Yêu chiều tận tim

Chương 3


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 3

Chương 3

Bạc Kha Nhiễm theo tiếng vang xoay người lại nhìn.
 
Là một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám than, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh không chút tì vết cùng cà vạt màu xanh nhạt, đôi chân rắn chắc dường như chứa đựng sức mạnh vô tận.
 

Người này không ai khác đó chính Thẩm Dữ.
 
Anh đang đi về phía Liễu Hâm đang đứng.
 
Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta dừng lại trước mặt Liễu Hâm, cô không thể nghe rõ hai người đang nói chuyện gì nhưng trên nụ cười trên khuôn mặt Liễu Hâm chưa hề phai nhạt.
 
Bạc Kha Nhiễm có cảm giác như chính mình đang nhìn thấy bí mật không thể để người khác biết, bởi vì sợ bị giết người diệt khẩu, cho nên cô không thể làm gì hơn, chỉ có thể im lặng đứng ở nơi này chờ cuộc trò chuyện của họ kết thúc.
 
Cũng may, thời gian hai người nói chuyện không lâu lắm, chỉ chừng vài phút, Liễu Hâm hướng Thẩm Dữ vẫy tay rồi xoay người rời đi.
 
Bóng dáng Liễu Hâm khuất dần trong tầm mắt, Thẩm Dữ cũng xoay người chuẩn bị đi khỏi nơi này.
 
Nhưng chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên từ trong túi của Bạc Kha Nhiễm.
 
Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, nhìn cái tên đang không ngừng nhảy lên trên màn hình.

 
Là Nguyễn Lệ.
 
Cô vốn là muốn trả lời nhưng không hiểu sao tay lại không cẩn thận lại nhấn nút từ chối không tiếp.
 
Mà cũng trong mấy giây này người vốn đã xoay người rời đi không biết từ khi nào đã đứng ngay trước mặt nhìn cô.
 
Ngũ quan lộ ra sự lạnh lùng và góc cạnh, ánh mắt thăm thẳm tựa như không nhìn thấy đáy khiến đối phương không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trong đó, toàn thân tản ra cảm giác người sống chớ tới gần.
 
Bạc Kha Nhiễm khô khốc nuốt nước miếng một cái, nhìn anh bước về phía mình.
 
Khóe miệng cô bất giác nâng lên thành nụ cười nhàn nhạt, mở miệng kêu người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
 
” Chào chú… Chú nhỏ.”
 
Chú nhỏ?
 
Lông mày của Thẩm Dữ không khỏi hơi nhíu lại, anh thường không thích cười, mà giờ đây lại chau mày, lập tức không khí xung quanh như giảm xuống mấy độ.
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng rụt cổ một cái.
 
Có phải cô đã nói điều gì đó sai khiến anh không vui?
 
Nhưng cô cũng chưa nói lời gì, chỉ mở miệng chào anh một tiếng thôi mà.

 
Thẩm Dữ gật đầu một cái. “Cô đã ăn no chưa?”
 
“Vâng?” Bạc Nhiễm nghi ngờ tại sao anh lại hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu.
 
 “Vậy đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
 
“À?”
 
“Sao vậy, có vấn đề gì à?” Thẩm Dữ nhướn mày.
 
Bạc Kha Nhiễm chớp mắt một cái, “Không… Không phải…”
 
“Vậy đi thôi.”
 
Bạc Kha Nhiễm vốn không phải là một người nhát gan nhưng khi ở trước mặt Thẩm Dữ chỉ cần anh liếc nhìn một cái, chí khí của cô sẽ giảm xuống mấy phần.
 
Sau khi gửi một tin nhắn cho Nguyễn Lệ, rồi đi theo Thẩm Dữ xuống hầm để xe của khách sạn, mặc dù đó là lối đi chuyên dụng nhưng cô vẫn dùng áo lông che kín khuôn mặt.
 
Không hiểu vì sao nhưng cô cảm thấy bản thân mình đang đi theo Thẩm Dữ như một tên trộm.
 
“Tích, Tích “!
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn sang chiếc xe của anh ta.
 
Một chiếc Pagani màu xám bạc.
 
Cô nhìn chiếc Pagani giá trị này, hơi tặc lưỡi hít hà, đây mà là xe sao, không phải là tiền sao?
 
Nghĩ đến chiếc xe của mình ở nhà, Bạc Kha Nhiễm không khỏi cảm thấy bụng mình hơi chua chua.
 
“Lên xe thôi.” Thẩm Dữ nói với cô.
 
Sau khi Bạc Kha Nhiễm đã ngồi lên xe, Thẩm Dữ liền thuận tay mở điều hòa, chỉ trong giây lát không khí trong xe trở nên ấm áp, bàn tay mấy giây trước còn lạnh như băng lúc này cũng đã ấm dần lên.
 
Thẩm Dữ thấy cô ngẩn người liền nhắc nhở “Hãy thắt dây an toàn.”
 
“Vâng.” Cô vội vàng nắm lấy dây an toàn ngoan ngoãn cài chặt.
 
Chờ cô thắt chặt dây an toàn xong, Thẩm Dữ lúc này mới đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng đi ra ngoài.
 
Trên đường đi, anh căn bản không nói một lời, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhìn về phía trước, chuyên tâm cho việc lái xe.
 
Bạc Kha Nhiễm thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, lưng thẳng tắp, bàn tay quy củ đặt ngay ngắn trên đầu gối, ra dáng một cô gái hiền thục đích thực.
 
Ở trước mặt Thẩm Dữ cô không thể như ngồi trong xe của Thẩm Tư Gia, không thể không chút kiêng kỵ muốn ngồi như thế nào thì ngồi…

Thẩm Dữ không nói lời nào, cô tự nhiên cũng không dám nói lời nào, bầu không khí trong xe trầm mặc không thể giải thích được, cô cúi thấp đầu nhìn xuống mu bàn tay của mình.
 
Thẩm Dữ đang chuyên tâm lái xe, đôi mắt cô chầm chậm di chuyển từ mu bàn tay mình sang lòng bàn tay anh đang được đặt trên vô lăng.
 
Đây là một đôi bàn tay còn xinh đẹp hơn so với tay của phụ nữ, trắng nõn không tì vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, mười ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, không lẫn một chút tạp chất. Sự tương phản sắc trắng của đôi bàn tay cùng với màu đen của vô lăng tạo nên một cảm giác lành lạnh, tựa như không chút nhiệt độ, giống như chủ nhân của nó vậy.
 
Phát hiện Thẩm Dữ từ đầu đến cuối không hề nhìn cô, tầm mắt của Bạc Kha Nhiễm liền bắt đầu nhìn anh một chút cũng không kiêng kỵ.
 
Theo cánh tay anh, ánh mắt cô dần dần di chuyển lên trên khuôn mặt với những đường nét sắc sảo như một con dao, các góc cạnh sắc bén lại mang theo một chút nhu hòa, dịu dàng, gương mặt này gần như hoàn hảo.
 
Nhìn một vòng giới giải trí, thực sự rất hiếm có khuôn mặt nào có thể so sánh với Thẩm Dữ.
 
“Nhìn đủ chưa ?” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Dữ bất thình lình vang lên.
 
Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt đã khôi phục lại tinh thần: “Nhìn đủ rồi… Nhìn đủ rồi”
 
Cô lúng túng thu hồi tầm mắt, lần này ngay cả ánh mắt cũng không biết nên để ở nơi nào cho phải.
 
Nếu như là trước kia, cô có thể sẽ nhạo báng anh mấy câu đại loại như “Chú nhỏ, chú thật đẹp trai, làm sao chú có thể đẹp trai như thế chứ?’’
 
Nhưng bây giờ, cô không thể nói một lời.
 
Thẩm Dữ không nói nữa, dường như đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Bạc Kha Nhiễm xoa xoa ngón tay, ánh mắt rơi vào phong cảnh ngoài cửa sổ, không còn dám nhìn vào Thẩm Dữ lần nào nữa.
 
Thẩm Dữ thản nhiên nhìn người con gái đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tấm kính đen còn phản chiếu đôi gò má xinh đẹp nhưng lại mang theo không ít sự ảo não của cô.
 
*
 
Thẩm Dữ đậu xe vào hầm gửi xe dưới tiểu khu nhà cô.
 
Bạc Kha Nhiễm đưa tay ra tháo dây an toàn, “Chú nhỏ, cảm ơn chú vì hôm nay đã đưa cháu trở về.”
 
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
 
“Vậy thì… Cháu lên trước nhé…”
 
Vừa nói, Bạc Kha Nhiễm vừa đưa tay ra chuẩn bị đẩy cửa xe.
 
“Nhiễm Nhiễm “
 
Đột nhiên, Thẩm Dữ gọi cô lại.
 
Bạc Kha Nhiễm theo bản năng dừng lại, trái tim đột nhiên căng thẳng.
 

Kể từ khi Thẩm Dữ ra nước ngoài, cô chưa bao giờ nghe anh gọi mình như vậy.
 
“Vâng?”
 
“Chúc ngủ ngon.”
 
“À?” Bạc Kha Nhiễm sửng sốt một chút, anh kêu cô lại chỉ để chúc một tiếng ngủ ngon thôi sao?
 
“Vâng… Chúc chú ngủ ngon…”
 
“Đi lên đi.”
 
Sau khi Bạc Kha Nhiễm xuống xe, Thẩm Dữ cũng không vội vã rời đi.
 
Anh chăm chú nhìn vào bóng lưng thon gầy của người con gái ngoài kia, ánh mắt vốn đã sâu thẳm lại càng sâu hơn mấy phần.
 
  *
 
Quay trở lại căn hộ, việc đầu tiên mà Bạc Kha Nhiễm làm chính là tắm một cái sau đó nằm dài trên giường, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Thẩm Dữ.
 
Hai người bọn đã không gặp nhau trong bốn năm, thật ra thì cô cũng đã tưởng tượng vô số lần tình huống hai người gặp lại.
 
Mỗi lần tưởng tượng, cô lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, nhưng cho đến hôm thực sự gặp mặt, tựa hồ cũng không đến nỗi như vậy.
 
Anh vẫn không thay đổi gì nhiều so với trước kia.
 
Bốn năm trước anh ấy đẹp trai thì bốn năm sau anh ta vẫn đẹp như vậy.
 
Mặc dù Bạc Kha Nhiễm biết rằng không nên dùng từ đẹp khi hình dung về một người đàn ông có sắc đẹp, nhưng Thẩm Dữ thực sự là một người còn xinh đẹp hợp rất nhiều phụ nữ.
 
Chẳng qua là có phải bởi vì đã quá lâu không gặp mặt hay không, cô cảm nhận được giữa bọn họ tựa hồ như phai nhạt đi không ít, nghĩ vậy trong tự nhiên không khỏi sinh ra mấy phần mất mát, có lẽ nhân sinh chính là như vậy.
 
Vào năm Thẩm Dữ ra nước ngoài thì cô cũng đã sớm biết đến sự tồn tại của chuyện hôn ước, có lẽ người trong cuộc không phải chỉ có mình cô biết, thậm chí anh cũng đã biết trước cô.
 
Vậy thì tại sao, anh ấy lại chọn con đường nước ngoài?
 
Cô không thể khống chế bản thân mình không suy nghĩ về chuyện này.
 
Cô hiểu rất rõ Thẩm Dữ là người như thế nào, một con người như anh ta làm sao có thể cam tâm tình nguyện bị ràng buộc bởi một cuộc hôn nhân đã được đính ước từ nhỏ?
 
 Vì vậy khi ở trong xe, cô đã suy nghĩ rất nhiều, lúc ấy cô chỉ muốn hỏi anh một điều rằng, hôn ước giữa họ rốt cuộc có tính hay không…
 
Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, lại không cách nào có thể nói thành lời.
 
Anh không chủ động đề cập đến, cô cũng không nhắc lại, hai người cuối cùng vẫn là ăn ý không xé rách cửa sổ giấy mỏng manh này.
 
———–
 
Sau khi tắm xong, Thẩm Dữ tắt đèn từ trong phòng tắm đi ra.
 
Anh vừa lau tóc vừa đi về phía phòng ngủ.
 
Sau khi lên giường, anh theo thói quen từ trên tủ bên cạnh giường cầm lấy một quyển tạp chí, tựa đầu vào giường lật xem.
 

Tuy nhiên, cuốn sách đã được mở ra còn những suy nghĩ trong anh lại không nằm ở trong ấy, ngón tay cũng bất giác dừng lại.
 
Nghĩ đến vẻ ngoài tựa như một con sóc nhỏ của Bạc Kha Nhiễm ngày hôm nay, khi cô mời rượu, rõ ràng trong lòng rất hốt hoảng không thôi nhưng vẫn giả bộ duy trì một bộ dạng trấn định bên ngoài, nghĩ đến đây anh lại bất giác mỉm cười.
 
Nhớ lại thời điểm cô còn đang đi học.
 
Lúc đó, cô mặc một bộ đồng phục của trường, tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu, ngồi trên chiếc xe đạp cùng Thẩm Tư Gia, hai người ở cùng một khu, mỗi ngày đi học đều đạp xe qua nhà anh, anh đứng ở trên ban công nhìn bọn họ đi ngang qua, cô luôn ngẩng đầu lên mỉm cười và vẫy tay tạm biệt anh.
 
“Chú nhỏ, chúng cháu đến đến trường, tạm biệt.”
 
Vì có Thẩm Tư Gia, cô dường như cũng quen thuộc với anh lạ thường.
 
Đi theo Thẩm Tư Gia ăn vạ trong nhà anh.
 
Đi theo Thẩm Tư Gia gây rắc rối cho anh.
 
Mà kiên trì lâu nhất chính là gọi theo Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ.
 
Khi anh hai mươi tuổi.
 
Một lần trong bàn ăn tối, ông nội Thẩm Trường Kiến bất ngờ đề cập đến chuyện mình cũng bạn cũ ước định chuyện hôn nhân.
 
Nói là hai nhà muốn làm thông gia, nhưng những đứa con của họ đều là con trai, chuyện hôn ước đành phải trì hoãn lại. Sau đó, Thẩm Dữ và Kha Nhiễm ra đời, vấn đề này đã được nhắc tới một lần nữa, vì vậy trong một bữa tiệc, hai người liền được định thân.
 
Khi đó anh hai mươi tuổi mà cô chỉ là một cô bé 14 tuổi.
 
Cả ngày đều cùng Thẩm Tư Gia chạy đến đại viện, tụ họp một đám trẻ em gần như xấp xỉ tuổi nhau thành một nhóm gây không ít rắc rối.
 
Anh nhiều hơn Bạc Kha Nhiễm sáu tuổi, người ta vẫn thường nói, hơn nhau ba tuổi là cách nhau cả một thế hệ, huống hồ anh và cô cách nhau những sáu tuổi. Lúc đó, anh chỉ coi lời định ước này chỉ là một trò đùa giữa những người lớn tuổi, không hề mảy may quan tâm.
 
Nhưng mà…
 
Dần dần, mọi thứ dường như không đi theo quỹ đạo ban đầu, ánh mắt anh chẳng biết từ khi nào bắt đầu tập trung vào dáng hình của cô, khi nghe thấy tên cô, tự nhiên sẽ sinh ra một phản xạ có điều kiện.
 
Chẳng qua lúc đó cô mới mười bảy tuổi, còn anh hai mươi ba tuổi, kiểu nhận thức này khiến anh cảm thấy hơi bối rối.
 
Thế là anh chọn đi nước ngoài.
 
Vào ngày anh rời đi, Bạc Kha Nhiễm và Thẩm Tư Gia đến sân bay để tiễn anh, cô đã nói.
 
“Chú nhỏ, chú phải về sớm, cháu sẽ rất nhớ chú.”
 
Khi cô nói điều này, vành mắt còn hơi ửng hồng, lúc ấy, trong đầu anh bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ rằng anh sẽ không rời đi, nhưng cuối cùng cũng chỉ đưa tay ra, xoa nhẹ đầu cô.
 
Thẩm Dữ luôn nghĩ rằng miễn là anh ra nước ngoài, không thể nhìn thấy Bạc Kha Nhiễm, thì sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào về cô. Thật không may, mọi chuyện đều không theo ý muốn của chính mình.
 
Mặc dù anh đã ở nước ngoài vài năm, nhưng chuyện của cô anh vẫn biết ít nhiều.
 
Mặc dù anh ra nước ngoài vài năm, nhưng người xuất hiện nhiều nhất trong giấc mơ của anh vẫn là hình bóng của cô.
 
Trong giấc mơ, cô gọi anh thật ngọt ngào.
 
 “Chú nhỏ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.