Yêu chiều tận tim

Chương 68


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 68

Chương 68
Bạc Kha Nhiễm không hiểu Liễu  Hâm  đang xảy ra chuyện gì?
 
Cô ấy đang thất thần sao?
 

“Cô Liễu?’’  Cô lịch sự kêu  một tiếng.
 
Nghe được giọng nói của Bạc Kha Nhiễm,  Liễu Hâm mới  từ trong những suy nghĩ của chính mình hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía cô.
 
Làn da trắng nõn nà mềm mại, đặc biệt là đôi mắt kia, tựa như những ngôi sao lung linh tỏa sáng trên mặt biển mênh mông.
 
Lúc này cô mới ý thức được vừa rồi mình có hơi thất lễ, cô áy náy nhìn Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng:
 
“Xin lỗi.”
 
“Vừa rồi đang suy nghĩ một chút chuyện, không cẩn thận liền thất thần.’’
 
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu một cái, sau đó siết chặt lại nắp cốc trong tay.
 
“ Không sao. ’’

 
Liễu Hâm là tiền bối của cô, hơn nữa còn là một vị tiền bối nổi tiếng như vậy.
 
Huống chi, cô ấy cũng không làm gì mà  phải nói lời xin lỗi với cô.
 
Năng lực phản ứng của Liễu Hâm quả thật rất nhanh, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không phải là một người ngu ngốc, nhất là về chuyện liên quan đến phương diện nào đó.
 
Trong lòng cô hiểu rõ, Liễu Hâm lúc nãy  sở dĩ xuất thần, chắc có lẽ là bởi vì biết chủ cũ của chiếc cốc giữ nhiệt trong tay cô là ai.
 
Chỉ có điều  cô  không nói toạc ra mà thôi.
 
Xem ra những việc mà người khác đồn đại bên ngoài cũng là nửa thật nửa giả.
 
Đại khái chính là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
 
Đây có lẽ  là câu nói khiến người ta buồn lòng nhất.
 
Nhưng vấn  đề nằm ở chỗ cánh hoa kia lại rơi vào đúng dòng nước của nhà cô.
 
Đoán chừng cũng là một chuyện khiến người ta khó chịu.
 
Đều là phụ nữ với nhau, cô  phần nào đồng cảm với cô ấy.
 
Nhưng mà Liễu Hâm cũng coi như là một tình địch với mình, về phương diện này, cô không thể tự lừa dối bản thân.
 
Bởi vì Liễu Hâm đã đi ra ngoài lấy nước rất lâu chưa trở lại, di động cũng không mang theo bên người, Chu Anh không yên tâm cho lắm, cho nên liền đích thân  đi tìm cô ấy.
 
Từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, nhưng bên cạnh  còn có một cô gái khác.
 
Chu Anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
 
Liễu Hâm  đang nói chuyện với ai vậy?

 
Mãi đến khi đến gần, cô lúc này mới phát hiện, hóa ra là diễn viên của đoàn làm phim bên cạnh, Bạc Kha Nhiễm.
 
Gần đây, tiểu hoa đán này khá nổi tiếng, ngay sau khi hoàn thành xong bộ phim “Cung phi’’  do  Thẩm đại đạo diễn  sản xuất, không lâu sau đã gia nhập đoàn làm phim “ Bảo vệ thành trì’’ của đạo diễn Ngưu,  có thể nói so với những tiểu hoa đán tầm trung  khác, tài nguyên của cô ấy thật sự là tốt hơn rất nhiều.
 
“ Tiểu Hâm.’’ Chu Anh gọi Liễu Hâm một tiếng.
 
Liễu Hâm nghiêng người nhìn sang thì thấy Chu Anh đang đứng cách đó không xa.
 
“Có lẽ đã bắt đầu quay phim, vậy tôi đi trước đây.’’ Cô nói với Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc kha Nhiễm gật đầu  với cô một cái.
 
“ Vâng.’’
 
Liễu Hâm xoay người  đi về phía Chu Anh.
 
Trong tay Bạc Kha Nhiễm chắc chắn đang cầm chiếc cốc của Thẩm Dữ.
 
Những tại sao chiếc cốc đó lại nằm trong tay cô ấy?
 
Cô quen biết Thẩm Dữ cùng đã hơn hai năm, anh là người như thế nào trong lòng cô hiểu rõ, quan hệ giữa hai người bọn họ  như thế nào  mà có thể để cho anh đem  đồ dùng cá nhân cho cô ấy giữ.
 
Liễu Hâm mím môi một cái, trong đầu dường như đang bắt đầu hiện lên một  giả thiết mơ hồ, nhưng cô thực sự không dám nghĩ tiếp.
 
“Em làm sao vậy?’’ Chu  Anh  thấy  Liễu Hâm nhíu chặt chân mày, vẻ mặt trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì,  liền  nghi ngờ mở miệng hỏi:
 
“Cùng cô ta nói đến chuyện gì không vui sao?’’
 
Cô ta trong miệng Chu Anh là ai, Liễu Hâm dĩ nhiễn hiểu rõ.
 
Cô lắc đầu một cái: “ Không phải, chị Anh, chị suy nghĩ quá nhiều rồi.’’
 
Hai người bọn cô căn bản còn chưa nói chuyện, sao có thể có chuyện gì không vui cơ chứ.
 
“Vậy em đây là như thế nào, sao lại có dáng vẻ mang một tâm sự nặng nề như vậy?’’
 
Liễu Hâm lại nghĩ đến những giả thiết  khó kìm nén ở trong tâm trí mình, cô mấp máy miệng mấy cái, dường như đang muốn nói chuyện gì đó với Chu Anh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói bất cứ điều gì, cuối cùng chỉ có thể lần nữa lắc đầu.
 
“Cũng không có gì?’’
 
Chu Anh đã dẫn dắt Liễu Hâm mấy năm, nhìn bộ dáng này của cô sao có thể không hiểu.
 
Nhất định là đã có chuyện gì.
 
Tuy nhiên cô ấy lại không muốn nói.
 
Nếu Liễu Hâm đã không muốn nói chuyện, cô cũng không thể miễn cưỡng, cho nên  thức thời không hỏi tiếp nữa.
 
“ Vậy chúng ta quay lại thôi.’’
 
Liễu Hâm “vâng’’ một tiếng,  sau đó giống như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cô hỏi Chu Anh.
 

“Cố Hựu còn chưa đến sao?’’
 
“ Đến rồi, vừa mới đến.’’
 
Liễu Hâm tiếp túc “ ồ “ một tiếng, cũng không nói chuyện nữa, hai người nhanh chóng trở lại đoàn làm phim của họ.
 
*
Bạc Kha Nhiễm cầm chiếc cốc giữ nhiệt quay về đoàn, nhưng mà vừa đến phòng chờ thì đã thấy vị trí của mình đang bị người khác chiếm lấy.
 
Nhìn từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy cái ót của người nọ, giờ phút này anh ta hẳn là đang thoải mái nằm nghỉ ngơi trên ghế của cô lắm.
 
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút.
 
Người này là…
 
Ai?
 
Tất cả những diễn viên của đoàn làm phim của cô đều có ghế ngồi của riêng mình, cho nên căn bản họ cũng không cần thiết phải dành lấy ghế của cô.
 
Hơn nữa cũng không có khả năng là Chu Thiệu Chi, bởi vì Chu Thiệu Chi càng sẽ không biết mà tùy ý ngồi vào  vị trí của cô, ngay cả khi anh ta đến, anh ta đều ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.
 
Vì vậy cô bước nhanh về phía người đàn ông kia.
 
Cô đến sau lưng anh ta, từ tên cao nhìn xuống nhìn con người đang chiếm lấy ghế của cô mà thoải mái nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ nhắm mắt lại, trong miệng còn ngân nga một bài hát nào đó, xem ta tâm trạng đang rất vui vẻ.
 
Người đàn ông này không phải là  ai khác.
 
Chính là Cố Hựu.
 
Bạc Kha Nhiễm đi vòng qua đến trước mặt Cố Hựu, che khuất đi ánh mặt trời ấm áp đang chiếu lên người kia.
 
“Ghế của tôi nằm rất thoải mái đúng không?’’
 
Cố Hựu vốn còn đang muốn hỏi là ai đã che mất đi ánh mặt trời của mình, nhưng mà lời nói trong miệng còn chưa thốt ra, người nọ đã mở miệng trước.
 
Mà người đã che đi ánh nắng ấm áp của anh chính là chủ nhân của chiếc ghế nghỉ ngơi ở dưới mông anh.
 
Cố Hựu nào đâu còn đám đặt câu hỏi, ngay lập tức mở mắt từ trên ghế đứng dậy, sau đó làm một động tác mời ngồi với cô:
 
“Cô đã trở lại, mau ngồi xuống đi.’’
 
Bạc Kha Nhiễm liếc anh ta một cái: “ Không phải anh vừa rồi ngồi rất vui vẻ sao?’’
 
Cố Hựu cười cười, “Tôi đây không phải là vì muốn tốt cho cô sao?’’
 
Bạc Kha Nhiễm  chớp chớp mắt một cái, “ Anh nói xem tại sao lại là tốt cho tôi.’’
 
“Cô nhìn xem, nếu như tôi không ngồi ở đây, chỗ ghế này sẽ trở nên lạnh lẽo, tôi đang thay cô làm ấm mông  đấy.’’
 
Bạc Kha Nhiễm thực sự không nói nên lời.
 

Lời nói cợt nhã này cũng là để phục vụ cô sao.
 
Cố Hựu thấy Bạc Kha Nhiễm ngồi xuống liền kéo một cái ghế nhỏ ngồi ở nên cạnh người cô.
 
“Anh vừa mới đến à?” Bạc Kha Nhiễm  hỏi anh.
 
“Ừ, vừa mới tới chưa được nữa giờ.’’
 
Bạc Kha Nhiễm chưa nói gì, đã nghe anh ta nói tiếp:
 
“Cô hãy nhìn xem, tôi thật tốt với cô, vừa đặt chân đến đây đã đến thăm cô.’’
 
Bạc Kha Nhiễm, “………”
 
Tại sao trước kia cô không hề phát hiện ra người này đúng là không biết xấu hổ như vậy chứ?
 
“Nhắc đến thật trùng hợp, hai chúng ta lại  quay gần nhau như vậy ’’
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu đồng ý:   “Ai nói không phải đâu?”
 
Cố Hựu nhìn thấy chiếc cốc giữ nhiệt trong tay cô, vô cùng nhạc nhiên:
 
“Cô cũng thật to gan nha?”
 
Cô không hiểu: “Cái gì?”
 
Cố Hưu chỉ chỉ vào chiếc cốc trong tay cô.
 
Bạc Kha Nhiễm liền hiểu.
 
Bởi vì anh ta cũng biết chiếc cốc này là của Thẩm Dữ.
 
“Không phải, nếu như tôi thật sự to gan, thì bây giờ anh thấy không phải là một chiếc cốc này đây.’’
 
“Không phải chiếc cốc thì là cái gì?’’
 
“Nhẫn cưới.’’
 
Cố Hự, “……..”
 
Thật đáng sợ.
 
Đang nói chuyện, trước mặt lại truyền đến một loạt bước chân, hai người ngẩng đầu nhìn lên.
 
Là Chu Thiệu Chi vừa mới quay xong.
 
“Xong rồi sao?’’ Bạc Kha Nhiễm hỏi một tiếng.
 
“Ừ, xong rồi.’’ Chu Thiệu Chi mỉm cười trả lời cô, nhưng ánh mắt lại nhìn về Cố Hựu đang ngồi bên cạnh.
 
Cố Hựu cũng nhìn thẳng vào anh ta.
 
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, chỉ chừng ba giây, hai người không hẹn mà cùng nhau gật chào đối phương một cái, sau đó di chuyển tầm mắt.
 
Thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm cũng giới thiệu hai người với nhau.
 
“Đây là Chu Thiệu Chi, là bạn diễn mới của tôi.’’ Cô đầu tiên giới thiệu Chu Thiệu Chi  với Cố Hựu.
 
Bạc Kha Nhiễm vừa dứt lời , ánh mắt của hai người đồng thời  dao động.
 
Cô ấy lại giới thiệu Chu Thiệu Chi với mình trước.
 

Cho nên rất rõ ràng trong lòng cô Cố Hựu  anh rõ ràng thân thiết hơn rất nhiều so với anh ta, bởi vì thường thường người ta thường giới thiệu người khác cho người gần gũi hơn với mình.
 
Nghĩ đến đây, Cố Hựu không khỏi sinh ta một cảm giác khoe khoang, anh từ trên ghế đứng lên, chỉ động đưa tay về phía Chu Thiệu Chi.
 
“Anh Chu, xin chào, tôi là Cố Hựu.’’
 
Sắc mặt Chu Thiệu Chi không được dễ nhìn lắm, nhưng anh vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Hựu.
 
“Xin chào.”
 
Hai người   coi như đã chào  hỏi nhau.
 
Cố Hựu lại lần nữa ngồi xuống, anh kéo kéo chiếc ghế con lại gần Bạc Kha Nhiễm một chút.
 
Bạc Kha Nhiễm liếc anh ta một cái.
 
Không hiểu anh ta lại đang nổi điên cái gì đây.
 
Chu Thiệu Chi ngồi trên ghế của mình  thản nhiên nhìn về Cố Hựu đang dựa vào Bạc Kha Nhiễm quá gần.
 
Mặc dù đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, cũng là ngày đầu tiên biết nhau, nhưng cũng không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không.
 
Anh cảm thấy dường như Cố Hựu đang cố tình  tuyên bố chủ quyền của mình.
 
Mà cảm giác này khiến anh không hề thoải mái chút nào.
 
Nhưng lại nghĩ đến vừa rồi Bạc Kha Nhiễm giới thiệu anh với hắn ta trước, ánh mắt anh trở nên có chút ảm đạm.
 
“Anh vẫn chưa đi à?” Bạc Kha Nhiễm đưa chân đá đá chân ghế Cố Hựu, hỏi anh.
 
“Mấy giờ rồi?” Cố Hựu hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một cái.
 
“Gần bốn giờ rồi.”
 
Cố Hựu suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy.
 
 “Ừ, có vẻ như tôi phải đi rồi.”
 
“Đi đi.” Cô tùy ý vẫy vẫy tay với anh ta.
 
Cố Hựu, “………”
 
“Vậy tôi đi đây.’’
 
Bạc Kha Nhiễm qua loa lấy lệ ừ một tiếng.
 
Cố Hựu mang vẻ mặt đầy “bi thương” rời đi.
 
Trên đường trở về đoàn làm phim của mình, anh lấy điện thoại ra, mở WedChat, gửi một tin nhắn đến một người có tên là ‘’Tử thần.’’
 
 ‘’Tôi vừa rồi mới đánh một trận thắng đẹp!’’
 
Sau đó, “Tử thần ” đã gửi một tin nhắn:
 
“Tiếp tục cố gắng.’’
 
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.