Yêu chiều tận tim

Chương 56


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 56

Chương 56
 
 
Sáng sớm ngày  hôm sau, lúc Thẩm Dữ tỉnh  lại, Bạc Kha Nhiễm vẫn còn ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh ngủ rất ngon, vẫn còn ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
 

Anh nghiêng  đầu nhìn về phía đồng hồ một cái, bây giờ mới bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng.
 
Nhắm mặt lại khoảng chừng mấy giây, chờ một lần nữa mở mắt ra, trong mắt anh đã hoàn toàn tỉnh táo.
 
 Tất cả những động tác của Thẩm Dữ đều trở nên nhẹ nhàng, rón rén rời giường,  giúp Bạc Kha Nhiễm kéo chăn  trùm kín người cô, rồi  đi về phía phòng tắm.
 
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, lúc này anh mới đi ra khỏi phòng ngủ.
 
Đầu tiên anh đi đến tủ lạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, ngửa đầu uống ừng ực mấy hớp,  sau đó chuẩn bị làm bữa sáng.
 
Một lát nữa, Nguyễn Lệ sẽ đi qua đây đón Bạc Kha Nhiễm tham gia vào đoàn làm phim.
 
Bạc Kha Nhiễm bị một chuỗi âm thanh xào rán đánh thức.
 
Tỉnh dậy sau khi gửi thấy một mùi thơm xông thẳng vào trong lỗ mũi, cô lúc này mới phát hiện bụng đã kêu ùng ục.

 
Nghiêng người nhìn sang bên cạnh mình, cũng không có Thẩm Dữ, đoán chắc rằng người đang nấu ăn bên ngoài nhất định là anh đi.
 
Cô ở trong chăn thoải mái vươn người một cái rồi mới ngồi dậy.
 
Bạc Kha Nhiễm mang dép rồi chạy thẳng ra ngoài phòng ngủ, quả nhiên thấy người đàn ông của cô đang đứng ở trong phòng bếp, khuôn mặt hướng về phía cửa sổ, đối mặt với ánh mặt trời ấm áp, để lại cho cô chỉ là một bóng lưng cao lớn.
 
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô  mơ hồ trào dâng một chút ngọt ngào.
 
Cô cứ như vậy  dựa vào cánh cửa phòng ngủ nhìn anh, tựa như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
 
“Còn không đi rửa mặt đi?’’
 
Đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên lại nghe âm thanh của người đang  đứng ở trong phòng bếp.
 
Bạc Kha Nhiễm ngạc nhiên há hốc miệng.
 
Anh…  Anh làm sao có thể biết  anh biết  cô ở đằng sau lưng anh?
 
“Ánh mắt em nhìn anh nóng bỏng như lửa  vậy, sau lưng của anh sợ  rằng đã bị em đốt cháy.’’
 
Khi cô còn  đang ngây người suy nghĩ, âm thanh của Thẩm Dữ lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này thì tràn đầy ý nhạo báng.
 
Sống chung với anh lâu như vậy, tự nhiên khuôn mặt của Bạc Kha Nhiễm cũng dày lên trông thấy, đối với những lời trêu chọc  của anh sớm đã không còn  tác dụng, vì vậy cô toét miệng chạy đến bên anh.
 
Bạc Kha Nhiễm trực tiếp từ phía sau ôm lấy vòng eo rắn chắc, đem gò má dán chặt lên tấm lưng của anh, chất liệu quần áo mềm mại khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

 
“Anh thức dậy khi nào vậy?’’
 
Thẩm Dữ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Bạc Kha Nhiễm đang dán chặt sau lưng:
 
“Vừa thức dậy không lâu.’’
 
Cô siết chặt cánh tay đang giữ lấy eo anh, ngoái đầu nhìn quả trứng gà đang được đặt trong chảo rán phía trước:
 
 “Anh chiên trứng gà nhìn thật ngon miệng.’’
 
Thẩm Dữ bật cười, “ Vậy em có muốn học một chút không?’’
 
“Không cần, không cần.’’ Bạc Kha  Nhiễm lập tức lắc đầu.
 
“Hử?”
 
“Em không muốn học, để anh chiên là được rồi.’’
 
Thẩm Dữ xoay người lại, đưa bàn tay gõ gõ đầu cô.
 
“Em nha .”
 
 Bạc Kha  Nhiễm cười hì hì đưa ta xoa xoa đầu mình.
 
Khi cô nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên, hàm răng trắng tinh như ẩn như hiện.
 
Yết hầu Thẩm Dữ chuyển động lên xuống mấy lần, bất thình lình ôm lấy vòng eo thon thả của cô, buộc cô phải nhón chân lên nghiêng người đến trước mặt anh.
 
“Anh làm gì…”
 
Lời nói của cô chưa  dứt, đột nhiên đôi môi trở nên ấm áp.
 
Bạc Kha Nhiễm không khỏi trợn to hai mắt, cô vội vàng đưa tay đẩy đẩy anh ra, nhưng cơ thể anh lại vô cùng vững chắc tựa như một phiến đá đẩy mãi không thể di chuyển.
 
“Ưm …”
 
Đầu lưỡi anh bá đạo từ trong kẽ môi mềm mại  tiếp tục thăm dò đi vào, ở trong khoang  miệng cô tùy ý khuấy đảo.
 
Sau khi kết thúc nụ hôn, Bạc Kha Nhiễm sắc mặt đỏ ửng, cô đưa tay che lấy đôi môi của mình.
 
“Anh đang làm gì vậy, em còn  chưa đánh răng!”
 
Thẩm Dữ nhếch miệng  cười, một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, xoa xoa mái tóc mềm mại:
 
“Anh không ngại.”
 
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm càng  trở nên đỏ hơn.  

 
Người này…
 
Có chút đáng ghét.
 
Nhưng cô hết lần này tới lần khác vẫn cứ thích anh.
 
“Được rồi, nhanh  đi rửa mặt  đi, Nguyễn Lệ hẳn là sẽ mau đến đây đấy.’’
 
“Vâng.”
 
Bạc Kha Nhiễm rời khỏi vòng tay của anh, sau đó đi về phía phòng tắm.
 
Thẩm Dữ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong đôi mắt là một mảnh dịu dàng.
 
Mãi cho đến khi bóng cô khuất dần phía sau cánh cửa phòng ngủ, anh lúc này mới xoay người lại đem món trứng chiên từ trong chảo múc ra đĩa.
 
Chờ Bạc Kha Nhiễm lần nữa đi ra,  bữa ăn sáng đã được bày biện sẵn sàng  trên bàn.
 
“Mau đến đây ăn đi.”
 
“Đến đây.” Cô  bước nhanh đi tới.
 
Vừa mới  ăn sáng xong,  mấy người Nguyễn Lệ đã đến.
Khi ba người bọn họ bước vào cửa, đã thấy Thẩm Dữ đang ở trong phòng bếp bận rộn rửa chén, còn Bạc Kha Nhiễm thì đang nhàn nhã ngồi ở trên ghế sofa ăn trái cây trước đó Thẩm Dữ đã cắt sẵn.
 
Miumi trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau cũng không thấy phản ứng lại.
 
Còn A Miên lúc này sợ hãi đến mức đánh rơi cả chiếc túi xách xuống đất.
 
 Tất cả mọi người trong phòng đều không khỏi  hướng tầm mắt về phía cô, A Miên lúc này tự biết phản ứng của mình có hơi quá, vội vàng ngượng ngùng cúi người xuống nhặt túi xách lên.
 
“Xin lỗi, xin lỗi, trượt tay một chút.”
 
Nguyễn Lệ liếc nhìn A Miên một cái, không lên tiếng.
 
Bởi vì  cô bây giờ cũng không còn  ngạc nhiên như hai người kia, lúc trước cô đã đến đây mấy lần, có lần nào mà  không phải nhìn thấy Thẩm Dữ thì bận rộn còn Bạc Kha Nhiễm thì nhàn nhã.
 
Lúc đầu khi nhìn thấy cảnh này  cũng bị hoảng sợ không nhẹ, nhưng thấy đã nhiều lần, cũng  tập thành một thói quen.
 
“Kha Nhiễm, hành lý đã thu thập xong chưa?’’ Nguyễn Lệ hỏi cô.
 
“Còn một chút chưa thu dọn?’’
 
Vừa nói, hai người vừa đi về phía phòng ngủ.

 
Thẩm Dữ rửa chén xong, lau xong tay từ trong phòng bếp đi xa, anh nhìn hai người vẫn còn đang mất tự nhiên đứng ở nơi đó, mở miệng nói:
 
“Hai người đừng đứng như thế, ngồi xuống đi.’’ Anh chỉ chỉ chiếc ghế sofa  bên cạnh.
 
 Miumi và A Miên  nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý cùng đi về phía sofa, ngoan ngoãn chờ đợi.
 
Thẩm Dữ vừa vào cửa liền thấy Bạc Kha Nhiễm đang  ngồi chổm hổm dưới đất thu thập hành lý.
 
Anh bước nhanh về phía cô, “ Thu dọn cái gì vậy?’’
 
“Hành lý.” Bạc Kha Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà trả lời anh.
 
Thẩm Dữ hiển  nhiên biết là hành lý, nhưng cô lúc này lại không thèm nhìn anh một cái, vì vậy anh cũng ngồi  xuống bên cạnh cô.
 
Sau khi anh ngồi xuống, Bạc Kha Nhiễm liếc anh một cái: “Anh chắn ở chỗ này làm cái gì vậy.’’
 
Thẩm Dữ cầm lấy quần áo từ trong tay cô, giúp vô bỏ vào vali: “Anh tới giúp em.’’
 
“Cũng không có gì cần anh giúp, một mình em làm là được rồi.’’ Bạc Kha Nhiễm đưa tay đẩy anh một cái.
 
Thẩm Dữ không lên tiếng, nhưng động tác trong tay cũng không ngừng lại, vẫn cứ tiếp tục gấp quần áo cho cô.
 
“Em lần này ở trong đoàn làm phim bao lâu.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Chắc là khoảng tầm ba tháng.’’
 
“Ba tháng.”
 
“Vâng.’’ Cô  gật đầu.
 
“Vậy em… Sẽ nhớ anh chứ?’’
 
Câu nói tiếp theo của Thẩm Dữ hơi nhanh, Bạc Kha Nhiễm lại có chút lơ là, cho nên căn bản không nghe rõ lời  anh, cô liền hỏi lại:
 
“Anh vừa nói gì cơ?”
 
Thẩm Dữ nhìn cô một cái, “Em sẽ…”
 
“Kha Nhiễm, những thứ này vẫn bỏ vào chứ?’’
 
Lời nói của Thẩm Dữ còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Lệ từ trong phòng tắm đi ra cắt đứt.
 
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm cùng Thẩm Dữ đang ngồi ở nơi đó, hai người ngồi cạnh bên nhau, cũng không biết đang nói chuyện gì.
 
Nhìn  phản ứng này của bọn họ, cô biết những lời vừa rồi của mình có thể đã làm gián đoạn cuộc  trò chuyện vừa nãy.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn đến đồ vệ sinh hàng ngày của cô trong tay cô ấy, gật đầu:
 
“Vâng.”
 
Nguyễn Lệ vừa  đặt đồ rửa mặt cùng túi mỹ phẩm đặt xuống  bên cạnh Bạc  Kha Nhiễm vừa liếc nhìn Thẩm Dữ đang ngồi bên, trực giác nói cho cô biết lúc này không nên ở lại nơi này, vì vậy cô rất thức thời nói với Bạc Kha Nhiễm:
 
“Kha Nhiễm, chị ở bên ngoài chờ em.’’
 

 “Vâng.” Bạc Kha Nhiễm  gật đầu rồi đem những đồ Nguyễn Lệ mang đến bỏ gọn gàng vào trong vali.
 
 “Phải rồi,  lúc nãy anh muốn nói gì vậy?” Cô quay lại nhìn anh.
 
 Thẩm Dữ cũng dứt khoát buông quần áo trong tay xuống, đem hai tay giữ lấy bả vai cô.
 
“Anh nói.”
 
“Em sẽ nhớ anh hay không?’’
 
Bạc Kha Nhiễm sững sờ, đột nhiên nghĩ đến những lời hàm hồ không rõ của anh lúc nãy, không nhịn được cười lên.
 
“Anh vừa rồi muốn hỏi em chuyện này sao?’’
 
“Vậy tại sao anh không nói rõ ràng hơn?’’
 
Sắc mặt Thẩm Dữ trở nên cứng đờ một chút,  “Chuyện này liên quan đến việc rõ ràng hay không sao?’’
 
“Nhưng mà anh vừa rồi không hỏi rõ ràng mà, em không nghe được.’’
 
Hai người âm thầm đọ sức.
 
Cuối cùng vẫn là Thẩm Dữ thua trận.
 
“Được, vậy bây giờ anh hỏi em một cách rõ ràng, em sẽ nhớ anh hay không?’’
 
“Có ạ.”  Bạc Kha Nhiễm lại dứt khoát trả lời anh.
 
Cô nhớ anh, dĩ nhiên sẽ rất nhớ anh.
 
Vừa nghĩ đến việc trong một thời gian dài không thể gặp mặt anh, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trở nên trống rỗng.
 
Mặc dù thời gian trước cũng là ở trường quay, nhưng dẫu sao trong ba tháng kia, hai người đều cùng ở trong một đoàn làm phim, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, huống chi sau khi bộ phim đóng máy hai người đều một mực dính chung một chỗ, bây giờ chia xa như vậy , cô còn có chút không quen thuộc.
 
“Có thật không?’’ Cô trả lời dứt khoát như vậy, Thẩm Dữ có chút ngây người.
 
Thấy bậy, Bạc Kha Nhiễm thở dài một cái, cô buông quần áo trong tay xuống, đưa tay vòng qua ôm lấy cổ anh, nghiêng người tiến về phía anh.
 
“Đương nhiên là thật, em nhớ anh, ngay cả khi chưa rời đi, em cũng đã nhớ anh.’’
 
Ôn hương nhuyễn ngọc chủ động vòng tay ôm lấy mình, Thẩm Dữ lúc này càng đem cô ôm chặt hơn, “ Tiểu nha đầu này.’’
 
Bạc Kha Nhiễm thuận thế dựa vào trong lồng ngực anh. “Còn anh thì sao? Anh sẽ nhớ em chứ?”
 
“Em nói xem?”  Thẩm Dữ cưng chiều hỏi ngược lại cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nở một nụ cười thõa mãn .
 
Ba người ngồi trên ghế sofa  xuyên thấu qua cánh cửa phòng đang mở rộng nhìn hai người đang ôm nhau âu yếm lúc này, họ  nhìn nhau một cái, sau đó lặng lẽ không nói lời nào.
 
Bởi vì mấy người từ trong ánh mắt của đối phương đã nhìn thấu tâm tư của nhau.
 
Nghiêm túc mà nói, nếu họ đủ  can đảm, họ thực sự có thể bước về phía trước để đá bay đống  thức ăn cho chó này.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.