừng có nghĩ đến việc đi xe, hai người vẫn là nên thành thành thật thật tản bộ cho tiêu bớt đi.
Thế là, hai người rề rà ưỡn bụng về nhà.