Yêu chiều tận tim

Chương 65


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 65

Chương 65
 
Bạc Kha Nhiễm thấp thỏm lo âu suốt cả quãng đường cho đến khi cô bước chân vào phòng mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
 
Cô sợ trên  đường trở về bị người khác bắt gặp, cũng may bây giờ vẫn còn sớm, các nhân viên làm việc trong trường quay còn chưa bắt đầu công việc, nếu không cô có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.

 
Bây giờ còn chưa đến giờ bắt đầu quay, mấy người Nguyễn Lệ  sáu rưỡi mới đến gõ cửa phòng, nhìn thời gian một chút, vẫn còn sớm vì vậy Bạc Kha Nhiễm   liền  lên giường nằm một lúc nữa.
 
Chờ đến khi cô tỉnh lại, mấy người Nguyễn Lệ cũng đã tới phòng cô.
 
“Lúc chị tới, chị vẫn còn đang suy nghĩ, liệu em đã trở về hay chưa?’’ Vừa vào cửa, Nguyễn Lệ đã nói với cô.
 
“Em đã quay về một lúc lâu rồi.’’
 
“Không bị ai thấy chứ?’’ A Miên lo lắng hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu một  cái, “Hẳn là không đâu, lúc chị trở lại, mọi người còn chưa thức dậy?’’
 
A Miên gật gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.’’
 

Nguyễn Lệ liếc cô một cái.
 
Tốt cái gì, nếu thật sự bị phát hiện, vậy thì công khai là được rồi.
 
Dù sao điều này cô cũng đã mong ngóng từ lâu.
 
“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, Miumi mau trang điểm nhẹ cho  cô ấy đi, chúng ta sắp phải làm việc rồi.’’
 
Sau khi mấy người  bọn họ chuẩn bị xong, khi đi đến trường quay thì thấy tất cả mọi người cùng đang ăn sáng.
 
A?
 
Mọi người đây là cùng nhau thống nhất ăn sáng trên trường quay sao?
 
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút khác lạ, mặc dù không ai nói không thể ăn sáng ở phim trường, nhưng mọi người mỗi ngày đều ăn của riêng mình.
 
Hơn nữa chiếc bàn dài dành cho bữa trưa và bữa tối đang đầy ắp những hộp đựng thức ăn.
 
Thật sự là cùng nhau bày lên sao…
 
Chẳng lẽ có mười mời toàn bộ đoàn làm phim bữa sáng?
 
Điện thoại di động của Nguyễn Lệ đột nhiên rung lên, có một tin nhắn được gửi đến.
 
Cô nhìn một cái,  khóe miệng mang theo một nụ cười  rồi nói với Bạc Kha Nhiễm đang ở bên cạnh.
 

“Kha Nhiễm, em đi nghỉ ngơi một chút, chị đi đây một lát.’’
 
Bạc Kha Nhiễm ngây ngẩn thu lại tầm mắt, gật đầu một cái.
 
“Được.’’
 
“Chắc là có ai đó đã mời.’’ Miumi suy đoán.
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu, nhìn tình hình thì có vẻ là như vậy.
 
Lúc Nguyễn Lệ trở lại, trên tay đang xách mấy hộp bữa sáng.
 
“Chị Lệ?’’
 
Nguyễn Lệ giơ giơ mấy hộp thức ăn trong tay:
 
“Ăn sáng thôi.’’
 
Những hộp trong tay cô cùng với  những hộp trong tay mấy nhân viên làm việc giống nhau như đúc.
 
Cô đem bữa ăn sáng đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
 
Miumi đi tới, “ Chị Lệ, đều là cho chúng ta sao?’’
 
Nguyễn Lệ gật đầu, “ Ừ.’’
 
Miumi tùy ý cầm một hộp lên, “Ai lại hào phóng như vậy, mời cả đoàn chúng ta bữa sáng.’’
 
Miumi  còn chưa kịp đưa đến trước mặt mình thì đã bị Nguyễn Lệ ngăn lại:
 
“Hộp này không phải cho em, em ăn hộp này đi.’’
 
Cô kinh ngạc nhìn chiếc hộp mà Nguyễn Lệ đẩy đến bên mình, hỏi :
 
“Không phải đều giống nhau sao?’’
 
Nguyễn Lệ đem chiếc hộp bị ngăn lại từ trong tay Miumi đưa đến cho Bạc Kha Nhiễm bên cạnh:
 
“Đây là của em.”
 
Bạc Kha Nhiễm cũng rất kinh ngạc. “Cái này khác nhau sao?’’
 
“Người nào đó có thể vì đưa cho em bữa ăn sáng này mà đã đứng ra mời cả đoàn làm phim, em nói có khác nhau hay không?’’
 
Nguyễn Lệ vừa dứt lời, ánh mắt của hai người còn lại lập tức rơi trên người cô.
 
Mà chính Bạc Kha Nhiễm cũng sững sờ.

 
Người nào đó?
 
Thẩm Dữ.
 
Cô đưa tay mở chiếc hộp của Miumi ra, sau đó lại mở hộp cơm của mình.
 
Thức ăn bên trong quả nhiên không giống nhau.
 
Của mấy người bọn họ là bữa sáng đặt làm bên ngoài, còn cô…
 
Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, là thức ăn tự tay anh làm.
 
“Wow.” Miumi liếc nhìn.
 
“Quả nhiên không giống nhau?’’ Trong giọng nói mang theo chút trêu ghẹo.
 
“Oa, thật hạnh phúc nha.’’ A Miên lắc đầu cảm thán.
 
Bạc Kha Nhiễm nhếch miệng cười một tiếng, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, đem đồ ăn của Miumi trả lại cho cô ấy.
 
“Đây, của em.’’
 
Cô cầm muống lên, cúi đầu xuống uống một ngụm cháo.
 
Thực sự là anh làm.
 
Chính là mùi vị quen thuộc này.
 
*
Lúc Kỷ Thơ Kỳ đến trường quay, đã nghe nói Thẩm Dữ đến thăm đoàn, hơn nữa tối hôm qua  đã tới.
 
Nhưng mà tối hôm qua cô lại kết thúc công việc sớm cho nên không hề biết đến chuyện này.
 
“Thơ Kỳ, ăn sáng thôi.’’
 
Cô chỉ vừa mới ngồi xuống, người đại diện Thái Cầm liền đem một hộp thức ăn đến.
 
Kỷ Thơ Kỳ nghi ngờ nhận lấy bữa ăn sáng, “Cho em sao?”
 
“Ừ, là Thẩm đạo diễn mời tất cả mọi người trong đoàn ăn.’’
 
“Thẩm đạo diễn mời?’’
 

“Đúng vậy.’’
 
Kỷ Thơ Kỳ nhìn hộp đồ ăn trong tay mình, ánh mắt lóe sáng.
 
“Có chuyện gì vậy, Thơ Kỳ?”
 
Thái Cầm thấy cô nhìn chằm chằm vào  đồ ăn sáng nửa ngày không có trả lời liền hỏi.
 
Kỷ Thơ Kỳ ngẩng đầu lên,”Không có gì.”
 
Thái Cầm nhíu mày một cái, “Chẳng lẽ em vẫn còn ôm sự mong đợi với Thẩm đạo diễn sao?’’
 
Từ chuyện lần trước Thái Cầm đã nhận ra tâm tư của cô ấy.
 
Thẩm Dữ không như mấy người  các cô, bọn họ  hoàn toàn không thuộc về một thế giới.
 
Biểu cảm của Kỷ Thơ Kỳ hơi cứng đờ một chút, cười nói: ‘’Chị đang nói gì vậy, em chưa từng có ý nghĩ như vậy.’’
 
Thái Cầm vỗ vỗ bả vai cô một cái: “Em không có thì tốt, hơn nữa, em bây giờ cũng với phó đạo…’’
 
Sắc mặt của  Kỷ Thơ Kỳ trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
 
Thái Cầm chú ý đến sắc mặt của cô, nhanh chóng im miệng, không nói tiếp nữa.
 
Thật ra thì Kỷ Thơ Kỳ làm ra chuyện này, cô trong lòng cũng cảm thấy không vui lắm.
 
Cô vốn định chỉ muốn cố gắng làm việc chăm chỉ cho cô ấy, dù là thời gian dài một chút, cô cũng sẵn sàng, nhưng ai ngờ rằng cô ấy lại chọn đi theo con đường này, cô cũng đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng không được.
 
Vừa nghĩ đến lúc ấy Kỷ Thơ Kỳ vừa  khóc đến lê hoa đái vũ, vừa nói mấy năm này thật không dễ dàng, mặc dù cô không tán thành nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
 
“Được rồi, tôi không chắc đến chuyện này nữa, em ăn sáng đi, một lát nữa Tiểu Mi sẽ  đến trang điểm cho em.’’
“Vâng, em hiểu rồi.’’ Kỷ Thơ Kỳ ổn định lại cảm xúc, ngoan ngoãn trả lời.
 
Sau khi Thái Cầm rời đi, sắc mặt cô  vẫn  còn chút tái nhợt, cô nắm chặt chặt hộp đồ ăn trong tay?
 
Cô tại sao không thể ôm chút mong đợi.
 
Cô tin tưởng, một ngày nào đó, bản thân mình nhất định có thể đứng bên cạnh Thẩm Dữ.
 
Chỉ cần cô có thể thành công.
 
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Thơ Kỳ  từ từ bình tĩnh lại.
 
*
Ngưu Kình cầm bữa  sáng của Thẩm Dữ trên tay, tích cực ăn.
 
 “A Dữ, làm anh em với cậu thực sự không uổng phí?’’ Anh vừa  ừng ực uống xong một chén cháo,  quyệt miệng, hứng khởi nói với Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ cũng ăn xong bữa sáng, anh rút một  chiếc khăn giấy bên cạnh, nhẹ nhàng lau miệng, lúc này mới từ từ nói.
 
“Em cũng chỉ tùy tiện đặt thôi, không biết có hợp với khẩu vị của mọi người hay không?‘’
 
Ngưu Kình cười,”Thật khó  có thể làm hài lòng tất cả mọi người, chẳng lẽ còn phải để cậu đi hỏi từng người hay sao?’’
 
“Phải rồi, khi nào cậu  sẽ trở về?”

 
Nói tới chỗ này, Thẩm Dữ không khỏi nhíu chặt chân mày.
 
Anh vừa rồi mới nhận được một cuộc điện thoại của Dương Cánh, nói là công việc bên kia còn phải đợi anh trở về một chuyến, cho nên anh bất đắc dĩ phải quay trở về ngày hôm nay.
 
Chuyện này  còn chưa kịp nói cho Bạc Kha Nhiễm biết.
 
 Anh đang nghĩ , lát nữa gặp mặt cô một chút , trực tiếp nói với cô.
 
Ngưu Kình thấy anh Thẩm Dữ cau mày, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
 
“Có chuyện gì vậy?”
 
Thẩm Dữ  lắc đầu: “Không có gì, chính là hôm nay sẽ phải trở về.’’
 
“Nhanh như vậy sao?”
 
“Vâng, lão Dương vừa gọi điện cho em, nói bên kia có chút chuyện cần em xử lý.’’
 
“Vậy cậu đã đặt vé máy bay chưa?’’
 
“Đã đặt trước, lúc 9:30 sáng.”
 
Ngưu Kình nhìn điện thoại di động một chút, “Bây giờ đã gần bảy giờ rồi.”
 
“Vâng.”
 
“Anh nói muốn mời cậu ăn một bữa, kết quả cậu vừa tới, chưa kịp ăn đã phải trở về, để cho cậu phung phí như vậy.’’
 
“Ngưu đại ca, anh nói lời này thực sự quá khách khí rồi, hơn nữa chờ anh trở về Ninh Hạ, sau này chúng ta còn có nhiều thời gian tụ họp.’’
 
Ngưu Kình suy nghĩ một chút, anh vốn là chuẩn bị tối nay mời cậu ta ăn cơm, nhưng mà xem ra bây giờ không được rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, anh thực sự không thể bớt chút thời gian rảnh rỗi.
 
Xem ra, cũng chỉ có thể như cậu ta nói, sau khi trở về Ninh Hạ tính sau vậy.
 
“Vậy chúng ta sau khi trở về Ninh Hạ, anh mời cậu một bữa.’’
 
“Vâng.”
 
Thẩm Dữ đêm hộp ăn trên bàn dọn dẹp, ném vào thùng rác.
 
‘’Nhà vệ sinh nơi này ở đâu vậy, em đi rửa tay một chút.’’
 
Ngưu Kình  đưa tay chỉ chỉ.
 
“Ở phía bên kia, đi thẳng rồi rẽ phải.”
 
“Được, vậy em đi một lát.’’
 
 “Ừ.”
 
Thẩm Dữ đứng dậy đi về hướng Ngưu Kình chỉ, đi qua một dãy hành lang, anh đưa tay vào trong túi, vừa mới chuẩn bị gửi tin nhắn cho Bạc Kha Nhiễm, còn chưa kịp soạn  xong tin nhắn  thì đã bị một người gọi lại.
 
“Thẩm đạo diễn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.