Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 9: Bánh kem dâu tây
Edit: A Tang
Beta: TH
Đêm đó, Thẩm Ý Nùng đã có một giấc mơ hỗn loạn.
Cô chỉ cảm thấy trong mơ bản thân cực kì mệt mỏi. Đầu óc quay cuồng, toàn thân vô lực, mệt mỏi và nặng nề. Cô không thể khống chế bản thân, ý thức như bị kéo ra khỏi cơ thể.
Cô thấy mình như người không xương quấn lấy Trình Như Ca, nằm trong ngực anh gọi tên anh nhiều lần, thậm chí…
Còn không biết xấu hổ hôn anh.
Dù đôi môi chỉ chạm vào mặt anh nhưng loại thân mật này cũng đủ khiến cho Thẩm Ý Nùng muốn đào một cái hố để chui xuống.
Khi cô tỉnh dậy, khuôn mặt cô rối bời. Một mặt, cô thấy thật xấu hổ vì bản thân lại mơ một giấc mộng như vậy. Mặt khác, giấc mơ đó rất chân thật, như thể cô đã tự mình trải nghiệm nó.
Cô hốt hoảng rời giường đi vào nhà tắm, tắm nước lạnh để bản thân tỉnh táo.
Một tháng sau, “Xuất Sơn” đã thành công quay xong. Sau khi đoàn làm phim ăn mừng, họ trở lại với công việc và cuộc sống thường ngày.
Để quay bộ phim này nên Thẩm Ý Nùng đã đẩy hết những công việc khác. Hậu quả là bây giờ cô không có việc gì làm.
May mắn cát – xê của bộ phim này khá tốt, cô có thể dùng tiền này sống qua mấy tháng tới.
Đây là trạng thái bình thường của Thẩm Ý Nùng trong vòng 2 năm qua, làm nửa năm ăn nửa năm. Mặc dù không thể quá phát triển nhưng lại thanh thản, thoải mái hơn người khác.
Hơn nữa nếu so với những người bạn cùng tốt nghiệp bây giờ vẫn đi làm từ 9h sáng đến 5h chiều để lấy mức lương cố định kia, thì việc cô có thể mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh đã xem như rất tốt rồi.
Khi thông cáo bị cướp hoặc bị người khác sỉ nhục, Thẩm Ý Nùng đều tự an ủi như vậy.
Ngày đầu tiên trở lại Bắc Kinh, cô hiếm khi có một giấc ngủ ngon như vậy. Buổi chiều có ánh nắng, cô dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới một lượt.
Ngày thứ hai, cô đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, mùi vị không tệ, hình thức cũng rất tốt.
Thẩm Ý Nùng nhìn đông nhìn tây những món ăn, không thể ngăn được cảm giác tự hào trong lòng. Cô chụp một bức ảnh đăng lên vòng bạn bè khoe khoang.
Ngay khi vừa đăng lên đã có thông báo, Hứa Giáng đã nhanh chóng bình luận:
“Lại có thời gian rảnh rỗi ở nhà rồi đúng không?”
Mỗi khi Thẩm Ý Nùng khoe khoang khả năng nấu nướng của mình trong vòng bạn bè thì chắc chắn khi đó cô đang nhàn rỗi ở nhà.
Thẩm Ý Nùng thẹn quá hóa giận, phẫn nộ trả lời anh ta:
“Nghỉ phép nên rảnh rỗi!”
Người bên kia gửi cho cô một gương mặt màu vàng mang theo nụ cười đầy ẩn ý sâu xa và trào phúng.
Thẩm Ý Nùng: “…”
Cô tắt điện thoại.
“Grừm–“
Điện thoại lại rung lên, Thẩm Ý Nùng không có kiên nhẫn mở điện thoại lên. Cô đang giận dữ định mắng cho Hứa Giáng một trận thê thảm thì đột nhiên nhìn thấy một cái tên không thể tưởng tượng được.
Cô đứng hình ngay lập tức. Cả người như bị dội một gáo nước lạnh, lửa giận đang cháy hừng hực cũng bị dập tắt đến tro cũng không còn.
Trình Như Ca: “Rất tốt.”
Chỉ có hai từ đơn giản như vậy nhưng Thẩm Ý Nùng lại nhìn nó chăm chú không chớp mắt đến tận khi màn hình tự động tắt.
Cô chậm rãi hít sâu, trái tim trong lồng ngực đập nhanh từng hồi. Cuối cùng cô nhảy lên trong sự phấn khích.
Cả hai đã thêm WeChat sau khi vào đoàn làm phim hai ngày. Ngoại trừ lần say rượu ở bên ngoài thì cho tới nay, hai người họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Vòng bạn bè của Trình Như Ca cũng rất đơn giản, ít đến cực điểm, những bài đăng hiếm hoi cũng đều là những bức ảnh tiện tay chụp lai.
Chẳng hạn như chén trà, chậu hoa, hoặc buổi chiều qua một ô cửa sổ.
Không có lời dẫn, chỉ thể hiện trạng thái hiện tại của anh và tâm trạng anh đang cảm thấy thông qua bức ảnh đó.
Sở thích và phong cách làm việc của anh như cán bộ kỳ cựu, không giống dạng người thích đăng lên vòng bạn bè để người ta bình luận dáng vẻ của mình.
Thẩm Ý Nùng đã chuẩn bị tinh thần nguôi ngoai nhưng không ngờ lại như xác chết trỗi dậy như lúc này.
Hít thở sâu, từ từ ổn định cảm xúc xong, Thẩm Ý Nùng mới cầm điện thoại lên cẩn thận trả lời anh.
“Cảm ơn.” Và gửi một biểu cảm đáng yêu.
Sau đó quả nhiên Trình Như Ca lại trả lời tin nhắn. Sự phấn khích trước đó của Thẩm Ý Nùng hoàn toàn biến mất, có điều tâm trạng vẫn rất tốt.
Vì vậy, cô nấu năm, sáu lượt món ăn một lúc, phung phí tất cả nguyên liệu trong tủ lạnh.
@Anh là ca khúc trong đáy lòng em:
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày anh sẽ bình luận trong vòng bạn bè của cô.
Cô kích động đến nỗi nhảy lên xoay 360 độ và làm một bàn “Mãn-Hán toàn tịch”*.
(*) Mãn-Hán toàn tịch: Là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa, gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Hôm nay là một ngày để lại dấu ấn lịch sử.
Trong tài khoản fan hâm mộ hai chữ số này, có hàng chục và hàng trăm câu chuyện, tất cả đều liên quan đến một người.
Ngày đó khi không có cách nào chất chứa những tâm sự của mình, những tâm tư không thể kiềm chế của Thẩm Ý Nùng đối với anh đều cất giấu ở cái Weibo nhỏ bé này.
Đây là kho báu mà cô xấu hổ không dám nói.
Tâm trạng cô vẫn tốt đến tận lúc chạng vạng tối, khi nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình liền biến mất ngay lập tức.
Âm thanh của tiếng ù ù từ điện thoại khiến mặt bàn khẽ run lên, như thể mạnh mẽ thúc giục, đè nén khiến người ta khó thở.
Thẩm Ý Nùng cụp mắt, mặt không biến sắc trả lời.
Điện thoại được đưa đến bên tai. Cô chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã có tiếng người nói, nhàn nhạt không tức giận nhưng không giấu được sự uy nghiêm của một người có thói quen ra lệnh.
“Ta đã tìm giúp con một công việc làm giáo viên Ngữ văn ở một trường trung học gần nhà. Ba con đã dùng rất nhiều mối quan hệ để tìm công việc này giúp con, hết năm có thể đi làm. Con ở bên đó nhanh chóng thu dọn rồi trở về.”
Thẩm Ý Nùng nhắm mắt lại, sắc mặt u ám.
“Mẹ, con đã nói nhiều lần rồi. Con sẽ không quay lại. Mẹ đừng làm lại những điều này nữa.”
“Con nghĩ mình vẫn còn là một đứa trẻ à!” Người bên kia lập tức cao giọng. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh quen thuộc trong ký ức, rõ ràng lơ lửng trước mắt.
“Hết năm nay con đã 24 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa rồi. Những cô gái bằng tuổi con đều đã có công việc ổn định và kết hôn, sinh con rồi. Chỉ còn con, cả ngày làm việc không đàng hoàng, ở bên ngoài kiếm sống… “
Dường như không thể kiềm chế tức giận, người ở bên kia nghỉ ngơi vài giây để bình tĩnh lại cảm xúc trước khi tiếp tục dứt khoát một lời.
“Nếu con không quay về, con hãy đợi nhìn thấy quan tài của mẹ và bố con đi.”
Lại là chiêu này.
Lần nào cũng vậy.
Mỗi lần đều phải nghe theo quyết định của bà ấy.
Ăn cái gì, mặc cái gì, học cái gì… và kết bạn với ai.
Cô dường như bị trói buộc bởi một vòng dây, càng ngày càng chặt hơn và cuối cùng bị nghẹt thở.
Thẩm Ý Nùng ngồi trong phòng khách trống vắng hồi lâu, cho đến khi sắc trời ngày càng tối hơn, màn đêm đã thay thế ban ngày.
Cuối cùng cô cũng di chuyển, đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu xuống và cầm điện thoại, chậm rãi gõ từng chữ.
“Bây giờ con đang sống rất tốt, mẹ đừng dùng cách này để de dọa con, không có tác dụng gì đâu.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Thẩm Ý Nùng không còn can đảm chờ đợi câu trả lời nữa, lòng bàn tay cô trượt xuống, cả người nằm trên ghế sofa.
Thời gian giống như quay trở lại ngày còn sinh viên, vừa tù túng vừa nhàm chán.
Ánh nắng mặt trời mùa hạ gay gắt không bị ngăn trở, xuyên qua cửa sổ vào phòng. Trên nền đất ở phòng khách đầy những tấm áp phích, tạp chí rách nát. Người phụ nữ đứng bên cạnh và đập quyển sổ vào người cô.
Cái khóa ở trên đã bị cạy mở bằng vũ lực.
“Nếu như để mẹ nhìn thấy những đồ vật không liên quan đến học tập một lần nữa.” Giọng nói lạnh lẽo kiềm chế giận dữ.
“Sau này chi phí sinh hoạt sẽ giảm một nửa.”
Thẩm Ý Nùng thấy bản thân thời niên thiếu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã bị xé trên mặt đất, đôi vai run rẩy, cầm cuốn sổ trên tay, lặng lẽ kiềm chế khóc thút thít.
Một cô con gái từ nhỏ đã tuân theo quy tắc, thành tích luôn rất tốt không đủ để thỏa mãn mong muốn kiểm soát của bà ấy.
Bất cứ điều gì vượt ra ngoài sức chịu đựng của cô chỉ có một kết cục.
Tiêu diệt nó.
Tê liệt như một con rối đang sống, chỉ có một sắc thái, đó là thành một con người đầy hào quang rực rỡ.
Đêm ấy, Thẩm Ý Nùng xem lại phim Trình Như Ca đóng. So với bây giờ thì đó là một bộ phim nhựa đã rất lâu rồi. Khi đó anh mới 18 tuổi và đây là tác phẩm đầu tay.
Trình Như Ca đóng vai một chàng trai trẻ tài năng tên Quý Nhiên. Sau một vụ giết người khủng khiếp tại ngôi trường mà anh theo học, anh đã tham gia vào cuộc điều tra với tư cách là bạn cùng lớp của nạn nhân.
Kịch bản đi sâu vào sự điều tra của phía cảnh sát và đã dò xét nhiều kẻ tình nghi, và cuối cùng đã đưa được hung thủ về quy án.
Khán giả đều nghĩ rằng đó là lúc kết thúc. Phim nhựa kết thúc với một cảnh quay.
Trình Như Ca đứng trên sân thượng, hơi ngẩng mặt lên và mỉm cười với mặt trời.
Nụ cười có điều gì đó khó nói.
Đôi mắt của chàng trai sạch sẽ và đẹp đẽ, khuôn mặt anh trông như một thiên thần, khóe miệng nhếch lên che giấu sự mỉa mai và chế giễu không thể nói nên lời.
Mọi người xôn xao. Những chi tiết nhỏ nhặt trong phim khiến người ta nghi ngờ như được kết nối thành một chuỗi, và cuối cùng tập hợp thành một bối cảnh hoàn chỉnh.
Mọi âm mưu, chi tiết trong vụ án dường như đều có bóng dáng của anh ta, cho đến khi có một tình huống không thể khắc phục được nữa và cái chết đã đến.
Hung thủ chỉ là con dao trong tay anh ta, hoàn thành vở kịch hoàn hảo này.
Không ai có thể nghĩ rằng thiếu niên khôi ngô, luôn mặc áo sơ mi trắng ấy là chủ mưu cuối cùng của vụ giết người này.
Bộ phim này đã giúp Trình Như Ca thành danh ngay lập tức và trở nên nổi tiếng trên cả nước, giành được nhiều giải thưởng, tạo nên một làn sóng lớn.
Nó cũng giúp anh dễ dàng xâm nhập vào thế giới lúc bấy giờ của Thẩm Ý Nùng.
Một đứa trẻ chưa thấu hiểu sự đời lại gặp được một người tuyệt vời như vậy, cuối cùng cả đời cũng không thể quên anh.
Sáng sớm, Thẩm Ý Nùng đến chợ thức ăn. Hôm qua đã dùng hết đồ trong tủ lạnh, hôm nay cần phải nhanh chóng lấp đầy lại.
Trên đường về, cô thấy một người đang bán những quả dâu tây vừa mới hái. Chúng được chất đầy trong những giỏ, đều là những quả lớn và căng mọng.
Cô không thể không mua một túi lớn.
Cô rửa một phần và ăn nhưng vẫn còn rất nhiều. Thẩm Ý Nùng nghĩ và quyết định làm một chiếc bánh dâu tây. Vừa hay đang có trứng gà ở đây, lò nướng cũng có.
Nhào bột mì và đánh bơ, xếp từng tầng từng bánh ngọt và quả, cuối cùng chọn một quả dâu tây lớn đặt lên đầu để trang trí. Món tráng miệng với siêu đẹp đã hoàn thành.
Cô không thể chờ đợi được thêm nữa, nếm thử hai miếng, hài lòng với nó trước rồi mới nghĩ đến việc chụp ảnh. Hình dáng của chiếc bánh không tệ chút nào dưới máy ảnh thường.
Bức ảnh được đăng xong, cô tiếp tục thưởng thức đồ ăn của mình. Ngay khi cô định tắt máy thì lại có thông báo một trạng thái mới.
Thẩm Ý Nùng mở điện thoại, không kịp chuẩn bị đã nhìn thấy ảnh chân dung của Trình Như Ca.
“Dâu tây rất ngon.”
Sự sống động này khiến người ta cảm thấy có người đang giả mạo anh.
Sau sự kích động ban đầu, trong lòng Thẩm Ý Nùng chỉ còn lại niềm vui nho nhỏ.
Cô lập tức bỏ thìa xuống và trả lời.
“Em cũng nghĩ vậy.” Vẫn là biểu cảm dễ thương vạn năng.
Sau khi trả lời, cô vô thức nhìn vào màn hình và đợi trong vài giây. Khi cô vừa chuẩn bị thoát ra, điện thoại đột nhiên rung lên, tin nhắn mới của Trình Như Ca xuất hiện ở trên cùng. Số một màu đỏ sáng nằm ở góc trên bên phải.
Anh thậm chí còn nhắn tin riêng với cô.
“Bánh có ngon không?”
Thẩm Ý Nùng trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu. Cô đưa ngón tay cái vào giữa hai hàm răng và cắn thật mạnh mới hoàn hồn, chậm rãi gõ chữ.
“Rất ngon, tôi rất thích.”
Rung hai lần.
“Tôi cũng vậy.”
Câu này đã được gửi đi, Thẩm Ý Nùng buồn bã cắn môi, gõ gõ rồi lại xóa xóa, suy nghĩ một hồi mới chần chừ gõ ra.
“Vậy anh có muốn ăn”
Cô còn chưa viết xong, ngón tay vô tình chạm vào nút gửi ở bên cạnh, gửi hai từ đi.
Thẩm Ý Nùng giật mình, lập tức bổ sung câu nói dở dang thì người bên kia đã trả lời:
“Được.”
“???”
“…”
Mặt cô thẫn thờ, cuối cùng cũng nuốt nước bọt và xóa câu gốc đang nhập “Anh có muốn mua một cái nếm thử không?” đổi thành câu:
“Tôi làm một cái cho anh nhé?”