Đọc truyện Yêu chiều tận tim – Chương 23
Chương 23
Đây chính là cảnh quay chung đầu tiên của Bạc Kha Nhiễm cùng Cố Hựu, cũng là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Ngọc Khê và Triệu Hâm trong “Cung phi”.
Trong lúc Ngọc Khê đang bị phạt quỳ ngay trước cửa cung điện, thì bắt gặp tam hoàng tử đúng lúc đi ngang qua chỗ cô, đưa cho cô một đôi tất tay giữ ấm, một đôi tất tay giúp đỡ ấy mở ra cho câu chuyện cho tương lai.
Đáng lẽ cảnh quay này phải được quay từ lâu, nhưng bởi vì Cố Hựu lúc đó chưa sắp xếp được công việc nên phải hoãn cho đến ngày hôm nay.
Bộ trang phục của cung nữ chỉ là một bộ quần áo mỏng manh, cho nên các diễn viên cũng không mặc thêm quần áo bên trong, chỉ sợ lọt vào ống kính máy quay sẽ trở nên phản cảm.
Cơn gió lạnh buốt len lõi theo cổ áo, ống tay chui vào trong da thịt, Bạc Kha Nhiễm bất giác kéo chiếc áo khoác dày quấn chặt bản thân mình, đang mặc áo khoác mà còn lạnh như vậy, lát nữa quay thì như thế nào đây?
Người bạn diễn Cố Hựu của cô cũng không khá hơn chút nào, lạnh đến đôi môi trắng bệch, thợ trang điểm nhanh chóng phủ lên đôi môi của anh một lớp son.
Dương Cánh nhìn sắc trời một chút, không khỏi chà xát đôi bàn tay, nói với Thẩm Dữ đang ở bên cạnh:
“Hôm nay, thời tiết thật sự đúng là lạnh chết người, ngày hôm qua cũng không lạnh như thế này đâu.”
Cậu nói xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Dữ trả lời, liền nghiêng đầu nhìn về phía anh, thì phát hiện tầm mắt anh không hề đặt lên người mình mà ở mấy diễn viên đang ở cách đó không xa.
“Hây, thật là làm diễn viên cũng không hề dễ dàng, mùa hè thì chịu nóng bức, mùa đông thì bị lạnh đến đóng băng.”
Vừa nói, Dương Cánh vừa dùng sức quấn chặt lại chiếc áo khoác trên người mình.
Thật lạnh quá đi mất!
“Cậu mua miếng dán giữ nhiệt ở đâu vậy?”
“Cậu cũng dùng miếng dán giữ nhiệt sao?”
“Tôi muốn dùng nó ngay bây giờ, còn nữa không?”
“Trong ngăn kéo đằng kia, cậu tự mình đi lấy đi.”
“Ừ.”
*
“Ông… Ông…”
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Bạc Kha Nhiễm móc điện thoại ra, trên màn hình đang hiển thị tin nhắn Wedchat của Thẩm Dữ.
“Có một thứ trong phòng nghỉ ngơi, tự mình đến đó lấy.”
Bạc Kha Nhiễm nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Dữ, xung quanh tất cả nhân viên đang bận rộn với công việc của chính mình, vì vậy cô thừa dịp mọi người không chú ý, liền đi về phía phòng nghỉ.
Ngay khi bước vào, Bạc Kha Nhiễm phát hiện trên bàn trang điểm của mình đúng là có thêm một thứ gì đó.
Sau khi đến gần cô mới nhận ra, hóa ra là một miếng dán giữ nhiệt.
Bạc Kha Nhiễm cầm miếng dán ấm áp trong tay, khóe miệng không tự chủ được nâng lên thành một nụ cười.
Cô vừa mới dán trên người xong xuôi, thì đã thấy Nguyễn Lệ xách một túi đồ đi vào.
Nguyễn Lệ đem túi nilon đặt trên bàn, Bạc Kha Nhiễm nhìn một chút, tất cả đều là miếng dán giữ nhiệt.
“Chẳng ai ngờ rằng thời tiết đột nhiên chuyển lạnh như vậy, không khí lạnh đến mức có thể đóng băng, hôm nay em quay cả ngày, cái này là chị cùng A Miên đi mua cho em, mau tới đây, dán lên người một cái, lát nữa còn có cảnh quay. “
Bạc Kha Nhiễm sờ sờ miếng dán trên người một cái, môi khẽ nhếch lên:
“Không cần đâu ạ, em đã có rồi.”
“Hử?”
“Em lấy từ đâu ra?”
“Là những diễn viên khác thừa nên cho em một cái.” Bạc Kha Nhiễm che giấu nói.
“Vậy sao, vậy được rồi, chị vừa nhìn thấy cảnh tuyết ở bên ngoài được chuẩn bị xong, em nhanh ra ngoài đi, chắc cũng bắt đầu quay rồi.”
“Vâng, vậy em ra ngoài đây.”
“Ừ.”
“Trên đầu gối có miếng lót bảo vệ chưa?” Bạc Kha Nhiễm vừa đến cửa đã nghe thấy âm thanh Nguyễn Lệ đằng sau.
“Có rồi.”
Sau khi Bạc Kha Nhiễm ra ngoài, Nguyễn Lệ đem miếng dán đặt lên bàn, vừa mới cô vừa xoay người rời đi, ánh mắt vô tình nhìn thấy một chiếc cốc giữ nhiệt.
Nguyễn Lệ nghi ngờ nhíu mày một cái.
Sao cô không nhớ rằng Bạc Kha Nhiễm có một cái bình như thế này nhỉ?
Nhưng mà cũng chỉ là một chiếc cốc mà thôi, cô cũng không để trong lòng, liền đuổi theo Bạc Kha Nhiễm ra khỏi phòng nghỉ.
Bởi vì phân cảnh này cần có tuyết, nhưng hôm nay không có tuyết, cũng không thể nào bắt ông trời cho tuyết rơi, vì vậy đoàn làm phim đã chuẩn bị một cái máy tạo tuyết nhân tạo để phục vụ cho buổi quay.
Thoáng cái cung điện đều được bao phủ bởi tuyết trắng dày.
“Tất cả mọi người chuẩn bị vào vị trí.”
Trong trường quay vang lên âm thanh của Thẩm Dữ được truyền qua chiếc bộ đàm màu đen trên trên tay anh.
Bạc Kha Nhiễm bình tĩnh nheo mắt nhìn Thẩm Dữ một cái, anh đang nghiêng người chỉ huy những nhân viên xung quanh làm việc, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Có người nói rằng, người đàn ông trông đẹp trai nhất khi họ nghiêm túc làm việc.
Cho đến tận bây giờ, Bạc Kha Nhiễm mới cảm nhận được sự chính xác của câu nói này.
Bộ dáng Thẩm Dữ đang làm việc, thực sự đối với cô mà nói là một sức hút không thể nào kháng cự.
“Cô đang nhìn gì vậy?” Bên cạnh vang lên âm thanh của Cố Hựu.
Bạc Kha Nhiễm nhìn hắn cười một tiếng, lắc lắc đầu, “Không có gì “
Sau vài phút, trường quay vang lên giọng nói của nhân viên:
“Cảnh quay thứ 36, gặp mặt lần đầu ở cửa cung.”
“Chuẩn bị, action.”
Cô cung nữ quỳ xuống trước cửa cung, tấm lưng thẳng tắp, đôi bàn tay đỏ ửng đặt ngay ngắn trên đầu gối, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Lộp cộp, lộp cộp…”
Là âm thanh của tiếng giày đang đạp trên mặt tuyết dày đặc.
Càng ngày càng tiến lại gần cô.
Ngọc Khê ở trong hoàng cung lạnh lẽo này đã hơn mười năm, tất nhiên hiểu rõ cung quy nghiêm khắc, không dám ngẩng đầu lên, cô hơi nghiêng nghiêng người, cúi thấp đầu.
Vị thiếu niên đi qua bên cạnh, cô chỉ nhìn thấy trên đôi giày trắng của hắn dính một chút tuyết.
Ngay khi cô đang thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị thay đổi tư thế thì thiếu niên kia đột nhiên dừng bước.
“Có lạnh không?”
Những âm tiết đơn giản, giọng nói trong suốt, lạnh lùng, mang nét đặc biệt của một cậu bé đang ở tuổi trưởng thành.
Ngọc Khê theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu niên dáng dấp được trau chuốt kỹ càng đập vào mắt cô.
Còn chưa kịp trả lời, một đôi tất tay rơi thẳng vào trong ngực cô, rồi người nọ xoay người rời đi.
Sống lưng thẳng tắp, áo choàng trắng của cậu không nhiễm một hạt bụi.
Không hiểu tại sao, trong lòng Ngọc Khê bùng nổ một tiếng vang dội.
Đang lúc nhập tâm vào vai diễn, Bạc Kha Nhiễm nghe thấy một tiếng “cắt”, sự mơ mộng trên khuôn mặt người thiếu nữ kia biến mất sạch sẽ mà bóng người cao lớn của người đàn ông đang đi thẳng đã lập tức dừng lại.
Một giây tiếp theo anh ta đã bắt đầu vội vàng chạy trở về, vừa chạy vừa nói:
“Lạnh chết mất! Lạnh chết mất! Lạnh chết mất!”
Chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi hình tượng đẹp đẽ biến mất hoàn toàn, nhìn hình dáng run run kia khiến cho các nhân viên xung quanh đều nở nụ cười, bầu không khí trường quay cũng trở nên náo nhiệt.
Bạc Kha Nhiễm cũng không ngoại lệ, khóe miệng cô nhếch lên.
“Vẫn còn ngẩn người làm gì, mau đứng dậy, đừng để bị cảm lạnh.”
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu, Bạc Kha Nhiễm bất ngờ ngẩng đầu nhìn lại.
Thẩm Dữ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô.
Trái tim đập thình thịch, cô nhanh chóng lập tức đứng dậy, nhưng có lẽ là quỳ quá lâu, bắp chân trở nên tê cứng, lại thêm động tác đứng dậy quá nhanh, nhất thời không thể đứng vững, cả người nhanh chóng ngã xuống đất.
Tuy nhiên, cơn đau khi ngã xuống trong dự liệu của cô không xuất hiện, mà có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo, cô thậm chí còn có thể cảm nhận nhiệt độ từ lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp quần áo.
Mang theo sự nóng bỏng ấm áp.
Vốn được coi là một cảnh lãng mạn kinh điển, nhưng trong lòng Bạc Kha Nhiễm lúc này chỉ cảm thấy hoảng loạn rối bời.
Làm ơn đi, nếu có lãng mạn kinh điển thì cũng phải tùy vào hoàn cảnh nào chứ.
Sau khi đứng vững, cô nhanh chóng đẩy cánh tay Thẩm Dữ ra, theo bản năng nhìn mọi người xung quanh, may mắn thay, xung quanh tất cả đều đang bận rộn với công việc của mình, tựa hồ như không có ai nhìn thấy.
Thấy vậy, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Dữ nhìn thấy rõ ràng tất cả biểu cảm dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
“Tốc độ đủ nhanh.” Anh thản nhiên nói.
Bạc Kha Nhiễm nghi ngờ, không thể hiểu ý tứ của anh.
“Cái gì?”
Khóe miệng Thẩm Dữ mang theo một độ cong mềm mại, anh nhẹ giọng thì thầm.
“Trở mặt không nhận người.”
Vừa dứt lời, anh đi thẳng qua người cô.
Ánh mắt Bạc Kha Nhiễm sững sờ nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, qua mấy giây sau mới hiểu lời anh.
Nhưng mà…
Cô đây cũng vô cùng bất đắc dĩ nha, may mắn là không bị người khác nhìn thấy, nếu để họ bắt gặp, cô nên giải thích như thế nào đây ?
Thẩm Dữ đang tức giận bởi vì chuyện này sao?
Bạc Kha Nhiễm lo sợ bất an.
Nhưng anh cũng đâu phải là người như vậy, anh sẽ không nhỏ mọn như thế đâu nhỉ?
“Kha Nhiễm, em đang làm gì đó, mau tới đây đi.”
Âm thanh của Nguyễn Lệ từ xa vang lên, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới hồi phục tinh thần một chút, cô nhanh chóng bước về phía cô ấy.
“Người ta quay xong đều vội vàng trở lại mặc thêm áo khoác, em cả ngày hôm nay đều mất hồn mất vía, có chuyện gì vậy?” Nguyễn Lệ vừa nói, vừa đưa cho cô chiếc áo khoác.
“Em mất hồn vía sao?”
“Nói thừa, em mấy ngày nay thường xuyên mất tinh thần, chính em cũng không nhận ra sao?”
Bạc Kha Nhiễm mờ mịt lắc đầu.
Nguyễn Lệ thở dài, tiếp đó đem cái cốc giữ nhiệt màu đen cho cô.
Bạc Kha Nhiễm trong lòng cả kinh.
“Chị, chị đây là…”
Nguyễn Lệ nhét chiếc cốc vào trong tay cô: “Chị thấy cái này trên bàn trang điểm của em, em đang đến kỳ sao?”
“Vâng.”
Nguyễn Lệ gật đầu một cái, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì.
“Ai đưa cho em cái này, chẳng lẽ em một mình chạy đến phòng bếp của khách sạn sao?”
“Không có… Chính là khi em đặt món, thuận tiện yêu cầu thêm…”
“Vậy sao, được rồi, em uống nhiều một chút, chị còn bận một chút chuyện, phải về công ty một chuyến, có lẽ mấy ngày tiếp theo cũng không thể đi cùng em, nếu có chuyện gì, em tìm A Miên cũng được.”
“Vâng, em biết.”
“Vậy đi nghỉ ngơi một chút đi, chiều nay vẫn còn có cảnh quay đấy.”
“Vâng.”