Lạc Thần Dật nghe Lâm Ngọc nói, hừ thành tiếng, hắn nhìn Tiêu Hàm im lặng đọc sách bên người mình, mặt mày cong cong, “A Ngọc, tao thì sao nào? Đúng, mày có thể không được như tao, nhưng chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau.” Lạc Thần Dật biết Lâm Ngọc băn khoăn, hắn không hỏi thẳng Lâm Ngọc đang tính toán điều gì, chỉ muốn Lâm Ngọc nhanh chóng hiểu rõ.
“A Ngọc, nếu mày và A Huy có thể come out, mày có chấp nhận tình yêu của A Huy không?”
Đúng vậy, nếu y và Trình Huy đều come out, thì hai người có thể ở bên nhau, nhưng thực tế nào được tốt đẹp đến thế.
Thấy Lâm Ngọc lâm vào suy nghĩ, Lạc Thần Dật thức thời không quấy rầy, tao nhã cầm cốc coffee lên uống một ngụm, sau đó lấy ly sữa bên cạnh, “Hàm Hàm, uống sữa đi.” Tiêu Hàm ngoan ngoãn nhận lấy ly sữa, tiếp theo nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không muốn uống nữa, Lạc Thần Dật thấy thế cất ly sữa đi.
Tiêu Hàm nhìn thoáng qua Lâm Ngọc vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, chớp mắt nhìn Lạc Thần Dật, nhỏ giọng nói, “Dật, Lâm Ngọc đang làm gì vậy?”
“Nó đang tự hỏi bản thân.”
“A, có phải là chuyện Trình Huy thổ lộ phải không? Chắc vậy rồi.” Nói xong, Tiêu Hàm còn nghiêm túc gật đầu.
“Đúng rồi, Hàm Hàm của anh nói cái gì cũng đúng hết.” Lạc Thần Dật cưng chiều vuốt tóc Tiêu Hàm, Hàm Hàm của hắn thật thông minh.
(Tác giả: Thực ra Tiêu Hàm nãy giờ vẫn luôn ngồi nghe mấy người nói chuyện mà, đừng làm như tui viết Tiêu Hàm thành kẻ điếc chứ -_-
Lạc Thần Dật mắt lạnh thoáng nhìn: Nói gì nói lại đi?
Tác giả nhìn trời: tui cái gì cũng chưa nói.)
“Nhưng cũng chỉ là nếu thôi.” Tiếng nói bi thương của Lâm Ngọc vang lên.
“A Ngọc, A Huy nó come out rồi.” Lạc Thần Dật ôm lấy Tiêu Hàm tựa vào sô pha bình tĩnh nói.
“Come out…. Mày nói cái gì?! Trình Huy come out?!” Lâm Ngọc kinh ngạc mở to hai mắt, Trình Huy come out, chắc là vì y đi.
“Mày không hề nghe lầm, A Huy đã come out, nó bảo nó muốn vì hạnh phúc của riêng bản thân mà chiến đấu quên mình một lần. Vậy còn mày A Ngọc, mày tính thế nào?” Lạc Thần Dật vờ như lơ đãng liếc nhìn Lâm Ngọc một cái, nhưng ý hỏi trong mắt hắn làm cho Lâm Ngọc căng thẳng.
“Tao… Tao không biết.” Lâm Ngọc thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
“A Ngọc, mày cứ thử hỏi con tim của mình, xem trong lòng mày đang suy nghĩ điều gì.”
“Hỏi con tim mình…” Lâm Ngọc ngơ ngác lập lại lời Lạc Thần Dật, con tim sẽ cho y biết đáp án sao?
“Đúng, hãy thử hỏi, nó sẽ cho mày biết đáp án.”
“Tao nghĩ tao có một chút thích cậu ấy…”
Lạc Thần Dật nhướng mi, không nói gì.
“Dù sao cậu ấy rất tốt với tao. Trời mưa thì đưa dù cho tao, mỗi lần tao muốn ăn cái gì, mặc kệ đã trễ bao nhiều cậu ấy cũng đều mua cho tao ăn, cậu ấy đi học nấu đồ ngọt, chỉ vì tao muốn ăn. Cậu ấy chỉ vì một câu không thích của tao mà đem món đồ đã theo mình ba năm tặng cho người khác.”
“Trước kia mỗi khi học bài, tao không muốn giặt quần áo, cậu ấy liền giặt giúp tao, không muốn lấy cơm, cậu ấy liền lấy giùm, ở trong ký túc xá thấy tao ăn xong thì lấy chén đi rửa. Cậu ấy rất rõ sở thích của tao, thích hay không thích gì cậu ấy đều biết, nhưng ngược lại, những thứ về cậu ấy tao biết rất ít.”
Lâm Ngọc dừng một chút, cầm lấy trà uống một ngụm, tiếp tục, “Thật ra Trình Huy tốt với tao như vậy, tao không phải cũng không biết cảm tình của người ta. Dù sao cậu ấy cũng chỉ tốt với mình tao, so với mày, cũng đủ nhìn ra tại sao cậu ấy lại tốt với tao như thế. Trong tim đều là thịt, cậu ấy tốt với tao như thế làm sao tao không có khả năng động tâm, nhưng khi đó là do tao không thể đáp lại cảm tình của cậu ấy, hiện tại tao….”
Lạc Thần Dật nhìn thần sắc Lâm Ngọc có chút buông lỏng, “Như vậy, hiện tại mày thì sao?”
“Hiện tại, tao….” Lâm Ngọc thở sâu một hơi, ngữ khí trở nên thoải mái hơn, nói, “Hiện tại tao bằng lòng cho Trình Huy một cơ hội, cũng như cho tao một cơ hội, nhưng mà phải làm sao cho ba mẹ bằng lòng đồng ý cho bọn tao ở bên nhau.”
“À ~ ” Lạc Thần Dật ý vị thâm trường nở nụ cười.
Lâm Ngọc nhún nhún vai, giương mắt xem thời gian, “Sắp tới giữa trưa rồi, hai người ở lại ăn cơm đi.”
“Được.” Lạc Thần Dật vui vẻ đồng ý.
“Hàm Hàm, xin lỗi nha, nãy giờ không có quan tâm đến em, em có thấy chán lắm không?” Lạc Thần Dật lấy tay vuốt vuốt tóc Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm ngọt ngào cười cười, “Không có sao, ngài không cần phải xin lỗi em đâu, chỉ cần có ngài ở bên cạnh, em tuyệt đối không thấy nhàm chán.”
“Hàm Hàm…” Lạc Thần Dật ôm chặt người trong lòng, đây là bảo bối quan trọng nhất của hắn, hắn sẽ chăm sóc cho người này hạnh phúc cả đời.
Lâm Ngọc sờ cằm chớp mắt, vô tình thấy hai chồng chồng đang ngồi tại chỗ ân ái, bèn ho nhẹ một tiếng, “Haishh… Hai cái người này, ở đây còn có người đó.”
“A….” Tiêu Hàm thở nhẹ ra tiếng, ngượng ngùng cười với Lâm Ngọc.
Lạc Thần Dật mắt lạnh thoáng nhìn, Lâm Ngọc không được tự nhiên sờ cái mũi của mình, chậc chậc, A Dật thật đúng là, mới đùa có chút thôi mà làm gì dữ vậy >_
Lạc Thần Dật nhìn động tác của Lâm Ngọc, vừa lòng thu hồi ánh mắt, “Hàm Hàm, không cần để ý đến nó, không biết là ai vừa nãy còn đang khốn đốn vì tình nhỉ?”
“Phốc….” Lâm Ngọc cứ thế phun ra ngụm trà vừa uống vào, cái kẻ khốn đốn vì tình không phải y, y mới nãy chỉ là muốn suy nghĩ muốn chút thôi.
“Sao thế? Lâm Ngọc sao lại nhổ trà, trà uống không ngon ư?”
Lâm Ngọc nhìn bộ dáng hơi tò mò của Tiêu Hàm, không được tự nhiên bĩu môi, còn không phải do chồng của cậu hại sao, tuy nghĩ thế nhưng Lâm Ngọc nào dám nói khỏi miệng. “Khụ, không có việc gì, không có sao đâu chị dâu, anh chỉ là bị sặc mà thôi.”
“A, vậy sao, nhớ cẩn thận một chút.”
“Ừ, anh biết rồi, cảm ơn chị dâu đã quan tâm.” Lâm Ngọc cười.
Lạc Thần Dật có chút bất mãn vì Tiêu Hàm đem sự chú ý đặt lên người y, “À, Hàm Hàm, em có thấy đói bụng không? Ăn điểm tâm trước đi.” Nói xong liền cầm lấy điểm tâm đưa cho Tiêu Hàm, sự chú ý quả nhiên lại dời lên người Lạc Thần Dật.
“Thôi được rồi, thật ra em cũng không thấy đói.” Tiêu Hàm ngoan ngoãn ăn điểm tâm, Lạc Thần Dật chờ Tiêu Hàm ăn điểm tâm xong, ôn nhu lấy khăn lau miệng cho Tiêu Hàm, “Hàm Hàm, uống sữa.”
“Dạ.” Tiêu Hàm gật gật đầu, uống ly sữa Lạc Thần Dật đưa qua.
Chồng chồng hai người Lạc Thần Dật sau khi ở nhà Lâm Ngọc ăn thì về nhà.
Về đến nhà, Lạc Thần Dật trước hết bảo Tiêu Hàm hãy làm bài tập, còn hắn phải đến phòng làm việc làm chút chuyện rồi mới có thể chơi với Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm ngoan ngoãn gật gật đầu, “Dật, ngài đi đi, không cần lo cho em, em có thể tự ôn bài mà.”
Lạc Thần Dật cưng chiều sờ đầu Tiêu Hàm, “Hàm Hàm của anh thật ngoan.”
Tròng phòng làm việc, Lạc Thần Dật ngồi sau bàn, nhìn công vụ chồng chất trước mặt, hắn nhất thời cảm thấy đầu có chút đau.
Tròng mắt Lạc Thần Dật lay chuyển, haizz, có rồi, không phải còn một kẻ cũng đang khốn khổ vì tình sao, vậy chơi đùa với hắn tí để đầu mình bớt đau vậy.
Không phải nói có phúc huynh đệ cùng hưởng sao, ha ha, quyết định như thế đi.
“Khụ khụ…” Lạc Thần Dật thanh thanh cổ họng, hứng thú nổi lên, hắn gọi điện thoại cho Trình Huy, “A Huy….”
Trình Huy bên đầu kia điện thoại nghe thấy giọng Lạc Thần Dật kèm theo một chút do dự, trong lòng không khỏi căng thẳng, hôm qua A Dật có nói hôm nay sẽ qua nhà Ngọc xem tình hình trước, như vậy hiện tại…. Trình Huy không dám nghĩ nữa, tranh thủ hỏi, “A Dật, thế nào rồi? Có phải là…” Trình Huy dừng một chút, “Có phải Ngọc không chịu gặp tao hay không!? Không muốn chấp nhận tao?!”
Nghe ngữ khi lo lắng từ đầu bên kia truyền đến, Lạc Thần Dật có thể tượng tưởng lúc này Trình Huy có bao nhiêu bất an, nhưng mà hắn thấy có chút mắc cười, cũng may Hàm Hàm không có ở trong đây, nếu không Hàm Hàm sẽ lại chê hắn xấu tính.
“Nè A Huy, mày nghe xong thì không được gấp. A Ngọc nói tụi mày không có khả năng, bởi vì do nhiều nguyên nhân, nó không thể chấp nhận mày, nhưng…” Lạc Thần Dật cố nhịn cười tiếp tục dùng ngữ khí ưu thương nói. (tác giả: có loại bạn bè như cậu thật là… Lạc Thần Dật: thật là gì? Hửm? Tôi sẽ rất ngạc nhiên. Tác giả:… Thật là tốt quá! Lạc Thần Dật: giờ mới biết à ~)
Trình Huy nghe thế càng thêm nản lòng thoái chí, tại sao Ngọc không chịu cho hắn cơ hội, Ngọc ghét hắn ư? Nhưng hắn vẫn không thể buông được. Trình Huy thể thảm cười, “Ha ha, vậy à…”
Lạc Thần Dật nghe thấy sự bi thương từ Trình Huy thì biết mình giỡn có chút hơi quá, ừm, hắn phải kiểm điểm lại mình rồi.