Yêu chiều tận tim

Chương 8


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 8

Chương 8

Khoảng chừng mười phút sau, Bạc Kha Nhiễm nghe một loạt tiếng bước chân tới gần.
 
Cô biết Thẩm Dữ đã xếp xong đống đồ đạc ngoài phòng khách.
 

Ngay cả khi nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm nhận được anh đang đi về phía tủ quần áo, có lẽ anh sẽ đi tắm.
 
Quả nhiên như cô dự đoán, trong phòng tắm truyền đến tiếng rào rào của nước chảy.
 
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước ngừng chảy, cánh cửa cũng mở ra, Bạc Kha Nhiễm khẩn trương nhắm chặt đôi mắt hơn.
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn người con gái trên giường, cô nằm đưa lưng về phía anh, cả người vùi mình trong chăn, chỉ lộ sau cái gáy nhỏ xinh, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
 
Khóe miệng Thẩm Dữ bất giác nhếch lên, anh vén chăn lên giường rồi đưa tay tắt đèn trên bàn cạnh giường ngủ.
 
Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng ngủ, tạo cho căn phòng có thêm chút ánh sáng nhưng cũng chỉ là một màu mờ mịt.
 
Thẩm Dữ ghé mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm, anh biết cô vẫn chưa ngủ, cũng biết lá gan của cô rất nhỏ tựa như một chú sóc vậy, giờ phút này chắc chắn sẽ không mở miệng nói chuyện.
  
Khi mới bước vào phòng, anh nhận ra rằng phòng ngủ của mình đã thay đổi một chút.

 
Trên giường, trong tủ quần áo, trên ghế sofa nhỏ và trong phòng tắm.
 
Rất nhiều vật dụng đầy màu sắc và ấm áp.
 
Sự kết hợp giữa lành lạnh và ấm áp này dường như cũng không quá đột ngột.
 
Trước khi màn đêm buông xuống, căn hộ này hoàn toàn bị bao phủ chỉ có hơi thở của anh, không cần nói đến phòng ngủ của anh, giường của anh.
 

Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện cho đến tận bây giờ, trên giường này chưa từng có bất kỳ ai chạm qua.
  
Ừm…
 
Dường như có một ngoại lệ.
 
Đó là khi anh học năm thứ tư đại học, còn Bạc Kha Nhiễm bắt đầu mới lên cấp 3.
 
Hôm đó, hai người họ tốt nghiệp trung học cơ sở, Thẩm Tư Gia đột nhiên gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhanh chóng đến cứu người.
 
Cũng đúng, Thẩm Tư Gia tất nhiên không dám mang Kha Nhiễm đang say khướt trở về nhà cô [Kha Nhiễm], cũng không dám đưa cô vào nhà của chính mình, nên không có cách nào, cũng chỉ có thể trao lại cho anh.
 
Sợ anh mặc kệ không quan tâm, sau khi đem Kha Nhiễm nhét vào tay anh, Thẩm Tư Gia liền xoay người chạy đi không quay đầu lại, anh bất đắc dĩ chỉ có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm này.
 
Ban đầu, anh muốn đem cô nằm ở ghế sofa, nhưng ai ngờ, Bạc Kha Nhiễm la hét nằng nặc muốn lên giường ngủ, anh không còn lựa chọn nào khác, đành để cho cô nằm trên giường mình cả một buổi chiều.
 
Bạc Kha Nhiễm nằm nghiêng như vậy một lúc lâu, nửa người đã mỏi, vô cùng khó chịu.
 
Hơi thở của Thẩm Dữ đều đặn, không biết là đã ngủ hay chưa?
 
Nhưng quả thực người cô đã vô cùng mỏi, cô không thể quan tâm nhiều chuyện như thế, bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển cơ thể, cố gắng xoa dịu nó đôi chút.
 
“Đã biết mỏi rồi sao?”
 
Giọng nói của Thẩm Dữ nhàn nhạt vang lên.
 
Động tác chuyển người của Bạc Kha Nhiễm lập tức dừng lại.
 
“Chú chưa ngủ sao?” Cô vô thức ghé mắt nhìn Thẩm Dữ.
 
“Ừ.”
 

Bạc Kha Nhiễm nhân cơ hội nằm thẳng người, nhịn không được liền thở dài thoải mái.
 
Cả người dễ chịu quá đi mất!
 
“Chú không ngủ được sao?” Cô thấp giọng hỏi anh.
 
Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng cách nhau khoảng ba mươi centimet.
 
Loại cảm giác này có chút vi diệu.
 
Khi cô còn nhỏ, Thẩm Dữ không thích cười với cô, cũng không thường nói chuyện với cô. Khi ba người họ ở cùng nhau, hầu hết đều là Tư Gia nói chuyện với anh.
 
Lúc đó, cô cũng chỉ nhìn bọn họ, thành thật mà nói, cô vẫn có chút hâm mộ với Tư Gia, cô gọi theo Tư Gia kêu anh là chú nhỏ, nhưng trong lòng cũng rất rõ, cô với anh căn bản không có một chút quan hệ huyết thống.
  
Cô không thể giống như Tư Gia luôn ỷ lại anh, không thể quá càn rỡ.
 
Thẩm Dữ đối với mọi người đều lạnh như băng, nhưng đối với Tư Gia thì vô cùng tốt, mặc dù có khi bị làm phiền, khuôn mặt sẽ trầm xuống nhưng chưa thật sự nổi giận bao giờ.
 
“Có chút.”
 
“Thực ra thì, cháu cũng có chút không ngủ được, nếu không chúng ta nói chuyện một chút được không?” Bạc Kha Nhiễm có chút lúng túng đề nghị.
 
Thẩm Dữ hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn nói chuyện về cái gì?”
 
 Mặc dù xung quanh chỉ là một màu mờ mịt, khuôn mặt của Bạc Kha Nhiễm cũng không tự chủ được nóng lên, bàn tay đổ đầy mồ hôi.
 
“Vậy…Nói về những chuyện khi chú đang ở nước ngoài đi.” Cô cố gắng tìm một chủ đề để nói với anh.
 
Thẩm Dữ cảm nhận được giờ phút này cô đang rất lo lắng, nhưng anh cũng không nói ra, trước tiên điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, sau đó mới từ từ kể cho cô về một số câu chuyện ở nước ngoài.

 
Đều là một chút câu chuyện thường ngày, giống như hầu hết các sinh viên quốc tế khác, anh mỗi ngày bận rộn với giờ học, thời gian rảnh rỗi thì đến thư viện học thêm.
 
Khi nói đến những điều thú vị, Bạc Kha Nhiễm sẽ bày tỏ kinh ngạc.
 
Giọng nói của Thẩm Dữ như một thỏi nam châm có sức hút đặc biệt, đặc biệt lúc này còn cố ý hạ thấp âm điệu, lại mang một sức quyến rũ khó nói thành lời.
 
Có thể là hôm nay có chút mệt mỏi, Bạc Kha Nhiễm lắng nghe một lát, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, mi mắt không thể không chế vô thức khép lại.
 
Thẩm Dữ nhận ra được âm thanh người bên gối càng ngày càng nhỏ dần, tiếng hít thở đều đặn dần dần thay thế, anh nghiêng đầu nhìn cô.
 
Cô đã ngủ say.
 
Mượn ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, anh thấy rõ gò má của cô.
 
Cô ngủ rất ngon lành, yên tĩnh và mềm mại, hàng mi cong vút như một chiếc quạt nhỏ tinh tế, mái tóc dài màu đen nằm rải rác trên mép gối, có một mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt bay thẳng vào mũi anh.
 
Đôi mắt sâu tựa như biển xanh của Thẩm Dữ không chớp mắt nhìn cô gái đang ngủ vùi bên cạnh anh.
 
Khuôn mặt này không khác nhiều so với ký ức, đã phai nhạt chút ít sự ngây ngô của trẻ con, giữa hai hàng lông mày tăng thêm chút hương vị quyến rũ của người phụ nữ.
 
Anh cũng thường tự hỏi chính mình rốt cuộc anh bị cô mê hoặc ở điểm nào, cô dường như chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến anh đặc biệt ấn tượng.
 
Nhưng ngay cả những lúc như thế này, Bạc Kha Nhiễm dường như đã đi sâu vào trái tim anh từng chút, từng chút một, và đến khi anh nhận ra, cô đã ở trong đấy từ bao giờ.
  
Cô vừa hỏi anh, điều gì khiến anh nhớ nhất khi ra nước ngoài.
 
Thật ra, anh đã không nói với cô.
 
Trong những năm ở nước ngoài, người luôn xuất hiện nhiều nhất trong tâm trí anh chính là cô.
 
*
 
Nửa đêm, Thẩm Dữ tỉnh dậy vì khát nước.
 
Anh vô thức muốn ra khỏi giường đi rót nước, nhưng ngón tay chỉ với vừa chạm vào góc chăn đã dừng lại.
 

Bởi vì có một người đang nằm trên người anh.
 
Người này trước khi đi ngủ còn duy trì một khoảng cách an toàn với anh, thế mà lúc này đây cả người đang nằm lên người anh thế này.
 
Đầu tựa trước ngực, cánh tay khoác lên thắt lưng anh, hai chân đặt lên đùi anh, thoạt nhìn có vẻ như Bạc Kha Nhiễm đang xem anh như một chiếc gối ôm khổng lồ.
 
Cô tựa vào anh dường như là đã từng quen thuộc, chỉ là…
 
Bởi vì tư thế ngủ này, ngực của cô theo từng động tác hô hấp cũng phập phồng lên xuống.
 
Lúc này kề sát anh chính là người con gái anh vẫn nhớ nhiều năm.
 
Thẩm Dữ không nhịn được thở dài, nhìn bộ dạng ngủ say của cô, liền cảm thấy vài phần hứng thú, vươn tay nhéo má, gương mặt cô vô cùng mềm mại, giống như một đóa hoa nhỏ ngọt ngào.
 
Có thể là bị làm phiền không thoải mái, Bạc Kha Nhiễm vô thức nhỏ giọng rầm rì vài tiếng như là bất mãn với hành động của anh vào lúc này.
 
Rồi vòng eo anh bỗng nhiên bị ôm thật chặt.
 
Thẩm Dữ không khỏi kêu lên một tiếng, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề, tay không dám động đậy nữa.
 
Thật là tự làm tự chịu.
 
Anh thực sự không ngờ được cô gái này khi ngủ lại không thành thật như vậy.
 
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định không xuống giường, bởi vì anh biết, đến cuối cùng người bị dày vò cũng chỉ có bản thân mình, nghĩ đến đây anh dứt khoát không muốn uống nước nữa.
 
Thẩm Dữ không dám mạnh tay, sợ làm cô tỉnh dậy, đây chính là cô tự nhào vào lòng anh, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, huống chi người mà anh nhớ thương bao lâu nay chính là cô.
 
Nếu đã là như vậy, cô cũng không thể trách anh.
 
Thẩm Dữ duỗi tay kéo Bạc Kha Nhiễm vào lòng, tìm một tư thế thoải mái cho cô, hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ anh.
 
Hơi nóng, có chút nhột.
 
Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp chính mình, sau gần vài phút, hơi thở của anh trở lại trạng thái ban đầu, sau khi giúp cô chỉnh lại chăn rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.