Yêu chiều tận tim

Chương 37


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 37

 
Chương 37
 
Nguyễn Lệ đã chờ một lúc lâu, Bạc Kha Nhiễm nói đi vệ sinh một chút, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy quay lại.
 

Cô vừa rồi còn nghe nói gần đây ở trong phim trường Hoành Điếm xảy ra rất nhiều vụ nhìn lén, sợ Bạc Kha Nhiễm gặp phải rắc rối gì, vì vậy cô liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh tìm người.
 
Nguyễn Lệ đi tới cửa phòng vệ sinh, phát hiện cánh cửa phòng đang bị đóng chặt, ngay khi cô đang chuẩn bị đưa tay đẩy ra thì đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc.
 
“Vậy tại sao lại không để ý tới anh?”
 
Bàn tay Nguyễn Lệ bỗng chốc dừng lại.
 
Đây… Đây không phải là giọng nói của Thẩm Dữ sao?
 
Anh ta… Làm sao có thể ở trong nhà vệ sinh nữ???
 
Chẳng lẽ người đàn ông độc thân hoàng kim trong làng giải trí Thẩm đại đạo diễn của chúng ta lại đang bí mật yêu đương ư?
 
Hơn nữa đối tượng còn có thể chính là người trong đoàn làm phim này??

 
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt Nguyễn Lệ luôn luôn không thích cười nói tùy tiện, lại mang theo một tia bát quái.
 
Trái tim “thình thịch” đập loạn không ngừng, thật giống như rất nhanh thôi, cô sẽ biết một bí mật lớn không thể tiết lộ.
 
Mặc dù cô hiểu rõ, khi gặp những chuyện như thế này, tốt hơn hết là giả vờ như không nghe thấy điều gì, xem như chuyện này chưa từng xảy ra, xoay người rời đi mới là việc làm chính xác, nhưng mà…
 
Đây chính là Thẩm đại đạo diễn đấy, bí mật của Thẩm Dữ, người luôn nổi danh trong ngành là tham công tiếc việc, là bí mật chỉ cần nghe đến có thể khiến cho tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, cô làm sao có thể dời chân mà rời đi cơ chứ.
 
Một giây kế tiếp, bên trong quả nhiên vang lên âm thanh của một người phụ nữ.
 
“Không muốn quan tâm đến anh, còn cần đến lý do sao?”
 
Mềm mại, thanh thúy, hơn nữa….
 
Vô cùng quen thuộc!
 
Đầu óc Nguyễn Lệ luôn luôn ở trong trạng thái thông suốt trong nháy mắt bỗng trở nên trống rỗng, chuyện này… Âm thanh này thật sự rất quen thuộc giống như… Âm… Âm thanh của Bạc Kha Nhiễm.
 
Lắng nghe cẩn thận một lần nữa, Nguyễn Lệ có thể chắc chắn rằng, giọng nói của người phụ nữ bên trong kia chính là của Bạc Kha Nhiễm nhà cô.
 
“Anh cần.”
 
“Anh cần làm gì…”

  
“Oanh”
 
Đầu óc cô như bị nổ tung, đôi chân lập tức cũng trở nên mềm nhũn.
 
Những câu sau cô hầu như chẳng còn có thể nghe rõ, tâm trí cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí cô còn không biết làm sao mình có thể rời khỏi nơi này.
 
*
  
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ, trong ánh mắt sâu thẳm của anh mang theo một sự nghiêm túc hơn bao giờ hết.
 
“Đã biết chưa?” Thẩm Dữ tiếp tục hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm mím chặt môi, trong mắt nổi lên một tầng sương mù.
 
“Vâng.” Cô gật đầu.
 
Nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, Thẩm Dữ không khỏi cười một tiếng, anh đưa tay yêu thương nhéo nhéo đôi gò má mềm mại của cô.
 
“Ngoan.”
 
Nhìn anh cưng chiều như vậy, gò má Bạc Kha Nhiễm càng trở nên đỏ hơn, dường như muốn bị đốt cháy, cô đưa tay đẩy đẩy cánh tay anh.
 
“Em nên trở về…”
 
Thẩm Dữ nở nụ cười, nói.
 
“Được rồi.”
 
Giây tiếp theo, cô đã được anh ôm từ trên bồn rửa tay xuống, hai chân vững vàng đặt trên mặt đất.
 
“Anh… Anh đi ra ngoài trước…” Cô thì thầm.
 
 Thẩm Dữ cười cười, cúi người hôn lên vầng trán trắng nõn của cô một cái.
 
“Được.”
 
Sau khi Thẩm Dữ rời đi, Bạc Kha Nhiễm nhìn vào đôi má nóng bỏng của mình, không thể không mở vòi nước, dùng một chút nước lạnh để rửa mặt, lúc này mới cảm thấy gò má hạ nhiệt đi không ít.
 
Cô cố gắng hết sức để làm dịu đi cảm xúc của chính mình mới đi ra ngoài.
 
Bạc Kha Nhiễm vừa mới trở lại phòng chờ đã thấy Nguyễn Lệ ngồi ở đó, chân mày hơi nhíu lại, có vẻ như đang mang một tâm sự hết sức nặng nề.
 
“Chị, chị sao vậy?” Cô bước tới chỗ Nguyễn Lệ.
 

Nghe được giọng nói của Bạc Kha Nhiễm, Nguyễn Lệ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 
Bạc Kha Nhiễm bước mấy bước đến bên cạnh cô.
 
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô hỏi, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
 
Nguyễn Lệ không nói gì, ánh mắt bình tĩnh rơi trên khuôn mặt cô.
 
Mấy sợi tóc hai bên trán hơi ẩm ướt, gò má trắng hồng, đôi môi hơi sưng đỏ, màu son trên đó cũng phai nhạt đi không ít.
 
“Kha Nhiễm…”
 
Nguyễn Lệ ngập ngừng, tựa như muốn hỏi lại thôi.
 
“Vâng?” Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc nhìn cô.
 
“Quên đi, không có gì.”
 
“A?”
 
“Không có gì, thức ăn có lẽ cũng sẽ nhanh chóng được đưa đến thôi, em chuẩn bị một chút rồi ăn cơm đi.” Nói xong, Nguyễn Lệ từ trên ghế đứng dậy rồi bước ra ngoài.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Lệ, cảm thấy có chút kỳ quái không thể giải thích được.
 
Chuyện gì xảy ra với chị ấy vậy?
 
Nguyễn Lệ bước nhanh ra khỏi phòng chờ, vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Dữ cách đó không xa đang nói chuyện cùng với những người khác, mà trên cánh tay trái của anh đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt màu đen.
 
Đột nhiên trong đầu Nguyễn Lệ trở nên sáng rõ.
 
Cốc giữ nhiệt màu đen…
 
Cái cốc màu đen này, chính là cái cốc cô đã thấy ở trong tay Bạc Kha Nhiễm, bây giờ lại thấy trên người Thẩm Dữ, nếu như trước kia cô chỉ cho rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì lúc này đây, cô có thể khẳng định chắc chắn.
 
Chiếc cốc của Bạc Kha Nhiễm và Thẩm Dữ, chính là một.
 
Cùng với những gì cô vừa mới nghe được trong nhà vệ sinh, Nguyễn Lệ gần như hiểu rõ tại sao hai người họ lại dùng chung một chiếc cốc.
 
Người đang cùng Thẩm Dữ nói chuyện yêu đương không phải ai khác mà chính là Bạc Kha Nhiễm nhà cô.
 
Nếu như là những người quản lý khác, nghệ sĩ dưới tay mình có thể giữ chặt được một kim chủ lớn như vậy, chắc chắn sẽ  cảm thấy vui mừng đến mất ngủ.
 

Là một người quản lý lâu năm trong làng giải trí, Nguyễn Lệ từ lâu chẳng còn lạ lẫm với những chuyện như thế này, nhưng không hiểu tại sao bây giờ trong lòng cô chẳng cảm thấy một chút vui vẻ nào.
 
Thẩm Dữ ở trong cái vòng luẩn quẩn này, được coi là một nhân vật sáng chói, là một người đàn ông độc thân hoàng kim điển hình, nhưng cũng chính bởi vì anh ta là người như vậy, cho nên cô mới càng cảm thấy lo lắng.
 
Bạc Kha Nhiễm mặc dù cũng đã bước vào con đường này hai năm, nhưng cho dù là thế đi chăng nữa, cô ấy cũng chỉ là một cô gái hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm trong nghề. Bây giờ lại cùng với một nhân vật như Thẩm Dữ nói chuyện yêu đương, Nguyễn Lệ thật không biết đây là phúc hay là họa.
 
“Chị.”
 
 Suy nghĩ của Nguyễn Lệ bị cắt đứt bởi tiếng gọi của A Miên.
 
“Bữa trưa đã được mang đến, đi ăn cơm thôi.’’
 
Nguyễn Lệ xoay người lại, “Ừ, chị đến ngay đây.”
 
Bởi vì tiến độ quay phim cho nên mọi người cố gắng tranh thủ thời gian ăn cơm trong vòng mười phút, sau khi những diễn viên đã hoàn tất bữa ăn, họ lại một lần nữa bắt đầu công việc.
 
Chờ đến khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, đã là hơn một giờ khuya.
 
Bạc Kha Nhiễm sau khi tẩy trang xong, A Miên lái xe đưa cô đến cửa khách sạn.
 
Sau khi xuống xe, Bạc Kha Nhiễm nói với Nguyễn Lệ cùng A Miên đang ở trong xe:
 
“Lái xe cẩn thận một chút, em đi lên trước nhé.’’
 
“Vâng, tạm biệt chị.”
 
“Ừ, tạm biệt.”
 
Khi Bạc Kha Nhiễm cùng A Miên vẫy tay chào tạm biệt, cô liếc nhìn sang Nguyễn Lệ một cái.
 
Trên đường từ trường quay trở về, cô ấy vẫn luôn bày ra một dáng vẻ ủ dột, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một cái, tựa như có gì đó muốn nói nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào.
 
A Miên hiển nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ của Nguyễn Lệ, cô từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn người đang ở phía sau ngẩn người một cái, nhẹ giọng nhắc nhở.
 
“Chị, chị Nhiễm phải đi lên rồi.”
 
Nghe vậy, Nguyễn Lệ giống như vừa mới hoàn hồn lại, cô nghiêng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng ở ngoài cửa xe:
 
“Ừ, đi lên đi, nghỉ ngơi tốt một chút.’’
 
“Vâng.”
 
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm xoay người bước vào cửa khách sạn, vào thang máy đi lên rồi với quay lại nói với A Miên ở phía trước:
 
“Đi thôi.”
 
*
 
Bạc Kha Nhiễm mở cửa vào phòng, vừa mới ngồi xuống không được mấy phút thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
“Cốc, cốc,cốc…”
 

Cô nghi ngờ nhìn về phía lối ra vào.
 
Ai đang gõ cửa phòng cô?
 
Khách sạn này tất cả các phòng đều sử dụng loại khóa mật mã, người biết mật khẩu có thể ra vào đi ra phòng cô chỉ có mấy người Nguyễn Lệ cùng Thẩm Dữ, nếu họ muốn vào thì cũng sẽ trực tiếp nhập mật mã vào cửa, sẽ không gõ cửa.
 
Cô mang dép, đứng dậy đi về phía cánh cửa.
 
“Ai vậy‘’
 
“Là chị đây.”
 
Bàn tay Bạc Kha Nhiễm đặt trên chốt cửa hơi dừng một chút, tiếp đó cô mở cửa thì thấy.
 
Nguyễn Lệ đang đứng ở cửa.
 
“Chị?”
 
“Ừ.”
 
Cô mở cửa cho Nguyễn Lệ đi vào.
 
Bạc Kha Nhiễm trên mặt đầy nghi ngờ, sau khi Nguyễn Lệ đi vào, cô tiện tay đóng cửa lại.
 
“Chị, tại sao chị lại quay lại?”
 
“Không phải chị biết mật khẩu sao?”
 
“Ừ, chị biết nhưng mà chị cũng không nói cho em biết trước liền đến, sợ dọa đến em nên mới gõ cửa.’’
 
“Vậy sao, vậy chị tìm em có chuyện gì không?’’ Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ hỏi cô.
 
Nguyễn Lệ nhìn về phía cô, chân mày khẽ nhíu lại, nhưng cũng không nói chuyện.
 
Thấy Nguyễn Lệ như vậy, Bạc Kha Nhiễm càng cảm thấy kỳ quái.
 
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với chị ấy vậy, từ lúc xế chiều đến bây giờ cô liền cảm thấy có gì không đúng lắm, Nguyễn Lệ dường như có chuyện gì muốn nói cùng cô lời nói cũng đã đến khóe miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
 
Bạc Kha Nhiễm rất hiểu Nguyễn Lệ, nếu như cô ấy có điều muốn hỏi, nhất định sẽ hỏi, còn nếu như ngần ngại thì sẽ mất một khoảng thời gian do dự.
 
Cho nên biết rõ Nguyễn Lệ muốn hỏi cô cái gì đó, nhưng cô cũng không chủ động đề cập đến.
 
Nguyễn Lệ kêu Bạc Kha Nhiễm:
 
“Kha Nhiễm.”
 
“Vâng?”
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Nguyễn Lệ, cô biết cô ấy đã sẵn sàng nói chuyện.
 
“Gần đây em có chuyện gì đang gạt chị sao?’’
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.