Đọc truyện Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc – Chương 60: Gọi một tiếng Mẹ
Sau khi rước người vào cửa, Ôn Nhu miệng không ngậm được mà trực tiếp nói thẳng sự việc cho Ngọc Vân nghe. Ngọc Vân ở đây quá sửng sốt liền không biết ứng phó thế nào, nhìn Song Y một cái rồi lại nhìn về vợ chồng Thế.
_ Vậy, y anh chị là, Song Y con bé….! – Bà đã hiểu được không ít nhưng vẫn cứ nói lại với vẻ không tin được.
_ Đúng a! từ đầu gia đình tôi rất vừa bụng con bé, nào tới 10 ngày con bé liền 18 tuổi chúng tôi xin được đính hôn luôn, sau đó một tháng liền tổ chức hôn lễ, chị thấy thế nào? – Ôn Nhu từ đầu đến cuối rất rõ ràng trong vấn đề này, bà nói hăng say vô cùng.
_ Con bé, còn nhỏ – Ngọc Vân không phải là không muốn gã con gái đi, nhưng mà với tình thế này con bé chỉ vừa 18 lại chưa được trải qua chuyện đời thì làm sao mà sớm có chồng như vậy được cơ chứ.
Lấy từ chuyện của bà, bà muốn con bé cùng đối phương tìm hiểu kỹ hơn sau đó 2-3 năm mới hẳn hãy tính đến hôn sự, nào ngờ gia đình đối phương lại hảo hảo tâm can với con bé như vậy.
_ Chị đừng lo, chúng tôi rất yêu thương con bé. Không thì thế này, sau khi cưới xong chị cũng dọn về đây ở đi. Mọi người đi làm cả ngày, chỉ có mình tôi, chị về đây chúng ta ngày đêm hảo hảo tâm sự, hảo hảo mua sắm a. Chị thấy thế nào?? – Ôn Nhu không cần biết gì nữa, chỉ cần biết là làm mọi cách bắt được đứa con dâu này về càng nhanh càng tốt.
Nhìn bộ dạng của bà còn gấp hơn cả Thế Thiên nữa ý chứ.
_ Vậy, hãy hỏi ý con bé cái!- Ngọc Vân không nghĩ, chuyện tình duyên của bà từ trước gian nan như vậy, nhưng đến con gái bà người ta lại vui vẻ như vậy, còn muốn bà về ở chung thật là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
_ Con bé tất nhiên đã đồng ý lời cầu hôn của Thế Thiên rồi a – Ôn Nhu cười đến cứng cả quai hàm nhưng vẫn cứ hết thảy mà vui mừng.
Ngọc Vân nhìn qua Song Y thấy cô đang cuối đầu không dám nhìn bà, quả thật cái hành động này cho thấy bà rõ ràng hôm nay chính thức mất con gái rồi a.
_ Tôi không mong gì, cũng không đòi hỏi gì chỉ mong con bé sau này hạnh phúc – Ngọc Vân đến tình thế này không còn gì để nói liền vì sự chào đón quá nồng nhiệt này đối với con gái bà, coi như là con gái bà phúc phần lớn hơn bà đi.
_ Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tiểu Y thật tốt – Nãy giờ chỉ một mình mẹ nói, đến câu nói này anh lại lên tiếng.
Câu nói vừa rồi của anh khiến cho cả gia đình đang vui vẻ lại hóa ra cứng đơ.
_ Coi kìa, chưa gì đã gọi là mẹ, hảo hảo, Song Y con gọi ta một tiếng mẹ đi a – Ôn Nhu sau một giây bất động liền vui càng ngày càng lớn chạy qua chỗ Song Y đang ngồi ôm ôm cô bé.
_ Mẹ… mẹ! – Song Y nhìn qua mẹ của mình, thấy biểu hiện đồng ý của Ngọc Vân mới dám mở miệng Ôn Nhu một tiếng mẹ.
_ Hắc Hắc Hắc, Thế Tường anh xem, em đã có con dâu rồi đây này…. hắc hắc hắc – Ôn Nhu nghe được tiếng mẹ lí nhí từ cô cũng đủ cho bà cảm thấy hài lòng đến cực tâm a.
_ Được rồi, mau dùng bữa, chị sui đừng ngại sau này chúng ta chung một nhà liền hảo hảo quan tâm nhau – Ôn Nhu bị lão công nắm tay lôi trở về chỗ ngồi, tâm tình vui đến tăng động không ngừng .
Ngày thường bà đã là như con ních dù tuổi có ở hơn nữa hàng 40 khiến cho mọi người thật không biết phải ứng sử thế nào với bà cho đúng.
Đường đường là một phu nhân của tập đoàn đứng đầu vậy mà bà chưa bao giờ ra được một cái dáng gọi là phu nhân, cứ lí la lí lắc cả ngày, trừ những buổi tiệc bà như khó khăn lắm mới đầm tĩnh một chút nhưng rồi lại cũng đâu vào đấy.
Ngọc Vân bị tính cách này của Ôn Nhu dọa cho sợ một phen.