Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 61
Chương 61
Khi Dương Cánh đẩy cửa đi vào, thì thấy Thẩm Dữ đang cầm điện thoại di động nở một nụ cười, vẻ mặt đầy nét tư xuân.
Nhất thời sau lưng anh đổ một trận mồ hôi lạnh.
Cậu… Cậu ta đang bị trúng tà gì sao, nụ cười sao lại yêu nghiệt đến thế này??
“ Lão… lão Thẩm?’’ Anh dò xét kêu một tiếng.
“Chuyện gì?”
Nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Dữ thu lại trong nháy mắt, xoay người lại bình tĩnh nhìn anh.
Dương Cánh vỗ vỗ ngực một cái, “ Cậu vừa rồi sao vậy, cười đến như thế?’’
Thẩm Dữ, “ Cười như thế nào?’’
Dương Cánh cau mày, anh thực ra muốn nói là cậu ta cười đến mặt đầy tư xuân, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói ra.
“Chính là… Nụ cười dịu dàng đến khó hiểu, tôi còn tưởng cậu bị trúng tà gì đó.’’
Nghe vây, Thẩm Dữ liếc anh một cái, không quan tâm đến anh ta nữa, mà bắt đầu thu dọn tài liệu trên mặt bàn.
“Này?” Dương Cánh có chút ngạc nhiên nhìn anh.
“Cậu làm gì vậy?’’
“Về nhà.’’ Trên khuôn mắt Thẩm Dữ không một biểu cảm.
“Quay về… Về nhà?” Dương Cánh có chút ngây người, anh theo bản năng liếc nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường.
Bây giờ còn chưa đầy mười một rưỡi, bình thường phải bận bịu đến hai ba giờ sáng mới trở về, bây giờ cậu ta nói với anh phải về nhà??
Anh thực sự không thể hiểu nổi Thẩm Dữ mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng trực giác mách bảo anh rằng, cậu ta nhất định đang có chuyện gạt anh.
Bởi vì là một người chưa lập gia định, bình thường một khi làm việc có thể đem công ty biến thành nhà của mình, nhưng từ hơn một tháng trước, đã hoàn toàn thay đổi.
Mỗi ngày bất kể công việc hoàn thành muộn đến bao nhiêu, tuyệt đối cũng sẽ về nhà, thậm chí có khi đi ăn cơm cũng không đi cùng bọn họ.
Có đôi khi anh thực sự nghĩ rằng, người này có phải đang kim ốc tàng kiều hay không?
Nếu không tại sao cứ một mực muốn về nhà?
Những mỗi khi trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ ấy, lại nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng không một tia biểu cảm trên mặt của cậu ta, anh liền lặng lẽ gạt bỏ đi ý nghĩ này.
Cô gái kia nếu như cũng nghĩ như anh, liệu có thể tốt với cậu ta sao?
Thẩm Dữ thu dọn xong đầu đạc, lại nhìn về phía Dương Cánh đang ngẩn người đứng ở nơi đó, anh đưa tay vỗ vai cậu ta một cái:
“Trận này vất vả cho cậu.’’
Dương Cánh, “ ???’’
Trận này ???
Nói cách khác, trận này Thẩm Dữ sẽ không làm thêm giờ, Vương Lượng gần đây trong nhà cũng có một chút việc cần giải quyết, chẳng phải tất cả đều do một mình anh làm sao?
Nghĩ đến sau này bản thân không thể đúng giờ nằm trên chiếc giường ấm áp của mình, Dương Cánh thực sự muốn khóc lóc đến cháy nước mắt nước mũi.
“Cậu về sớm như vậy làm gì?’’ Anh vẫn chưa từ bỏ ý định.
“ Ngủ bù, lấy lại tinh thần, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra gần đây tôi đã gầy đi hay sao?’’ Thẩm Dữ hỏi ngược lại anh.
Khóe miệng Dương Cánh giật giật một cái.
Tha thứ cho anh vì đã không nhận ra điều này.
Dương Cánh nhìn vào đống lại liệu chất cao như núi trên mặt bàn của mình, nếu ở đây không có camera theo dõi, anh chắc chắn sẽ ngồi chổm hổm xuống đất ôm đầu khóc lóc.
*
Cảnh quay ngày hôm nay kết thúc vào lúc mười giờ ba mươi phút tối.
Bạc Kha Nhiễm mặc trang phục diễn từ trong nhà đi ra, nhất thời bị một trận lạnh lẽo đạp vào mặt, cô theo phản xạ có điều kiện chà xát cánh tay.
Tân Xuyên thực sự lạnh đến không chịu được.
Cô đang một mình suy nghĩ miên man, bỗng nhiên cảm nhận được bờ vai hơi nặng, tiếp đó toàn thân được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp.
Đầu tiên cô quay đầu nhìn vật đang bao trùm lên người mình.
Là một chiếc áo khoác màu đen.
Của đàn ông.
Ngay sau đó, cô nhìn về phía chủ nhân của chiếc áo khoác – chính là người vừa mới cùng cô kết thúc công việc, Chu Thiệu Chi.
“ Anh mặc vào đi, tôi không lạnh.’’
Vừa nói, Bạc Kha Nhiễm đưa tay muốn lấy chiếc áo khoác trên người mình xuống trả lại cho anh ta.
Chu Thiệu Chi nhìn cô, đôi lông mày anh tuấn không khỏi nhíu lại.
Không hiểu tại sao, anh phát hiện Bạc Kha Nhiễm bây giờ đối với anh tựa hồ có chút lạnh nhạt, bọn họ ở nơi này làm việc cùng nhau đã hơn nửa tháng, ngoài trừ những lúc quay phim bình thường ra, cô dường như không nói chuyện gì với anh.
Mặc dù trước kia cùng nhau hợp tác trong bộ phim “ Bão tố’’ cô cũng là một người như vậy.
Thời điểm dang quay “ Bão tố’’ , sau khi kết thúc cảnh quay, hầu hết mấy diễn viên nữ đều mong muốn được đi bên cạnh anh nói chuyện, tại sao mấy cô ấy đều vây quanh anh, trong lòng anh đều hiểu rõ.
Nhưng chỉ có duy nhất một mình nhân vật nữ chính là cô, lại tỏ ra vô cùng yên tĩnh.
Trừ những lúc quay phim cùng nhau, thỉnh thoảng gặp mặt cô cũng chỉ nói một câu xin chào, cho đến bây giờ chưa từng chủ động cùng anh nói với anh hơn một câu, chứ đừng nói đến tán gẫu, vây quanh anh nói chuyện.
Bạc Kha Nhiễm thường xuyên ở một mình ngồi dưới ánh mặt trời lặng lẽ cầm cuốn kịch bản nghiên cứu, xem xét. Có lẽ cũng chính vì sự khác biệt giữa cô cùng người khác như vậy, mới hấp dẫn được sự chú ý của anh.
Trong một tháng đầu, anh vẫn còn nghĩ rằng, có phải cô đang cố ý làm như vậy hay không, sáu mươi bảy mươi phần là muốn tạo sự khác biệt.
Nhưng sau khi quen thuộc với cô hơn, anh mới biết là mình đã hiểu nhầm rồi.
Bản thân cô chính là một con người như vậy.
Nhưng so sánh với thời điểm hiện tại, anh cảm nhận được rõ ràng một điều.
Bạc Kha Nhiễm bây giờ đã trở lại giống như lúc họ mới bắt đầu hợp tác trong “ Bão tố .’’
Chẳng lẽ bởi vì hai người đã không gặp nhau trong một thời gian dài, cho nên những sự quen thuộc lúc trước đã trở về con số không sao?
Nhưng nếu quả thực là như vậy, thì mấy người Ngưu đạo diễn không thể ngẫu nhiên mà chọn hai người trong bộ phim lần này.
Anh vẫn không thể hiểu nổi, cũng không muốn thẳng thừng hỏi cô, vì vậy chỉ có thể tự mình ngẫm nghĩ cẩn thận một chút.
Chu Thiệu Chi anh thực sự không hề nghĩ đến việc sẽ có một ngày anh phải đau đầu suy nghĩ về lòng dạ của phụ nữ.
Bạc Kha Nhiễm vừa chỉ mới chạm vào áo khoác đã nghe Chu Thiệu Chi nói:
“Sao có thể không lạnh? Vừa nãy tôi còn thấy cô xoa xoa cánh tay mình đấy.’’
Động tác của Bạc Kha Nhiễm dừng lại giây lát, có chút quẫn bách.
“Chỉ là vừa rồi mới ra ngoài, theo phản xạ có điều kiện mà thôi, hồi lâu cũng thực sự quen dần, cũng không lạnh đến như vậy.’’
Chu Thiệu Chi ngăn lại hành động kéo áo khoác của cô:
“ Được rồi, không cần giải thích nhiều như vậy, cô khoác lên đi, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.’’
Bạc Kha Nhiễm nắm chặt cổ áo, do dự mấy giây, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với anh ta:
“Vậy anh chờ tôi trở về lấy chiếc áo khoác của tôi đổi lại cho anh.’’
Chu Thiệu Chi gật đầu.
“Được.”
“Vậy tôi đi đến phòng nghỉ ngơi trước, anh có đi luôn không?’’
“Ừ, đúng lúc tôi cũng muốn đi đến đó.’’
Vì vậy, hai người cùng nhau về phía phòng chờ.
“Cô Kỷ, cô đang nhìn gì vậy?’’
Một nhân viên làm việc nhìn Kỷ Thơ Kỳ đang một mình đứng ở nơi đó, cũng không biết đang nhìn cái gì, liền tò mò hỏi một câu.
Nghe vậy, Kỷ Thơ Kỳ mới hồi phục lại tinh thần, cô thu hồi tầm mắt đang rơi vào hai người kia, nói:
“Không có gì, chỉ là tôi thấy quan hệ giữa cô Bạc và anh Chu dường như rất tốt.’’
Cô nhân viên thuận thế nhìn về hướng đó, dĩ nhiên cũng nhìn thấy trên vai Bạc Kha Nhiễm đang choàng một chiếc áo khoác đàn ông, mà người đàn ông đang đi bên cạnh cô ấy là Chu Thiệu Chi, dễ dàng đoán được chiếc áo kia là của anh ta.
Nhìn thấy như vậy, cô cười một tiếng, nói:
“ Anh Chu cùng với cô Bạc trước đây đã từng đóng chung trong một phim, hiển nhiên quan hệ so với những người khác tốt hơn một ít, nghe nói sau khi bộ phim “ Bão tố’’ được công chiếu, hai người đã trở thành một CP, không biết có bao nhiêu người yêu thích đây, thực lòng, tôi cũng muốn gán ghép cho họ trở thành một cặp”.
“Nếu như hai người thật sự có thể ở chung một chỗ, thật xứng đôi đến nhường nào.’’ Trên mặt nhân viên tràn đầy mong đợi.
Kỷ Thơ Kỳ miễn cưỡng nhếch môi một cái, bàn tay ở trong trang phục diễn rộng thùng thình lúc này đang siết chặt.
Bạc Kha Nhiễm.
Bất kể đi đến nơi đâu cũng rất may mắn.
Lúc ở trong đoàn làm phim “Cung phi’’, không chỉ có Cố Hựu quan tâm mà ngay cả người khó chịu như Lục Hi Hòa cũng đối xử rất tốt với cô ta.
Còn có.
Cô còn mơ hồ có cảm giác Thẩm đạo diễn đối với cô ta cũng thật tình chăm sóc.
Nhắc tới Thẩm Dữ, nắm đấm dưới tay áo của cô không khỏi càng siết chặt hơn.
Thẩm Dữ.
Cái tên này cô đã từng vô số lần nhắc đến, anh là bí mật nằm ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô.
Mà bây giờ đến đoàn làm phim mới này.
Bạc Kha Nhiễm vẫn trở thành người được yêu thích nhất.
Ngưu đạo diễn thích cô ta, Chu Thiệu Chi thích cô ta, ngay cả những nhân viên làm việc cũng một lòng hâm mộ.
Cô ta dường như đi đến bất kể nơi nào cũng sẽ trở thành trung tâm của ánh mắt mọi người.
Nhưng mà, có phải cô ta thực sự quá tốt số hay không? Con đường sự nghiệp cũng quá thuận lợi.
Kỷ Thơ Kỳ cô rất ghét Bạc Kha Nhiễm, từ lúc ở trong đoàn “Cung phi’’ đã rất ghét .
Hơn nữa, ngay tại buổi tiệc mừng công ngày hôm đó, thời điểm cô bị Thẩm Dữ giễu cợt, cô lại càng ghét cô ta.
Bởi vì khi đó, cô thấy cô ta đã cười.
Mặc dù cũng có rất nhiều người cười, nhưng hết lần này tới lượt khác chỉ một mình Bạc Kha Nhiễm khiến cô cảm thấy gai mắt.
“Cô Kỷ, cô sao thế, tại sao đột nhiên sắc mặt lại khó coi như thế?’’
“Vậy… Vậy sao?” Kỷ Thơ Kỳ đưa tay che che gò má, che kín sự ghen tị đến căm hận, nhưng cô cũng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình.
“Vâng, đúng vậy.” Cô nhân viên gật đầu khẳng định.
“Có phải cô cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”
Kỷ Thơ Kỳ gượng gạo cong môi, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng nói:
“Không phải, có thể là do gần đây không ngủ được ngon giấc.’’
Nhân viên gật đầu một cái, cô cũng viết, diễn viên là một nghề nghiệp vất vả.
“Được rồi, không nói nữa, tôi đi trang điểm lại một chút.’’
“Được, Cô Kỷ đi thong thả.’’
“Ừ.”