Yêu chiều tận tim

Chương 45


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 45

 
Chương 45

Khi Thẩm Dữ thốt ra những lời này, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới phát giác mình chọc nhầm người rồi.
 
“Anh để em xuống đi.”

 
 Anh hừ lạnh một tiếng: “Không phải em muốn anh giúp em tắm sao?”
 
“Không muốn, không muốn, em muốn tự mình tắm.”
 
“Em không muốn cũng vô ích, quyền quyết định không thuộc về em.”
 
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm dứt khoát giãy giụa, dùng cả tay cả chân giãy dụa kịch liệt.
 
Nhưng mà cô càng vùng vẫy, thì càng bị Thẩm Dữ siết chặt. Cuối cùng, khi cô vùng vẫy dữ dội, Thẩm Dữ bỗng nhiên đưa lòng bàn tay đánh vào mông cô một cái, một bàn tay này đánh xuống, người trên vai trong nháy mắt trở nên biết điều.
 
“Anh… Anh dám….”
 
Bạc Kha Nhiễm bàng hoàng không thể tin nổi, cô lớn như vậy, từ nhỏ cho đến bây giờ còn chưa bị người khác… Người khác đánh…
 

“Anh dám cái gì?” Thẩm Dữ nhàn nhạt hỏi.
 
Cô giật giật khóe miệng, một câu cũng không thể nói ra được.
 
Điều này thật quá mất mặt! Cô không thể bật thốt ra khỏi miệng.
 
Bạc Kha Nhiễm bị Thẩm Dữ khiêng đến phòng tắm, lúc này mới để cô xuống, chân vừa mới chạm đất, cô đã quay đầu muốn chạy ra ngoài.
 
Tuy nhiên Thẩm Dữ làm sao có thể để cho cô dễ dàng chạy trốn như thế chứ, còn chưa chạy được hai bước, đã bị anh giữ chặt quần áo.
 
Không thể chạy được nữa rồi!!!
 
Cánh tay Thẩm Dữ hơi dùng sức đã có thể nhẹ nhàng kéo cô trở về bên người một lần nữa, anh dứt khoát từ phía sau ôm lấy cô, siết chặt vòng eo thon thả bằng cả hai tay.
 
“Chạy cái gì,anh còn chưa giúp em tắm mà.’’
 
Hai tay Bạc Kha Nhiễm đặt tên bàn tay của anh, nhỏ giọng lầm bầm:
 
“Nhưng không giống nhau.”
 
“Tại sao lại không giống nhau?” Thẩm Dữ hỏi.
 
Thường sau khi bọn họ kết thúc, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không có một chút sức lực, hơn nữa tinh thần lúc nào cũng không tỉnh táo, lúc ấy mới có thể để mặc cho anh giúp cô tắm rửa, bởi vì không tỉnh táo, cho nên cô cũng sẽ không cảm thấy gì cả.
 
Nhưng lúc này đây cô hoàn toàn tỉnh táo.
 

“Theo anh thấy thì nó hoàn toàn giống nhau mà.’’ Thẩm Dữ dán vào dái tai nhạy cảm của cô thì thầm.
 
Bạc Kha Nhiễm vô thức rùng mình một cái.
 
“Anh đã đảm bảo với em, nhất định sẽ tắm rửa cho em thật sạch sẽ, sao hửm?’’ Tiếng “hửm’’ cuối cùng của anh thực sự là có một sức quyến rũ đặc biệt.
 
Bạc Kha Nhiễm dứt khoát im lặng, lúc này anh đã bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của cô.
 
*
 
Chờ đến khi hai người đi ra khỏi phòng tắm một lần nữa, Bạc Kha Nhiễm được Thẩm Dữ ôm ra, trên người được quấn chặt bởi một chiếc khăn tắm.
 
Đôi mắt cô khẽ rũ xuống, gò má trẳng nõn trở nên ửng đỏ trông thấy, ánh mắt đen nhánh, to tròn tựa như đang ngâm mình trong nước khiến nó càng trở nên long lanh.
 
Đôi môi mềm mại hơi sưng đỏ, mơ hồ có thể thấy những dấu răng nhỏ xíu trên đó, xương quai xanh tinh tế chi chít những vết hôn xanh tím.
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy thỏa mãn của người đàn ông phía trên, âm thầm quyết định, sau này sẽ không dại dột khiêu khích anh nữa.
 
Cô cũng thừa biết, anh sẽ không an phận chỉ đơn thuần tắm cho cô.
 
Thẩm Dữ vừa cúi đầu liền thấy ánh mắt thẹn thùng lẫn tức giận của Bạc Kha Nhiễm, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh vừa rồi ở trong phòng tắm cô mềm nhũn nghẹn ngào cầu xin anh buông tha.
 
Chỉ nghĩ như vậy cũng đủ để cho anh cảm thấy tâm viên ý mãn.
 
Sau khi nếm thử một lần cảm giác ấy, sẽ trở nên yêu thích không thể buông tay, chỉ biết theo thời gian sẽ cảm thấy càng ngày càng nghiện.
 
Nhưng mà anh cũng vui vẻ chịu đựng.
 
Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Dữ càng trở nên mềm mại hơn, anh một tay ôm lấy cô, một tay khác vén chăn lên, nhẹ nhàng đặt cô trở trên giường.
 
Vừa được nằm trên mặt giường êm ái, Bạc Kha Nhiễm ngay lập tức buông cánh tay đang ôm chặt lấy cổ anh, nhanh chóng như một con lươn nhỏ chui trượt vào trong chăn.
 
Cô quấn mình trong chăn thật chặt chẽ kín đáo, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh nhìn anh, trong ánh mắt mang theo sự phòng bị rõ ràng.
 
Thẩm Dữ bật cười thành tiếng, anh đưa tay xoa xoa mái tóc ướt đẫm của cô.
 
“Tóc còn chưa khô, nhanh sấy khô rồi sau đó mới được đi ngủ.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nhăn nhăn chóp mũi: “Không cần, em muốn đi ngủ bây giờ.”
 
“Nếu để như vậy đi ngủ sẽ đau đầu đấy.”
 
Cô xoay đầu lại, không muốn để ý đến anh, vừa rồi ở trong phòng tắm, cô muốn anh dừng lại, anh lại khăng khăng không dừng, bây giờ anh muốn cô sấy tóc, cô  nhất quyết không sấy tóc.
 
Dù sao chính là cô cố ý muốn đối nghịch với anh đấy!!
  
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, “Nghe lời, hử?’’
 

Bạc Kha Nhiễm dứt khoát nhắm mắt lại, bây giờ có sử dụng những lời mật ngọt chết ruồi này đối với cô cũng vô ích, cô nhất định không thể chịu khuất phục!!!
 
“Vợ, ngoan.”
 
 Vợ!!
 
Trong lòng Bạc Kha Nhiễm đột nhiên kinh sợ, cô theo bản năng mở mắt, nhưng vừa mới mở mắt thì đã bắt gặp ánh mắt đầy cưng chiều của Thẩm Dữ đang chăm chú nhìn.
 
Cô mím môi một cái.
 
“Vợ, ngoan ngoãn sấy tóc có được không?’’ Thẩm Dữ ngồi xuống nơi mép giường, tiếp tục hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm lúc này thực sự rất muốn có khí phách nói một câu “Không được” với anh, nhưng không hiểu sao, lời nói vừa mới thoát ra khỏi miệng lại thiếu mất đi một chữ  “Không“.
 
“Được.”
 
Cho đến khi được sấy khô mái tóc, trở về trong chăn một lần nữa, cô mới kịp thời phản ứng lại.
 
Cô lại trúng mỹ nam kế nữa rồi.
 
Người đàn ông này thật quá gian trá!!
 
Thẩm Dữ cười cười vỗ chăn của Bạc Kha Nhiễm một cái, nói.
 
“Ngày mai chúng ta về nhà.”
 
 Về nhà.
 
Trái tim Bạc Kha Nhiễm trở nên ấm áp, gật đầu với anh.
 
Thẩm Dữ sờ sờ đầu cô một cái, sau đó từ bên mép dường đứng lên chuẩn bị rời đi, chỉ vừa mới bước một bước thì đã bị người kéo áo, anh xoay người lại, người đang kéo áo không ai khác chính là Bạc Kha Nhiễm.
 
Nửa người của cô từ trong chăn lộ ra, cánh tay nhỏ bé trắng noãn nắm lấy góc áo của anh.
 
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Dữ buồn cười hỏi.
 
“Anh đi đâu?”
 
Cô hỏi một cách nghiêm túc, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh.
 
Yết hầu nơi cổ họng anh chuyển động hai cái, “ Em nói xem?’’
 
Bạc Kha Nhiễm mờ mịt không hiểu.
 
“Đi tắm lần nữa, nếu không em…”

 
Thẩm Dữ còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang lôi kéo vạt áo của anh ngay lập tức rụt lại, nhanh chóng thu vào trong chăn.
 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ cười một tiếng, nhịn không được chỉ muốn đến bên cô ôm vào lòng, nhưng anh cũng chỉ có thể véo véo chóp mũi của cô một cái.
 
“Mau ngủ đi.”
 
“Vâng vâng.” Vừa nói xong Bạc Kha Nhiễm nhanh chóng nhắm mắt lại.
 
*
 
Sáng hôm sau, Thẩm Dữ theo bản năng muốn ôm người bên cạnh vào lòng, anh đưa cánh tay sờ vào chỗ giường bên cạnh, nhưng trống rỗng, ngay cả hơi ấm còn sót lại cũng không còn.
 
Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn, quả nhiên không có người, trên giường không hề có bóng dáng của cô.
 
“Nhiễm Nhiễm?” Anh từ trên giường ngồi dậy gọi cô.
 
“Sao ạ?”
 
Âm thanh phát ra từ cửa sổ phòng ngủ, Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Bạc Kha Nhiễm đang đứng trước cửa sổ.
 
Chỉ vừa mới nhìn một cái, cổ họng anh bỗng trở nên khô khốc.
 
Cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đứng ở nơi đó, mái tóc đen dài nhẹ nhàng phủ xuống bả vai mảnh khảnh, gò má trắng nõn mang theo ý cười, đôi mắt yên tĩnh dịu dàng nhìn anh.
 
“Anh dậy rồi sao?” Cô nở nụ cười.
 
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khóe miệng ăn ý tạo thành một độ cong tuyệt đẹp.
 
“Ừ.” Anh vén chiếc chăn lên, nắm chặt chiếc chăn mỏng đi về phía cô.
 
Thẩm Dữ dùng chăn bao bọc lấy hai người, thuận thế ôm eo cô, để cho cô có thể dễ dàng dựa vào lồng ngực anh.
 
“Có lạnh không?”
 
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu:
 
“Không lạnh.”
 
Cô hơi nghiêng người một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
“Tại sao năm nay không có tuyết nhỉ?”
 
Thẩm Dữ tựa cằm lên bả vai của cô, áp má vào khuôn mặt xinh đẹp của người con gái trước mặt.
 
“Chắc sẽ nhanh thôi.” Anh khẽ nói.
 
“Sao vậy, em muốn tuyết rơi ư?”
 
“Vâng.”
 
Cô muốn ra ngoài chơi trò ném tuyết.
 
Bạc Kha Nhiễm chợt nhớ về những chuyện trước kia khi cô cùng Thẩm Tư Gia quấn lấy Thẩm Dữ đòi anh dẫn các cô ra ngoài cùng nhau chơi ném tuyết.
 
Năm ấy, tuyết rơi vô cùng lớn, chỉ cần vừa ra khỏi cửa thì cũng có thể nhanh chóng bị tuyết phủ đầy đỉnh đầu, ba người bọn họ trên người đều mặc những chiếc áo khoác lông dày ấm áp.

 
Màu tuyết trắng bao phủ dày đặc trên cành cây, chất đống trên mái nhà, toàn bộ đại viện đều là một màu trắng xóa.
 
Ngày đó, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng giữa bốn bề trắng xóa trong đại viện, nhìn vô cùng chói mắt. Rõ ràng đã thống nhất ba người cùng chơi, nhưng mà anh chỉ đứng một bên nhìn cô cùng Thẩm Tư Gia chạy quanh sân, không vào chơi cùng với họ.
 
Lúc còn trẻ, Thẩm Dữ luôn là như vậy.
 
Đối với yêu cầu của cô và Tư Gia không bao giờ từ chối, chẳng qua là cũng sẽ không tham dự, mãi mãi chỉ đứng ở một nơi lặng lẽ nhìn hai người các cô.
 
Khi đó, cô đã từng nghĩ rằng, nếu như trong tương lai có một ai đó ở bên cạnh người như anh cùng nhau đi hết cuộc đời, khẳng định sẽ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
 
Nhưng người ấy có lẽ vẫn muốn ở bên cạnh anh, cho dù nhàm chán đi chăng nữa cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
 
“Em đang nghĩ gì vậy?”
 
Âm thanh của Thẩm Dữ cắt đứt những suy nghĩ trong đầu Bạc Kha Nhiễm.
 
Bạc Kha Nhiễm xoay người lại, cô muốn đưa cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, nhưng chiều cao của bọn họ hơi chênh lệch, cô phải nhón chân lên mới có thể vòng tay qua gáy anh.
 
Thẩm Dữ mím môi một chút, hai tay ôm lấy vòng eo thon thả, hơi dùng sức một chút có thể dễ dàng nhấc cô lên đặt trên bệ cửa sổ, mà cô vừa vặn cũng có thể vòng tay qua cổ anh.
 
“Em đang nghĩ đến chuyện trước kia.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Ừm… Anh đoán xem.”
 
Bạc Kha Nhiễm nở một nụ cười rạng rỡ, lúc cô mỉm cười, lông mày cũng trở thành một hình cong nhẹ.
 
Thẩm Dữ chăm chú nhìn cô, ánh mắt từ từ rơi xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mềm mại.
 
Đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng tinh, nụ cười xinh đẹp khéo léo.
 
Yết hầu của anh cuộn một vòng sau đó nghiêng người về phía cô, đôi môi mỏng từ từ kề lại gần hơn.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn khuôn mặt Thẩm Dữ càng ngày càng tiến lại gần mình, đột nhiên đưa tay bám chặt vào sau gáy anh, ấn chặt anh lại gần mình hơn.
 
Cô phủ lên bờ môi của anh.
 
Thẩm Dữ sửng sốt một giây, nhưng cũng rất nhanh chóng từ thế bị động chuyển thành chủ động.
 
Răng môi gắn bó, quấn quýt lẫn nhau.
 
Thật ra thì có một việc mà Bạc Kha Nhiễm cho đến bây giờ vẫn không nói với bất cứ người nào, kể cả Thẩm Tư Gia.
 
Ngày đó, cô bị Tư Gia đánh lén phía sau, cô siết chặt quả cầu tuyết trong tay mình, chuẩn bị phục thù, nhưng ánh mắt không hiểu sao lại vô tình liếc về phía Thẩm Dữ đang đứng cách đó không xa.
 
Khuôn mặt anh ôn hòa, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn có chút thất thần.
 
Trong đầu cô lúc ấy chợt hiện lên một suy nghĩ: Không biết cảm giác hôn lên đôi môi của chú nhỏ sẽ như thế nào??
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.