Đọc truyện Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc – Chương 62: Còn gì đau lòng hơn
Song Y sau khi ngất xỉu vì kích động này liền được bác sĩ đưa đến phòng bệnh. Phải hơn nữa giờ sau cô mới tỉnh lại.
Ánh mắt cô mơ màng, đập vào mắt cô là tràn nhà màu trắng.
_ Song Y! Con tỉnh! – tiếng nói của Ngọc Vân đang sốt ruột ngồi bên cô.
Song Y nhận thức lại những việc vừa rồi, cô không nói gì hết chỉ nhìn chằm chằm mẹ mình sau đó nước mắt cô bắt đầu rơi.
Mới hôm qua anh trước mặt mọi người đòi cưới cô.
Mới hôm qua mẹ anh nháo đến ba anh cũng không thể cản, không đợi chờ mà mời mẹ cô đến bàn chuyện của bọn họ.
Tất cả chỉ mới hôm qua, nhưng, bây giờ anh lại không hề nhớ cô là ai. Cô không thể ngừng khóc được, cô vất vả vô cùng mới có thể cùng anh đến sống với nhau một cuộc sống tốt,
Cô đã nổ lực hết mình để sửa lỗi của mình. Hạnh phúc trước mắt, lại mất ngay trước mắt.
Ai có thể thấu hiểu cho cô cái giấy phút anh lạnh nhạt nhìn cô và hỏi ” cô là ai? “, bao nhiêu cái hạnh phúc bao nhiêu sự tinh yêu vui vẻ lúc đó một giây vang lên một tiếng súng ” Bùng ” đầu cô chỉ còn một tiếng ” Ong Ong ” và cô ngất lịm đi
Đến khi tienh lại thì liền biết mình ở phòng bệnh, như vậy, sự việc không phải là mơ tất cả đều là sự thật.
Song Y không thể ngừng khóc.
Ngọc Vân nhìn con gái đau lòng đến ép tim bà vô hạn, bà giò phút này cũng không biết phải nói lời nào chỉ có thể bên cạnh ôm lấy con gái nhỏ vào lòng, thương cho số con gái mình.
Mới hôm qua bà rất ngở ngàn với sự việc đang diễn ra lại một thân hạnh phúc tràn đầy khi con gái mình gặp được tình yêu đích thực, bà đã nguyện có thể hi sinh cả cuộc đời chỉ để con gái nhỏ của bà được hạnh phúc suốt đời.
Nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, bà không biết phải nói gì giờ phút này chỉ lẵng lặng ôm Song Y. Hai mẹ con không thể ngừng thương tâm mà rơi từng giọt nước mắt.
Ôn Nhu cùng lúc ngoài cửa bước vào, bà nhìn hai mẹ con thương tâm đến vậy lúc nãy chồng bà đã cố gắng hết sức để bà nín khóc nhưng ngay tại giây phút thấy mẹ con Song Y ôm nhau khóc như vậy bà lại không thể kềm lấy nước mắt.
Ôn Nhu cũng tiến đến ôm lấy hai mẹ con Song Y, cả cùng cùng khóc không khí trong phòng bệnh của Song Y lúc này thật không kềm được lòng người.
Sau một hồi, cả ba cùng nín khóc Ôn Nhu cố gắng ổn định lại tinh thần của mình.
_ Song Y, bác sĩ Thạch hắn nói ký ức của Thiên sẽ trở lại được, chúng ta chỉ càn cố gắng, Mẹ tin với sự yêu thương chân thành của hai đứa, Thiên sẽ sớm nhớ lại con. Con yên tâm đi a – Bà lúc này ngoài việc an ủi thật chất ra cũng chẳng thể làm được gì.
_ Mẹ cũng tin, con mạnh mẽ lên, con sẽ làm được – Ngọc Vân một bên cũng nó với Song Y như vậy, an ủi cô bé hết mình.
Song Y giờ phút này không thể suy nghĩ gì thêm, cô cảm giác mọi nổ lực của mình thật sự đều bị vức bỏ. Cô….. cô…. không cam tâm
_ Song Y, Thiên cần con, đừng bỏ cuộc – Ôn Nhu nhìn Song Y thần bay phách lạc sợ cô nghĩ quẩn có chút hối hà nhắc nhở.
_ Mẹ! Con sẽ cố gắng dành lại Thiên của con – Song Y lúc này nín khóc ánh mắt kiên quyết nhìn về hai thân mẫu.
_ Tốt, chúng ta cùng cố gắng – Ôn Nhi nhìn Song Y lấy lại tinh thần cũng bớt hoản đi.