Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 34
Chương 34
Mấy ngày tiếp theo, Bạc Kha Nhiễm bỗng phát hiện một điều.
Cố Hựu dường như càng ngày càng trở nên phong độ hơn. Trong lúc quay phim, nếu có thể không chạm vào cô thì kiên quyết không chạm, nếu phải diễn cảnh ôm thân mật, thì cánh tay cũng duy trì một khoảng cách lịch lãm.
Hơn nữa, anh ta gần đây đang bị cảm, lại vô cùng nghiêm trọng, lặp đi lặp lại, sắc mặt thường chuyển sang màu đỏ, có khi nước mắt sẽ không tự chủ được liền chảy xuống, bởi vì lo lắng lây sang người khác, nhất là những diễn viên cùng đóng chung với anh, cho nên Cố Hựu đã khẩn cầu đạo diễn đồng ý cho anh sử dụng diễn viên đóng thế.
Nếu Cố Hựu có thể dùng diễn viên đóng thế trong những cảnh hôn, tổ đạo diễn hiển nhiên cũng không thể thiên vị, cũng cho cô sử dụng người thay thế.
Vì vậy, những cảnh hôn của cô cùng Cố Hựu sau này đều lo do diễn viên đóng thế làm thay.
Đoàn làm phim đã sắp xếp như thế, Bạc Kha Nhiễm tự nhiên sẽ không từ chối, nếu không người nào đó sẽ lại ăn giấm.
Vừa nghĩ đến lần trước Thẩm Dữ nghiêm túc nói với cô rằng anh đang ghen tuông, Bạc Kha Nhiễm nhịn không được muốn cười, cô đã thật sự bật cười thành tiếng.
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng, Miumi đang ngồi bên cạnh cô nhận thấy:
“Chị đang nghĩ đến chuyện gì vui vẻ sao?”
Bạc Kha Nhiễm mím môi, khẽ gật đầu.
“Ừ, đúng là một chuyện rất vui vẻ.”
Miumi mỉm cười, tiếp tục hỏi:
“Vậy sao? Là chuyện gì thế?”
Bạc Kha Nhiễm nhìn Miumi một cái, trong ánh mắt trong veo tràn ngập ánh sáng như những ngôi sao nhỏ trên bầu trời.
“Chị…”
“Tin tức quan trọng, tin tức quan trọng.”
Ngay khi cô vừa chuẩn bị nói chuyện, một nhân viên trong đoàn đột nhiên chạy nhanh về phía họ, biểu cảm trên mặt cô ấy giống như đã phát hiện một bí mật gì đó kinh thiên động địa, tất cả mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn sự chú ý, ngay cả Bạc Kha Nhiễm cũng vậy.
Cô nghiêng đầu nhìn về khuôn mặt đầy hưng phấn của nhân viên kia.
“Mấy người có biết là ai tới không?”
Mọi người đều bị khơi dậy sự tò mò, thấy cô ấy cố ý dừng lại, liền bắt đầu thúc giục.
“Liễu Hâm.”
Liễu Hâm?
“Đúng vậy, chính là ảnh hậu Liễu Hâm, cô ấy đến đây tìm đạo diễn Thẩm của chúng ta đấy.”
Giọng nói của cô nhân viên vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt biến mất, khóe miệng đang nâng lên cũng dần dần hạ xuống.
“Mấy người còn nhớ tin đồn giữa hai người bọn họ không?”
“Tất nhiên, cô Liễu có ngày hôm nay cũng là do một tay đạo diễn Thẩm nâng đỡ, quan hệ của bọn họ vẫn luôn nhập nhằng, khó bề phân biệt.”
“Liệu bọn họ có phải là…”
“Cô Liễu là một diễn viên xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, diễn xuất cũng tốt và điều quan trọng nhất là tính cách cũng tốt, tôi cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi đấy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau, thật đẹp mắt nha, đúng là một cặp trời sinh.”
“………”
Bạc Kha Nhiễm lắng nghe mấy người họ bàn luận, đại khái chính là Liễu Hâm cùng Thẩm Dữ chính là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Cô từ lâu đã biết đến scandal giữa Liễu Hâm và Thẩm Dữ, Liễu Hâm dựa vào vai chính trong bộ phim xuất sắc “Thành phố bị bao vây” của Thẩm Dữ thẳng tiến đến vương miện ảnh hậu, vào thời điểm đó quả thật cô ấy rất nổi tiếng.
Giữa lúc đó tin tồn về mối quan hệ giữa hai người họ cũng nhanh chóng truyền ra bên ngoài, những câu chuyện về bọn họ được người ngoài giới truyền đi rất sống động, nhưng chưa bao giờ nhận được sự phản hồi từ hai người trong cuộc, bất kể như thế nào, tiếng nói của người trong cuộc vẫn cực kỳ có sức hút.
Khi đó thật sự cô cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, nhưng bây giờ lại nghe đến những lời này, tâm trạng lại biến hóa long trời lở đất.
Theo bản năng cau mày, theo bản năng phủ định, theo bản năng không thích.
“Chị, chị sao vậy?”
Miumi cảm thấy biểu cảm của Bạc Kha Nhiễm hơi khác lạ, chân mày nhíu thật chặt, đôi môi càng mím chặt hơn.
Bạc Kha Nhiễm nghe thấy âm thanh của Miumi mới hồi phục lại tinh thần, nhận thấy mình hơi thất thố, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười với Miumi:
“Không sao, chỉ là… hơi phân tâm…”
“Sao chân mày của chị lại nhíu chặt như vậy, làm em còn tưởng chị có chuyện gì.”
Miumi nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
“Đi thôi, vẫn còn một lúc nữa mới quay tiếp, chị tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.”
Khi đi qua đình nghỉ mát, Bạc Kha Nhiễm liền thấy nam nữ chính trong câu chuyện vừa rồi của mấy người nhân viên mà cô nghe được, theo bản năng đứng lại.
Hai người bọn họ đứng trong đình, Thẩm Dữ đưa lưng về phía cô, mà Liễu Hâm thì lại đang đứng đối mặt với cô, cô ấy hôm nay ăn mặc thật giản dị, mái tóc dài tùy tiện buộc lại phía sau đầu, gương mặt trắng nõn lại xinh đẹp không hề phai giảm khí chất.
Bọn họ dường như đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mặc dù giờ phút này cô không thể nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Dữ, nhưng khi nhìn vào nụ cười rực rỡ của Liễu Hâm, trong lòng cũng có thể đoán được phần nào.
Vừa rồi, mấy người nhân viên kia không hề nói dối.
Liễu Hâm thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất dễ nhận ra, nụ cười của cô ấy quả thật thân thiện.
Nhưng nghĩ đến scandal giữa cô ấy cũng Thẩm Dữ, cô giống như vô thức không thích Liễu Hâm.
Miumi đang đi ở phía trước phát hiện Bạc Kha Nhiễm không đi theo mình, liền xoay người lại, vừa xoay người đã thấy cô ấy đang đứng ở chỗ kia, cũng không biết đang chăm chú nhìn cái gì.
“Chị, chị sao vậy, mau đi thôi.”
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy trong lòng mình có chút buồn phiền, lúc này nụ cười của Liễu Hâm càng trở nên rực rỡ đến chói mắt, cô cắn môi một cái, dứt khoát dời đi tầm mắt, nhấc chân đi về phía Miumi.
Ngồi trước bàn trang điểm, Bạc Kha Nhiễm nhìn chính mình trong chiếc gương trước mặt, trong đầu toàn là những hình ảnh cô vừa nhìn thấy ở trong đình nghỉ mát.
Rốt cuộc hai người bọn họ đang nói về chuyện gì vậy?
Chuyện gì mà vui vẻ đến thế.
Càng nghĩ, trong lòng Bạc Kha Nhiễm lại càng thấy phiền não.
Nhìn một hàng son đang được đặt ngay ngắn trước mặt, cô dứt khoát tùy tiện chọn một cái, đặt nó ở trên tay, chuẩn bị tô lại một chút son môi, cô muốn tìm cho mình một việc gì đó để làm, quên hết những suy nghĩ trong đầu.
Ngay khi Bạc Kha Nhiễm vừa mới mở nắp, đưa lên đến bên môi, còn chưa kịp tô thì thấy Thẩm Dữ từ bên ngoài đi vào.
Thẩm Dữ nhìn thấy thỏi son đang ở trên tay Bạc Kha Nhiễm, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
Có một việc mà Bạc Kha Nhiễm cho đến bây giờ chưa từng nói cho bất cứ người nào biết.
Thật ra thứ làm cô say đắm nhất chính là nụ cười của Thẩm Dữ.
Khi anh mỉm cười, đôi môi nhếch lên, đôi mắt anh như những vì sao sáng chói khiến người ta không thể nào rời mắt.
Bạc Kha Nhiễm chỉ ngây người một lúc, Thẩm Dữ đã đi đến bên cạnh mình.
Ánh mắt anh lướt qua đôi môi mềm mại của cô, sau đó lại dời đến thỏi son mà cô đang cầm trong tay.
Giây tiếp theo, anh cầm lấy thỏi son từ tay Bạc Kha Nhiễm, hơi cúi người xuống, đem thỏi son xít lại gần môi cô, ai biết rằng son môi còn chưa kịp chạm được môi thì Bạc Kha Nhiễm đã ngả người về phía sau né tránh sự tiếp xúc của anh.
Bàn tay Thẩm Dữ đang cầm son môi lơ lửng giữa không trung:
“Em làm sao vậy?”
Bạc Kha Nhiễm sau khi tránh ra, lúc này mới ý thức được hành động của mình, bởi vì sững sờ mất mấy giây, cho nên cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của anh.
Cô cũng không thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra với mình, vừa nghĩ đến hình ảnh bên trong đình nghỉ mát cùng với những lời bàn tán của những nhân viên làm việc kia, cô liền không thể kiểm soát được bản thân mình, theo bản năng né tránh anh.
“Không sao cả.” Bạc Kha Nhiễm trả lời qua loa lấy lệ.
Chân mày Thẩm Dữ nhất thời nhíu chặt lại, đôi mắt thâm thúy nhìn cô không chớp mắt.
Bạc Kha Nhiễm bị ánh nhìn trần trụi của anh khiến cho có chút không được tự nhiên, cô xoay người tránh đi tầm mắt ấy.
“Chuyện này…Em phải quay ngay bây giờ, em đi ra ngoài trước.” Vừa nói, cô liền đứng lên từ chỗ ngồi, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Thẩm Dữ cũng không ngăn lại, chỉ nhìn vào bóng lưng của Bạc Kha Nhiễm, cho đến đi cô bước ra khỏi phòng hóa trang, anh mới thu hồi tầm mắt.
Anh nhìn thỏi son trong tay, ánh mắt tựa như một vết mực, dần dần nhòe đi.
Khi Bạc Kha Nhiễm đến chỗ quay, vẫn còn chưa bắt đầu ghi hình, vì vậy cô lặng lẽ đứng ở một bên, cúi đầu, nhàm chán đá đá mấy hòn đá dưới đất.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ không sợ hãi, không gợn sóng, trên thực tế, trong lòng cô đang cuộn trào lên những cơn sóng lòng dữ dội.
Đang đá đá, chợt nghe thấy phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân, cô theo bản năng ngẩng đầu.
Là Cố Hựu đang đi về phía này.
Chỉ trong giây lát, anh cũng đã đi đến trước mặt cô.
“Những hòn đá kia đắc tội gì với cô sao, sao cô lại bắt nạt nó như vậy?”
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu liếc anh ta một cái, cũng không quan tâm, tiếp tục cúi người đùa nghịch với những hòn đá.
Cố Hựu cũng không bất ngờ, anh mím môi một cái:
“Này, tôi vừa thấy Liễu Hâm, hình như cô ấy đến gặp đạo diễn Thẩm đấy.”
Khi Cố Hựu nói ra những lời này, động tác của Bạc Kha Nhiễm hơi dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi vài giây, cô lại bắt đầu đá.
“Kha Nhiễm, những tin đồn về hai người bọn họ, cô có tin không?”
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh.
Cô không hiểu tại sao anh ta lại nói với cô về những điều này.
Bạc Kha Nhiễm vẫn không trả lời, sau đó lại nghe Cố Hựu nói tiếp:
“Thật ra theo tôi nghĩ, tất cả mọi chuyện không có lửa thì làm sao có khói.”
Lần này, động tác của Bạc Kha Nhiễm hoàn toàn dừng lại.
“Tại sao?” Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Hựu.
“Ánh mắt.”
“Ánh mắt?”