Yêu chiều tận tim

Chương 48


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 48

Chương 48
 
Bạc Kha Nhiễm dựa người ở cửa phòng bếp nhìn Thẩm Dữ.
 
“Em giúp anh một chút nhé.” Cô đem đồ ăn vặt để ở một bên rồi bước qua.

 
Thẩm Dữ đang rửa rau, anh sợ nước sẽ bắn lên người cô nên mới che chắn cô ở sau lưng mình.
 
“Không cần đâu, anh làm một mình được rồi, em ra ngoài phòng khách xem tivi đi.”
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn tấm lưng rộng rãi rắn chắc của anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước đến gần, đem gò má của mình dán chặt lên tấm lưng ấy, hai tay vòng qua siết chặt quanh eo, đem lòng bàn tay ôm lấy cơ bụng bền chắc của anh.
 
Ngửi mùi hương quen thuộc thoang thoảng trên cơ thể người đàn ông này, cô khẽ nhắm mắt lại, chỉ cần dựa vào anh như thế này cũng có thể khiến cho cô cảm thấy thật an toàn.
 
“Nhưng em muốn ở bên cạnh anh.” Bạc Kha Nhiễm nhỏ giọng trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.
 
 Thẩm Dữ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé đang ôm chặt lấy bụng mình, theo bản năng muốn giữ lấy, nhưng lại đột nhiên phát hiện bàn tay vẫn còn ướt.
 
“Vậy để anh lấy cho em một cái tạp dề, đừng để quần áo mình bị bẩn.”
 

“Vâng.” Bạc Kha Nhiễm dán vào lưng anh gật đầu một cái.
 
Thẩm Dữ từ trong ngăn kéo phía trên tủ bếp lấy ra một cái tạp dề màu đen, quấn quanh chiếc eo thon thả của cô, hai bàn tay thon dài giữ chặt lấy dây đai, ở sau lưng cô cột thành một chiếc nơ hình con bướm.
 
“Được rồi.”
 
“Em cần phải làm gì bây giờ?” Bạc Kha Nhiễm đưa tai tay chống lên mặt bàn kính, ngẩng đầu hỏi anh.
 
Thẩm Dữ nhìn bó rau chân vịt đang đặt ở bên cạnh, nói:
 
“Em giúp anh nhặt bó rau này đi.”
 
Bạc Kha Nhiễm gật đầu: “Được.”
 
Bạc Kha Nhiễm xoay người lấy chiếc túi thức ăn, đem rau chân vịt đặt ở trên bàn kính.
 
Cô để rau chân vịt đã nhặt xong sang một bên cho anh có thể dễ dàng lấy nó.
 
Thẩm Dữ liếc mắt nhìn Bạc Kha Nhiễm đang nghiêm túc nhặt rau bên cạnh, cô khẽ cúi đầu, lông mi dày cao vút rũ xuống tạo thành một chiếc bóng mờ xinh đẹp, rau chân vịt xanh tươi càng làm nổi bật lên đôi bàn tay trắng nõn của cô.
 
Bởi vì cúi đầu, mái tóc lại đang buông xõa cho nên có một vài sợi rơi xuống, dính trên gò má của cô. Thẩm Dữ dùng khăn lông lau sạch đôi tay rồi đưa tay vuốt những sợi tóc đang dính trên khuôn mặt cô vén ra phía sau, để lộ ra lỗ tai nhỏ xinh xắn.
 
Hai bên tóc đều đã được vén gọn gàng sau lỗ tai, Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu mỉm cười với anh một tiếng, sau đó lại tiếp tục cẩn thận nhặt rau.
 
Bạc Kha Nhiễm đem tất cả chỗ rau đã được nhặt sạch đặt vào trong bồn rửa, vừa mới chuẩn bị rửa sạch thì đã nghe Thẩm Dữ nói:
 
“Nhiễm Nhiễm, mang cho anh mấy quả trứng gà.”

 
“Vâng.”
 
 Khi Bạc Kha Nhiễm đi lấy trứng trở lại, chỗ rau chân vịt được rửa sạch.
 
Cô nhìn những con tôm đang được ngâm trong nước, mở miệng đề nghị:
 
“Để em vớt tôm ra cho.”
 
Vừa nói cô vừa chuẩn bị vớt những con tôm đã được rã đông hoàn toàn, nhưng bàn tay còn chưa chạm vào mặt nước thì đã bị anh giữ chặt:
 
“Nước lạnh lắm.”
 
Nước vốn dĩ đã lạnh, cộng thêm những con tôm cũng được bao phủ một tầng đá khiến nó lại càng trở nên lạnh hơn.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng tràn ngập nỗi xúc động không thể nói thành lời.
 
“Tiếp theo, em không cần phải làm cái gì cả, cứ ở chỗ này nhìn anh nấu là được.” Thẩm Dữ cưng chiều nhéo ngón tay cô một cái.
 
“Được.”
 
 Anh cười một tiếng, buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó mở ga lên làm nóng dầu, tiếp theo liền cho gừng và tỏi đã cắt sẵn bắt đầu chiên xào.
 
Không khí tràn ngập mùi thơm đặc biệt của gừng và tỏi.
 
Anh đổ rau chân vịt vào trong nồi, thuần thục đảo qua đảo lại.
 
Sau khoảng gần năm phút, rau chân vịt đã được gắp ra đĩa.
 
Bạc Kha Nhiễm tựa vào cửa bếp, chăm chú nhìn Thẩm Dữ đang ở trong kia đang bận bịu nấu ăn hơn nửa tiếng.
 
“Em đến bưng thức ăn ra cho.”
 
“Được.”
 
Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng đem thức ăn đã nấu bưng lên bàn kính, cũng đã xới cơm, đem bát đũa bày sẵn trên bàn.
 
Cô ngồi vào bàn ăn nhìn Thẩm Dữ đang bưng súp đến.
 
“Cơm cũng xới tốt lắm.”
 
“Tất nhiên rồi.”
 
Sau khi anh ngồi xuống, cô đưa cho anh chiếc đũa ở bên cạnh.
 
Không tính bữa sáng ngày hôm đó, đây là lần đầu tiên cô thực sự ăn một bữa cơm do chính tay Thẩm Dữ làm.
 
Cầm đũa lên, món đầu tiên cô gắp chính là tôm chua ngọt, thịt tôm chắc, không xốp, kèm theo mùi thơm chua ngọt đậm đà, đúng thật là khó có thể cưỡng lại.

 
“Thật ngon.”
 
Thẩm Dữ nhìn nước sốt còn dính trên đầu ngón tay trắng ngần của cô, anh buông chén đũa trong tay xuống, rút ra một cái khăn ướt cho cô lau tay.
 
Bạc Kha Nhiễm vốn là muốn tự mình lau, nhưng Thẩm Dữ lại giữ chặt lấy cổ tay cô, tỉ mỉ giúp cô lau chùi, lau từng ngón từng ngón một.
 
Trong lòng nhất thời vừa chua xót vừa cảm động.
 
Cô cảm thấy Thẩm Dữ đối với cô hoàn toàn là nhất mực cưng chiều.
 
Điều này khiến cô nhớ một câu nói.
 
Nhìn một người phụ nữ có thực sự tìm thấy một người chồng tốt hay không, thì phải xem người đàn ông đó là cha hay là con trai của họ.
 
Thẩm Dữ chỉ lớn hơn cô bảy tuổi, nhưng anh cứ thế xem cô như là con gái mà ôm vào trong lòng hết mực yêu thương.
 
“Thẩm Dữ, anh đừng đối xử tốt với em như vậy…” Âm thanh Bạc Kha Nhiễm nhỏ nhẹ.
 
Thẩm Dữ khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô.
 
Bạc Kha Nhiễm quay đầu đi chỗ khác.
 
“Em cảm thấy anh đối với em thật sự quá tốt, em sợ có một ngày sẽ ỷ vào sự cưng chiều này mà trở nên kiêu ngạo.”
 
Vừa dứt lời, cô liền nghe được tiếng cười khẽ của anh, cô không hiểu anh đang cười cái gì nhưng vẫn cứ thế kiểm soát bản thân mình không thể nhìn đến anh.
 
Qua mấy giấy, đôi môi cô bỗng nhiên chạm vào một thứ ấm áp mang theo hương thơm của vị chua ngọt.
 
Là một con tôm.
 
Thẩm Dữ lột một con tôm nhét vào trong miệng của cô, nhàn nhạt nói:
 
“Em cả ngày toàn suy nghĩ bậy bạ gì thế?”
 
Bạc Kha Nhiễm vội vàng đem con tôm trong miệng nuốt xuống, nhìn về phía người đang cúi đầu lột vỏ tôm.
 
Ngón tay thon dài nắm con tôm có màu sắc rực rỡ, thật là đẹp mắt.
 
“Em không suy nghĩ bậy bạ…”
 
Thẩm Dữ ngước mắt nhìn cô một cái, lại đem con tôm trong tay đút vào trong miệng cô.
 
“Nhưng anh chính là muốn đối xử tốt với em, phải làm sao đây?”
 
Bạc Kha Nhiễm, “………”

 
Cô… Cô cũng không biết nên làm gì?
 
“Hay là, anh đối xử tốt với em, em cũng đối xử tốt với anh, như vậy không phải là được sao.”
 
Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn anh: “Em sẽ, em nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, thật tốt, thật tốt.”
 
Nhìn cô nghiêm túc cùng anh đảm bảo, Thẩm Dữ không thể nhịn được bật cười.
 
Anh chỉ chỉ vào đĩa rau chân vịt.
 
“Không phải muốn đối xử tốt với anh sau, vậy gắp cho anh một đũa rau chân vịt đi.”
 
“Được.”
 
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn gắp cho anh một đũa rau chân vịt.
 
“Cho anh một chút ớt xanh cùng khoai tây nữa.”
 
“Xương sườn kho.”
 
*
 
Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạc Kha Nhiễm dọn dẹp bát đũa, nhưng Thẩm Dữ lại nhất định không để cho cô đi rửa bát.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía đôi tay của anh, một đôi tay đẹp như vậy lại đi rửa chén, không biết nó sẽ bị làm hại đến mức nào.
 
“Có găng tay không?” Cô đi theo sau lưng hỏi anh.
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn lên chiếc tủ trên cùng một cái.
 
“Có.”
 
“Hay là đeo găng tay vào rồi rửa bát đi, nếu không chất tẩy rửa sẽ làm hại tay anh đấy.”
 
Thẩm Dữ mỉm cười, “Anh là một người đàn ông mà, chuyện đó không quan trọng như vậy đâu.”
 
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái.
 
“Nhưng em rất thích đôi tay của anh.”
 
Ngụ ý là, nếu như tay anh không còn đẹp như vậy nữa, thì cô có lẽ cũng không còn thích.
 
Thẩm Dữ nhìn cô hai giây, sau đó lặng lẽ mở cánh cửa tủ trên cùng, từ trong ngăn kéo lấy ra một đôi bao tay duy nhất.
 
Bạc Kha Nhiễm lập tức nở nụ cười:
 
“Để em đeo nó cho anh.”
 
Thẩm Dữ đưa găng tay trong tay cho cô.
 
“Đưa tay qua đây.”
 
Anh nghe lời đưa đến cho cô, Bạc Kha Nhiễm thổi một cái vào trong găng tay làm cho nó phồng lên, rồi đeo nó vào cho Thẩm Dữ.
 
Bởi vì cô vừa thổi qua một cái, trong găng tay mang một chút hơi ấm.

 
“Vậy anh rửa đi.”
 
Bạc Kha Nhiễm tựa vào bàn kính nhìn anh.
 
“Em đi ra ngoài đi.”
 
Cô lắc đầu: “Em ở đây nhìn anh.”
 
“Nước sẽ văng lên quần áo đây.”
 
“Không biết, chỉ cần anh cẩn thận một chút sẽ không sao đâu mà.”
 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ có thể thỏa hiệp.
 
Anh đem bát đũa bỏ vào trong bồn rửa, mở vòi nước.
 
Bạc Kha Nhiễm chăm chú nhìn anh đem bát đũa rửa sạch một lần lại một lần, cho đến khi anh cảm thấy một chút xíu bọt cũng không còn, lúc này mới đem bát đũa bỏ vào tủ sấy khử trùng.
 
Thẩm Dữ xoay người lại liền thấy cô đang ngây người nhìn anh.
 
“Nước rửa bát phải nhất định phải đem rửa sạch hoàn toàn, nếu không sẽ rất có hại đối với cơ thể con người.”
 
“Vâng.”
 
Thẩm Dữ đem túi rác dùng một lần ném thẳng vào thùng rác, dùng khăn lông sạch lau lau tay rồi ôm eo cô đi về phía phòng khách.
 
“Đi ra ngoài đi.”
 
“Vâng.”
 
“Anh đi rửa tay một chút đã.”
 
Trên tay của anh còn vương lại chút mùi của nước rửa bát, anh không thích cho lắm.
 
“Được.”
 
Sau khi Thẩm Dữ đi vào phòng tắm để rửa tay, Bạc Kha Nhiễm liền đi đến sofa, tiện tay rút một quyển tạp chí ở trên bên trà nhỏ bên cạnh.
 
Chưa lật đến trang thứ hai, đã thấy anh đi ra, ngồi xuống bên người cô, đưa tay vỗ nhẹ vào chân mình một cái.
 
Bạc Kha Nhiễm hiển nhiên hiểu ý, trở người nằm xuống ghế, đầu tựa vào trên bắp đùi rắn chắc của anh.
 
“Em đang xem tạp chí gì vậy?”
 
Cô đưa tạp chí trong tay đưa cho anh xem:
  
“Chính trị thực tế.”
 
“Em thích xem loại này sao.”
 
Bạc Kha Nhiễm chỉ chỉ vào bàn trà bên cạnh: “Còn không phải là do anh chỉ xem loại này sao?”
 
Cô cũng chẳng mong đợi ở trên bàn kia của người này có thể xuất hiện một số tạp chí dành cho phụ nữ !!
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.