Yêu chiều tận tim

Chương 27


Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 27

Chương 27
 
Bạc Kha Nhiễm ngồi tẩy trang trước gương, cô nhìn chính mình trong gương, không hiểu sao, ánh mắt lại dần dần rơi xuống đôi môi mình.
 
Sau vài giây, cô lặng lẽ lấy một tấm khăn giấy từ trên mặt bàn lau lau đi vết son trên đôi môi ấy.

 
Đây không phải là vấn đề của Cố Hựu mà là vấn đề của chính cô.
 
Cố Hựu quả thực là một chàng trai rất phong độ lịch lãm, khi anh ta chạm vào đôi môi cô, thực sự chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng mà thôi.
 
Khi cô đang lau chùi son môi thì cánh cửa phòng trang điểm được mở ra.
 
Bạc Kha Nhiễm từ trong gương thấy được người đàn ông từ bên ngoài bước vào.
 
Thẩm Dữ?
 
Thẩm Dữ đóng chặt cánh cửa, bước tới bên cạnh cô, Bạc Kha Nhiễm lúc này như chiếc cọc gỗ vẫn chôn chân ngồi tại nơi đó.
 
Lúc lâu sau cô mới phát hiện ra rằng chiếc khăn giấy mà mình vừa mới dùng để lau vết son vẫn được đặt ở trên môi, cô bối rối lấy xuống, vo tròn nó trong tay.
 

Anh rũ mắt xuống, ánh mắt rơi xuống trên đôi môi cô, vết son trên môi đã được lau đi hơn nữa.
 
“Anh… Anh tới làm gì vậy?”
 
Bạc Kha Nhiễm hơi hơi hé mở đôi môi, để lộ hàm răng trắng như ngọc.
 
Đôi mắt Thẩm Dữ lạnh lùng giống như biển khơi giữa đêm khuya, trong phút chốc, giống như có thứ gì đó tỏa ra ánh sáng từ trong mắt anh.
 
Sau đó, anh đưa tay ra, từ trên mặt bàn rút ra một tấm khăn giấy.
 
Bạc Kha Nhiễm lộ ra một ánh mắt kỳ quái, có chút không hiểu nhìn hành động của anh.
 
Một giây tiếp theo, chiếc khăn giấy mềm mại dính trên đôi môi của cô.
 
Anh hơi cúi người, ánh mắt sâu thẳm nhìn Bạc Kha Nhiễm, nhẹ nhàng lau lau đôi môi cô.
 
Đôi môi của người con gái thật mịn màng mềm mại, ánh mắt của Thẩm Dữ càng trở nên sâu hơn, yết hầu nơi cổ họng chuyển động lên xuống.
 
Chiếc khăn giấy dần dần rời khỏi môi cô, anh chậm rãi nghiêng người tiến gần về phía cô.
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn anh càng ngày càng tiến gần, trong nháy mắt tim đập mạnh như sấm, tất cả đều gần nhau như vậy, nhưng hai người họ mang tới cho cô cảm giác khác một trời một vực.
 
Sự gần gũi của Thẩm Dữ cũng khiến trái tim cô đập nhanh hơn, nhưng thay vì khẩn trương giống như cảm giác Cố Hựu mang lại, đáy lòng cô vẫn có sự mong chờ.
 
“Anh muốn…”
 
 Bạc Kha Nhiễm vừa mới nói được hai chữ, Thẩm Dữ đã vững vàng giữ được cằm cô, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt, nụ hôn mạnh mẽ ấn xuống.
 
Đôi môi nóng bỏng của anh như muốn nghiền nát, dày xéo đôi môi cô, dáng vẻ mãnh liệt như hận không thể đem cô ăn sạch sành sanh.

 
Thẩm Dữ chưa bao giờ hôn cô như vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức sững sờ.
 
Đợi đến khi cô có phản ứng, Thẩm Dữ đã đột phá hàm răng đang cắn chặt của cô, xông thẳng vào miệng, cái lưỡi mềm mại nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ quấn lấy cô, trong khoang miệng tràn đầy hơi thở mát lạnh của anh.  
 
Trong nháy mắt, đầu óc Bạc Kha Nhiễm trở nên trống rỗng, nhưng khi kịp thời phản ứng lại, cô cũng không hiểu nổi chính mình, ma xui quỷ khiến thế nào đã đem hai cánh tay ôm chặt lấy cổ anh.
 
Cô cảm thấy dung tích phổi của mình đã được Thẩm Dữ tăng cường luyện tập rất nhiều, ít nhất bây giờ sau khi kết thúc nụ hôn cũng không giống như trước đây thở hồng hộc.
 
Chẳng qua là…
 
Anh dường như đang ôm quá chặt, khiến hơi thở của cô gấp gáp hơn một chút.
 
Cô đưa tay ra đẩy Thẩm Dữ một cái, nhưng anh cũng không hề nới lỏng bàn tay, thậm chí còn có chút dùng thêm lực ôm chặt hơn một chút.
 
“Anh… Ôm…”
 
“Anh ghen tị.”
 
Âm thanh của Thẩm Dữ vang lên không hề dự báo khiến động tác đẩy người của Bạc Kha Nhiễm không khỏi cứng đờ.
 
Anh… Ghen? ?
 
Anh nói… Nói…
 
Là anh đang ghen???
 
“Nếu em không làm được, anh có thể dạy em.”
 
“Dạy em? Cái gì?” Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ hỏi.
 
“Hôn.”
 
Bạc Kha Nhiễm “???”
 
“Loại cảnh quay này, sau này không cho phép diễn nữa.”
 
Giọng nói của Thẩm Dữ lại vang lên lần nữa, trong đó mang theo một chút bất đắc dĩ.
 
Mặc dù anh không nói rõ tên, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không ngu ngốc, trong lòng tự nhiên hiểu rõ.
 
Không hiểu tại sao, đáy lòng lại mơ hồ chảy ra một tia ngọt ngào.
 
“Em đã nghe thấy chưa?”
 
Nhìn dáng vẻ anh như thế này, một chút xấu xa tự nhiên nảy sinh trong lòng, cô giả vờ bất đắc dĩ nói:
 
“Em cũng không muốn NG đâu, nếu tâm trạng của đạo diễn không tốt, em nên làm gì nếu anh ta NG?
 
Vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm đột nhiên cảm thấy xung quanh như giảm đi mấy độ, ánh mắt của Thẩm Dữ thật sự rất lạnh lẽo, cô theo bản năng nuốt nước bọt một cái.

 
“Chuyện này anh không thể đảm bảo…”
 
Cô khẩn trương nhìn anh.
 
“Anh có thể giết hắn ta hay không…”
 
Bạc Kha Nhiễm, “………”
 
Người này sao có thể trở nên bá đạo như vậy?
 
Nhưng…
 
Ngay cả khi bá đạo, anh cũng đẹp trai như vậy.
 
“Anh đi ra ngoài nhanh đi, không thể bị người khác nhìn thấy.”
 
“Em cũng sợ sao?”
 
Rõ ràng chính là giọng điệu nhạo báng, Bạc Kha Nhiễm lần đầu tiên phát hiện, hóa ra da mặt của Thẩm Dữ lại dày như vậy.
 
Thật không biết xấu hổ!
 
Cô vô thức liếc anh một cái, không thèm để ý tới anh.
 
Bị Bạc Kha Nhiễm liếc mắt, tâm trạng Thẩm Dữ bỗng nhiên cảm thấy thật tốt.
 
“Đang hỏi em đấy.”
 
 Bạc Kha Nhiễm vẫn không thèm để ý tới anh. 
 
Thẩm Dữ nhếch nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn cô một cái, giả vờ như đang chuẩn bị hôn cô.
 
Bạc Kha Nhiễm kinh hãi, ngay lập tức đưa tay che miệng.
 
“Sợ sợ, sao có thể không sợ chứ.”
 
Thẩm Dữ nở một nụ cười thật tươi, sau đó đứng thẳng dậy.
 
“Vậy anh đi ra ngoài trước, em mau chuẩn bị một chút cho cảnh quay tiếp theo.”
 
Bạc Kha Nhiễm một bên che miệng, một bên dùng lực gật đầu với anh, bộ dáng kia đối với anh thật sự dễ thương đến nhường nào.
 
Thẩm Dữ gõ gõ vào đầu cô:
 
“Quỷ nhát gan.”
 
*

 
“Cắt!”
 
“Biểu cảm không đúng, thử lại lần nữa.”
 
“………”
 
“Cắt!”
 
“Động tác quá chậm, tốc độ nhanh hơn chút nữa.”
 
“………”
 
“Cắt!”
 
“Cắt!”
 
“Cắt!!!”
 
“Cắt! Tốt, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
 
Thẩm Dữ đặt bộ đàm, ngồi xuống sau máy quay, xem xét lại cảnh quay của Cố Hựu từ đầu đến cuối một lần.
 
“Lão Thẩm, tiểu tử kia đắc tội gì với cậu sao?” Dương Cánh liếc Thẩm Dữ một cái, nhỏ giọng hỏi.
 
Thẩm Dữ ngẩng đầu: “Tại sao cậu lại hỏi như thế?”
 
“Thật ra, cậu ta diễn lần thứ nhất đã có thể thông qua, cậu còn muốn cậu ta diễn lại hai mươi bốn lần, có thể không đắc tội với cậu sao?”
 
“Ý cậu nói tôi đang dùng việc công để trả thù riêng sao?” Thẩm Dữ nhướn mày nói.
 
“Đúng vậy.” Dương Cánh hai tay khoanh trước ngực, “Loại chuyện này cậu cũng không phải chưa làm qua, tôi còn nhớ rõ đấy.”
 
Thời điểm đang quay bộ phim “Thiện mỵ”, một nữ diễn viên nữ của đoàn làm phim ỷ mình có chút sắc đẹp, liên khiêu khích quyến rũ Thẩm đại đạo diễn của chúng ta.
 
Sau đó tất cả các cảnh quay có mặt nữ diễn viên này đều bị “cắt”, “cắt” đến mức sụp đổ hoàn toàn, trong đó kinh điển nhất phải kể đến có một phân cảnh nữ diễn viên này gánh nước, lại đúng lúc trong tình cảnh không có diễn viên đóng thế, cô ta bị cắt đến ba mươi tám lần, cứ thế gánh nước ba mươi tám lần, vừa vặn đang trong tiết trời tháng hai.
 
Lúc ấy, người trong đoàn đều cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng Thẩm đại đạo diễn ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái.
 
Từ đó về sau, nữ diễn viên ấy hễ gặp Thẩm Dữ đều phải đi đường vòng, vì sợ tiếp tục chọc giận vị Diêm vương này một lần nữa.
 
Đã có tiền sử ba mươi tám lần, sau hai năm, anh rất khó đảm bảo rằng chuyện này vị Diêm vương này không phải là cố ý.
 
Thẩm Dữ lạnh lùng quét cậu ta một cái, trong mắt chỉ toàn là giá lạnh.   
 
“Được rồi, được rồi không đề cập đến nó nữa, tôi không đề cập đến chuyện đó nữa là được chứ gì.”
 
“Thợ trang điểm, trang điểm lại.”
 
Cố Hựu vừa mới ngồi xuống, Hồ Siêu Minh liền vội vàng gọi thợ trang điểm qua trang điểm lại cho anh ta.  
 
Cố Hựu một bên cầm ly nước, ngửa đầu ừng ực uống mấy ngụm, một bên nghiêng đầu nhìn Thẩm Dữ cách đó không xa.
 
Anh đang suy nghĩ.
 
Có phải mình đã đắc tội chỗ nào với Thẩm đạo diễn hay không?
 
Cảnh quay này của anh, ước chừng phải đến hai mươi lăm lần hỏng.

 
Nhưng đây rõ ràng chỉ là một phân đoạn vô cũng đơn giản, không phải anh tự khen mình, đoạn này anh hẳn chỉ một lần có thể thông qua.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, anh thực sự không đắc tội với Thẩm đạo diễn lần nào a, hơn nữa anh ấy thường ngày đối với mấy người diễn viên bọn họ cũng rất lịch sự.
 
Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì cơ chứ?
 
Chẳng lẽ là do kỹ năng diễn xuất của anh thụt lùi ư?
 
Cố Hựu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tin tưởng vấn đề nằm ở kỹ năng diễn xuất của anh, dẫu sao Thẩm Dữ cũng nổi tiếng là một đạo diễn cực kỳ nghiêm khắc, nhất định là do anh đã thể hiện chỗ nào đó không tốt.   
 
“Này, cậu nhìn này, tất cả đều là mồ hôi.” Hồ Siêu Minh nói.
 
Rõ ràng đang là mùa đông, thế mà trên mặt đều là mồ hôi.
 
Cố Hựu cười một tiếng, thợ trang điểm bên cạnh nhanh chóng giúp anh lau đi mồ hôi trên trán.
 
“Đây là lần đầu tiên anh bị như vậy sao?”
 
Cố Hựu gật đầu một cái, lần đầu tiên bị NG nhiều đến như vậy, xương cốt của anh như sắp rã rời, thậm chí anh thiếu chút nữa ngay cả đứng thẳng cũng không thể làm được.
 
“Thẩm đạo diễn thật đúng là nổi danh khắc nghiệt, thật đáng sợ.” Hồ Siêu Minh đưa tay vỗ ngực mình một cái, vừa nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng một lần lại một lần nói “cắt” anh đều cảm thấy xung quanh như giảm đi mấy độ, lúc ấy trong đầu anh cảm thấy thật may mắn khi mình không phải là một diễn viên.
 
A Miên nhìn Cố Hựu đang ở cách đó không xa, nói với Bạc Kha Nhiễm.
 
“Chị, chị nói xem hôm nay anh Cố bị sao vậy?”
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn Cố Hựu một cái, rồi lại liếc sang phía Thẩm Dữ cách đó không xa.
 
Cô chợt nhớ lại những lời mà anh đã nói với cô ở trong phòng hóa trang.
 
Hai mươi lăm lần?
 
Hai lăm???
 
“Rõ ràng chỉ là một cảnh quay mấy phút thế mà lại có thể quay đến nửa tiếng, tinh thần không tốt sao?”
 
“Tại sao em lại cho rằng tinh thần không tốt?”
 
“Nếu tinh thần thực sự rất tốt, làm sao một cảnh quay đơn giản như thế lại có thể NG đến hai mươi mấy lần?”
 
Bạc Kha Nhiễm, “???”
 
Chẳng lẽ chỉ có một mình cô nhận ra, rõ ràng là Thẩm Dữ cố ý NG cảnh quay của Cố Hựu sao ?
 
“Cũng có khả năng Thẩm Dữ…”
 
“Chị ơi, chị không thể nói rằng đạo diễn Thẩm cố ý nha, đạo diễn của chúng ta cũng không phải là người như vậy?” A Miễn chính xác là một bộ dạng mê muội.
 
Bạc Kha Nhiễm  “???”
 
Rõ ràng anh không hề dựa vào khuôn mặt đẹp trai ấy để kiếm cơm, nhưng sao hết lần này đến lần khác so với một ngôi sao khác còn có nhiều người hâm mộ hơn vậy.
 
“Phải rồi, vừa nãy chị muốn nói đến cái gì?” A Miên hỏi.
 
Cô khẽ mỉm cười lắc đầu với cô, “Không có gì, không có gì.”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.