Yêu Chiều

Chương 19


Chờ mọi người dùng xong cơm chiều, dì Trương và người hầu tiến lên thu dọn bát đũa sau đó lui xuống.

“Thần Dật, vào phòng làm việc với ba.” Ba Lạc nói.

“Dạ thưa ba.” Lạc Thần Dật gật đầu, hắn có chút đoán được tại sao ba Lạc gọi hắn vào phòng làm việc.

“Được rồi được rồi, hai cha con mấy người vô phòng làm việc bàn công chuyện đi. Mẹ và Tiêu Hàm cũng có chuyện muốn nói.” Mẹ Lạc kéo Tiêu Hàm, họ nói chuyện công việc, bà cũng có chuyện muốn nói với con dâu ngoan.

“Hàm Hàm, em ở đây nói chuyện với mẹ đi, anh đi lên trước.” Lạc Thần Dật cưng chiều xoa xoa tóc Tiêu Hàm, ôn nhu nói.

“Dạ Dật, ngài đi đi.” Tiêu Hàm ngoan ngoãn đáp, cậu biết Dật và ba có công chuyện muốn bàn.

“Ừ.” Dứt lời, Lạc Thần Dật theo ba Lạc lên phòng.

“Ha ha, người đều vô phòng làm việc hết rồi. Tiêu Hàm, con nhìn nữa làm gì.” Mẹ Lạc thấy Tiêu Hàm dõi theo Lạc Thần Dật miết, cười trêu.


Tiêu Hàm ngại ngùng cười, xấu hổ gãi đầu.

—- tui là đường phân cách số lượng từ của tác giả đê —-

Phòng làm việc.

Ba Lạc ngồi trước bàn lật từng trang văn kiện mà Lạc Thần Dật đặt trên bàn, vừa lòng nở nụ cười, năng lực của đứa lớn nhà ông quả nhiên không tồi, nhưng chả biết đứa kia thế nào nữa, tính cách của Lạc Thần mơ hồ, haizz, chẳng biết liệu nó có chịu đến công ty đi làm hay không nữa.

“Dật nhi, chuyện của chú hai con xử lý rất đúng.” Ba Lạc khen Lạc Thần Dật, tuy rằng ông và Lạc Giác là hai anh em nhưng Lạc Giác luôn bất mãn với vị trí tổng giám đốc, luôn nhằm vào cái ghế tổng tài của ông. Sau khi ông không làm nữa thì truyền lại cho Dật Nhi làm cho gã có chút bất mãn. Ông cũng biết Lạc Giác dã tâm bừng bừng, cũng biết tâm tư của Lạc Giác không nhỏ. Bởi vì ông và gã là anh em với nhau, còn nể tình anh em nên ông vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà Lạc Giác lần này đã đi quá giới hạn, haizz, ông già rồi, thiên hạ giờ đây là của người trẻ tuổi.

“Cảm ơn ba khích lệ, chú hai lần này làm quá mức, con không thể không xử lý.” Lạc Thần Dật đáp, hừ, hắn luôn biết chú hai luôn bất mãn với hắn, vẫn ngầm làm loạn dưới tay hắn, nhưng nể tình chú cháu nên hắn lúc nào cũng bỏ qua. Thế nhưng chú hai lần này tham ô công quỹ, định đem tài liệu tư mật giao cho công ty đối thủ. Đương nhiên không thể để hạt cát ở mãi trong mắt, hắn không thể kéo dài mà phải quyết đoán. Hắn đã cho chú hai cơ hội, nhưng chú hai lại không biết cảm kích, thế thì đừng có trách hắn.

Còn nữa, gã còn dám có ý đồ với bảo bối Hàm Hàm của mình, gã đã tự tìm đường chết. Trên mặt Lạc Thần Dật lúc này nghiêm túc vô cùng làm cho người ta không dám tới gần, đây cũng là khuôn mặt mà Lạc Thần Dật thể hiện với người ngoài.


Đương nhiên lãnh khí Lạc Thần Dật phát ra là vô dụng với ba Lạc, vì ba Lạc là người dẫn đầu “phong trào” này mà (=v=)

Lạc Thần Dật không phải làm mặt lạnh với ba, mà là hắn đang nghĩ sẽ cho chú hai nếm lại chính thủ đoạn của gã!

Nhìn đứa con trước mặt đầy lãnh khốc, ba Lạc không khỏi cảm thán, haizz, năm tháng quả là trôi qua rất nhanh.

Có một loại người, đã có rất nhiều nhưng mãi không thấy thoả mãn, còn loại khác, có được rồi sẽ rất cảm kích. Haizz, loại người thứ nhất tất sẽ không thể chiếm được bất kỳ cái gì, tham thì thâm, tựa như thằng em Lạc Giác của ông vậy, rơi vào kết cục mất trắng không còn gì. Rõ ràng có thể ăn sung mặc sướng, cả đời cơm áo không lo, nhưng hiện tại thì, haizz, có nói cũng thế. Bởi mới nói, có thể có dã tâm, dã tâm lớn cũng được, nhưng trước hết phải xem lại năng lực của mình.

“À đúng rồi, Dật Nhi. Chú Trình có gọi điện thoại bảo Trình Huy nhà ông ấy thích thằng nhóc Lâm Ngọc con chú Lâm Hàn.” Ba Lạc nói.

Lạc Thần Dật gật đầu, “Đúng vậy, A Huy come out rồi. Chú Trình dì Trình đều đồng ý.”

“Ha ha, Trình Đại Ứng có thể không đồng ý à, ông ta rất thương con trai mình. Ông ta và vợ đều hy vọng Trinh Huy có thể sống một cuộc sống vui sướng. Cũng may Trình Huy không bị làm hư, trở thành một đứa nhỏ tốt, tính tình cũng tốt.” Ba Lạc nói. Đừng nhìn cái mặt than của ba Lạc mà cho rằng ông không thích nói nhiều, do tại trước mặt người nhà và hai người bạn của mình thì gương mặt than này chẳng muốn nói gì hết, luôn tỏ vẻ như cho qua được thì cho qua đi.


“Ờm, Dật Nhi, con nói thử xem xác suất hai đứa nó thành một đôi là được bao nhiêu phần trăm?” Ba Lạc hỏi. Đừng nghĩ rằng đàn ông không biết nhiều chuyện, mà ngược lại, nếu đàn ông đã lên cơn muốn tám thì sẽ rất dữ dội.

“Khụ, con thì thấy cũng không đến nỗi nào. A Ngọc đã thừa nhận mình cũng có ý với A Huy, nhưng A Ngọc có một điều kiện là muốn vợ chồng chú Lâm phải đồng ý, nếu không sẽ không đến bên A Huy.” Lạc Thần Dật không nhanh không chậm nói, nếu A Huy muốn cưới vợ thì phải qua cửa vợ chồng chú Lâm cái đã, đúng là sẽ phải tốn công phu. Đương nhiên, muốn mang cục vàng người ta cưng 20 năm về nhà, cho dù là ai cũng phải tốn công phu hết.

Nhưng mà không sao, hiện tại ba hắn đã biết, coi như Trình Huy được thêm một người ủng hộ, vì ba hắn chắc chắn sẽ đứng bên phía A Huy. Ba hắn nắm rất rõ cái tính quái đản của chú Lâm, phép khích tướng là vô dụng với chú Lâm. Nhưng tới lượt ba hắn khích tướng, chính là trăm thử trăm linh, ba hắn và chú Lâm cũng nhờ thế mà trở thành bạn bè.

“À, nếu vậy thì Lâm Hàn cứ để ba giải quyết, thẳng nhóc nhà Đại Ứng hẳn sẽ tốn không ít công phu đây.” Ba Lạc có chút vui sướng khi thấy người gặp hoạ, ông thật sự rất muốn xem náo nhiệt, nhưng không được, kẻo hỏng mất hình tượng mất!

“Dạ.” Lạc Thần Dật gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ba Lạc. Cái chú Lâm đó thích nhất là xem người ta buồn rầu như thế nào, cứ cho là ông đồng ý nhưng sẽ không chịu biểu hiện ra bên ngoài. Ông rất thích nhử người khác thật lâu thật lâu, đến lúc đó phép khích tướng của ba Lạc sẽ rất trọng yếu.

Ba Lạc nhìn thoáng qua đồng hồ, đã chín giờ ra ư, phải dỗ vợ ngủ thôi, hôm nay đã ngồi trên máy bay cả ngày, chắc chắn bà ấy đã rất mệt, cần phải được nghỉ ngơi. “Chuyện của người trẻ tuổi các con đám lão già tóc bạc này quản không nổi. Được rồi, Dật Nhi có thể đi, con đi tìm Tiêu Hàm đi, ba thấy tâm tư của con không đặt trong này. Cũng đến lúc mẹ con phải đi ngủ rồi.”

“Dạ thưa ba, con đi xuống trước.” Khoé miệng Lạc Thần Dật giật giật, thật ra câu cuối mới là trọng điểm! Ba ngài muốn đi tìm mẹ thì cứ nói rõ, không cần lấy con và Hàm Hàm làm nguỵ trang đâu, con đã biết hai người ân ái sẵn rồi.

Về phần ba hắn và chuyện A Huy ra sao thực chất có thể hiểu, cái họ quản không được chính là thu phục con người chú Lâm, còn dì Lâm thì không cần phải nói, chỉ cần Lâm Ngọc không nói hai lời liền đồng ý.


Lại nhìn sang phía mẹ Lạc và Tiêu Hàm. Mắt mẹ Lạc hồng hồng, Tiêu Hàm cũng y như thế.

“Ô, rất xin lỗi, Tiểu Hàm, không phải mẹ cố ý lôi vết sẹo của con ra.” Mẹ Lạc lau nước mắt. Hức, bà không biết Tiêu Hàm đã từng sống khổ như thế, Thần Dật cũng không nói cho hai người họ, mà bọn họ lúc đó chỉ vì Thần Dật tìm được bạn đời mà vui vẻ ghê gớm, con trai bọn họ hạnh phúc, bọn họ còn đòi hỏi điều gì nữa. Về phần tra thân thế của người con họ thích, ba Lạc mẹ Lạc sẽ không làm thế, bởi vì họ tin vào con trai mình, có thể ở bên con trai chính là người tốt nhất.

“Không sao ạ. Mẹ, hiện tại con có người mình yêu ở bên con, con sẽ không cô đơn.” Tiêu Hàm biết mẹ Lạc không ác ý khi hỏi về thân thế của cậu, cậu chỉ đơn thuần trả lời mà thôi.

Vốn Tiêu Hàm không định nói, nhưng chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua, cho dù có khổ đến thế nào thì cũng đều trôi qua hết rồi, không còn quan trọng nữa.

Nhưng Tiêu Hàm lại không muốn thấy mẹ Lạc phải thất vọng, thế là mới trả lời. Nói xong, Tiêu Hàm thấy mẹ Lạc khóc hồng con mắt, chợt mắt cậu cũng không tự chủ được nóng lên. Cậu rất muốn cảm tạ vị chủ quản không biết tên kia đã gián tiếp giúp cậu tìm được hạnh phúc, cảm nhận được yêu thương có hương vị như thế nào.

Mẹ Lạc ôm Tiêu Hàm vào ngực, vuốt tóc cậu, ôn nhu nói, “Tiểu Hàm, về sau có ba, có mẹ, có Dật Nhi, còn có Thần Ngi là người nhà của con. Con không cần sợ hãi cô đơn nữa, đã có mọi người thương con.”

“Dạ con biết.” Tiêu Hàm rúc vào lòng mẹ Lạc, cái ôm của mẹ thật ấm áp.

Chờ Lạc Thần Dật và ba Lạc nối đuôi nhau đi vào phòng khách thì thấy được cảnh hai mẹ đang ôm nhau một cách ấm áp. Bọn họ thấy mắt người yêu của mình có chút đỏ hồng, chẳng cần hỏi nhiều, có một số việc không cần nói ra khỏi miệng, bọn họ vẫn rõ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.