Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 57: Giấy đăng ký kết hôn
Edit: A Tang
Beta: TH
Anh sửng sốt mấy chục giây mới có thể phản ứng lại, trong lòng có một sự cuộn sóng không thể tả. Khi anh đang muốn xem là bên truyền thông nào can đảm lộ ra tin đồn này thì thoáng thấy tích V lớn màu vàng bên dưới.
Hóa ra là một tài khoản chính thức có thẩm quyền, có số lượng bình luận và lượt thích cao đáng kinh ngạc.
Anh cực kỳ tức giận xem tin tức một lượt từ đầu đến cuối. Khi kéo đến tin cuối cùng, bóng dáng dưới màn đêm kia chiếu vào mắt rốt cuộc anh tức giận đến bật cười.
Trình Như Ca lấy điện thoại bàn và quay số điện thoại nội bộ để yêu cầu bên kia liên lạc với bên truyền thông để xóa những tin đồn sai lệch này, đồng thời xóa bỏ hotsearch này. Hotsearch này treo trên bảng trông thật chói mắt.
Thẩm Ý Nùng không biết rằng mọi việc đã phát triển đến bước này. Cô đọc qua loa xong thì đã bị yêu cầu vội vàng di chuyển cho lịch trình tiếp theo, dọc đường lại phải tháo trang sức, thay quần áo. Đến buổi tối khi công việc đã kết thúc thì tin đồn trên mạng cũng đã bị xóa đi gần hết. Ngược lại Tưởng Du lại tạo một nhóm chat, Mạnh Chinh và người đại diện của anh ta cũng có ở trong nhóm. Vài người đã trò chuyện một lúc lâu, thảo luận về việc có nên đưa ra tuyên bố làm rõ hay không.
Thẩm Ý Nùng đọc xong lịch sử trò chuyện lâu nhất, Mạnh Chính trước nay luôn rất yên ổn và lần này cũng không ngoại lệ. Bất cứ điều gì anh ta nói đều có thể liên hệ với con người anh ta ở bên ngoài. Còn lại anh ta không xuất hiện, chỉ có hai người đại diện đang phân tích những ưu và nhược điểm tìm kiếm giải pháp tốt nhất.
Khi cô lên mạng, cả hai đã quyết định xong nội dung thông báo. Ngay cả bản mẫu cũng được một luật sư soạn thảo và gửi vào nhóm để mọi người xem xét. Nếu không có vấn đề gì, hai phòng làm việc sẽ đồng thời đăng thông báo sau đó hai cá nhân sẽ tiếp tục chia sẻ.
Thẩm Ý Nùng mở hình ảnh xem xét kỹ càng rồi gửi một câu vào trong nhóm: “Tôi không có vấn đề gì.”
Mạnh Chinh ngay lập tức trả lời: “Tôi cũng vậy.” Sau đó còn gửi thêm biểu tượng tay làm dấu ok.
Cả hai bên đều xác nhận không có gì sai sót. Hai người đại diện cũng không có ý kiến gì, chỉ bảo hai người lên Weibo đợi lát nữa chia sẻ thông báo rồi biến mất. Có lẽ họ đang vội vã đi liên hệ truyền thông để phát thông báo.
Thẩm Ý Nùng đang muốn rời đi thì thấy Mạnh Chinh gửi tin nhắn riêng cho cô.
“Người trong ảnh thực sự là em sao?”
“…?” Cô ngạc nhiên, theo bản năng trong đầu trở lại với một dấu hỏi, bởi vì Mạnh Chinh con người anh ta thực sự không giống kiểu người sẽ chủ động tìm hiểu tin đồn.
“Anh có làm phiền em không? Xin lỗi.” Anh dường như cảm nhận được cảm xúc của cô, và ngay lập tức nhẹ nhàng xin lỗi. Lần này đến lượt Thẩm Ý Nùng ngượng ngùng.
“Không có, không có. Chỉ là hơi bất ngờ khi anh chủ động hỏi việc này.”
“Ồ haha, thực ra là vì những người thân và các bạn nhỏ nhà tôi đều đang theo dõi bộ phim. Họ thường hỏi anh về em, một trong số họ là fan của em.”
Mạnh Chinh gửi hình ảnh cho cô. Đó là chân dung được vẽ bằng tay của một cậu bé, hai màu đen trắng đơn giản, trông rất lạnh lùng, nhưng tin nhắn thì đầy nhiệt tình.
“Chú! Chú ơi!!! Giúp cháu hỏi người đàn ông trong ảnh là ai!!!”
“Tiểu Ý của cháu thực sự có bạn trai sao!”
“Cháu không tin! “
“Ha ha. “Thẩm Ý Nùng không thể nhịn cười, suy nghĩ một lúc và trả lời.
“Anh nói với cậu ấy, để cậu ấy hết hy vọng đi.”
“OK!” Mạnh Chinh lại gửi một cử chỉ ok chuyên dùng cho người già. Thẩm Ý Nùng nói thêm một câu.
“Nhân tiện giúp em cảm ơn sự yêu mến của cậu ấy.”
Bên kia không trả lời lại. Hai phút sau, Mạnh Chinh lại gửi ảnh chụp màn hình. Đó vẫn là bức chân dung đen trắng và biểu cảm khóc lóc tràn ngập màn hình.
Mạnh Chinh: “Cháu trai nói rằng mình bị thất tình, đêm nay muốn đi uống rượu suốt đêm.” Sau vài giây.
“Anh đã nói với mẹ nó.”
Thẩm Ý Nùng: “Ha ha ha ha ha!”
Hai người ở đây nói chuyện, Tưởng Du đã gửi thông báo, phòng làm việc của cả hai bên đã đăng bức ảnh tuyên bố để làm rõ: Tin tức công khai về chuyện tình cảm chỉ là tin đồn thất thiệt. Hai người là bạn bè bình thường và không hề trong mối quan hệ yêu đương thực sự. Hy vọng rằng phần lớn khán giả và bạn bè và người hâm mộ sẽ chú ý đến tác phẩm và không áp đặt lên người thật.
Giấy trắng mực đen, từ ngữ quyết liệt khẳng định cắt đứt mọi khả năng giữa hai người một cách không thương tiếc. Một lời thanh minh lạnh lẽo đánh vỡ ảo tưởng của mọi người. Các fan vừa mới phấn khích chưa kịp cảm nhận đã bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh thấu tim gan.
Phần lớn các bình luận ở dưới đều là “Tôi không nghe, tôi không nghe, đây chắc chắn là một mánh khóe truyền thông. Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi có thể hiểu!”
Thế nhưng không lâu sau đó, khi hai đương sự chia sẻ lời thanh minh thì ngọn lửa đang cháy yếu ớt ngay lập tức bị dập tắt.
Thẩm Ý Nùng (v): Thầy Mạnh như người đi trước, luôn duy trì sự quan tâm và thiện ý với mọi người trong đoàn làm phim. Mong mọi người đừng dễ dàng tin tưởng những tin đồn thất thiệt. Cảm ơn!
Mạnh Chinh (v): Bạn bè, người xem nên phân biệt sự khác nhau giữa phim và đời thực. Đừng để nhân vật trong phim ảnh hưởng đến cá nhân diễn viên. Cảm ơn!
Hai Weibo trước sau đăng bài, thời gian không cách biệt. Nhìn bộ dáng của hai bên thì xác suất hai người yêu nhau là cực kỳ nhỏ, náo loạn nửa ngày dường như chỉ là một khoảng thời gian không vui.
Mất mát đột ngột sau khi vui mừng như điên khiến người ta không thể chấp nhận được. Không giống dáng vẻ vui mừng khôn xiết trước đó, trang chủ bây giờ đều là tiếng kêu rên, hiện đầy những bình luận tan nát cõi lòng.
Thẩm Ý Nùng không cảm thấy thoải mái sau khi đăng Weibo. Mặc dù các bình luận của người hâm mộ đều thống nhất là tập trung vào tác phẩm, có thể lý giải được từ lâu, nhưng khi cô nghĩ đến câu “Ngài Trình yêu cầu xóa bỏ tin đồn” mà Tưởng Du đã nói qua điện thoại thì tâm trạng lại thấp thỏm.
Khi cô hoàn thành công việc của mình và trở về nhà thì đã là rạng sáng. Trong phòng ốc đèn đuốc sáng trưng, Trình Như Ca vẫn chưa ngủ. Anh đang ở trong bếp, xắn tay áo, cầm con dao tinh tế bổ hoa quả rất trình tự, từng tiếng vang lên: “Cạch cạch cạch,…”
Thẩm Ý Nùng đẩy cửa ra và bước vào, thoáng thấy cảnh này, đôi vai run rẩy không kiểm soát, cẩn thận bước vào thăm dò.
“Anh đang làm gì vậy…”
“Ầm ầm…” Đột nhiên, máy ép hoa quả tạo ra một tiếng động lớn bên cạnh cô, thân thể đang lung lay trên khung cửa của cô như theo phản xạ có điều kiện mà run lên một chút. Trình Như Ca từ từ quay đầu lại, trên khuôn mặt đẹp đẽ không có biểu cảm gì, môi mỏng khẽ khép mở, cứng nhắc nói ra ba chữ.
“Ép hoa quả.”
Nói xong, anh đưa tay tiếp tục điều khiển máy ép hoa quả. Một lúc sau, một ly nước hoa quả mới ép được đưa đến trước mặt cô, chất lỏng màu vàng nhạt vẫn tỏa ra mùi thơm.
“Đây là… gì vậy ạ?” Thẩm Ý Nùng nghi ngờ hỏi. Trình Như Ca trả lời.
“Nước ép táo.” Anh đẩy nó về phía trước một lần nữa.
“Hôm nay em đã mệt mỏi cả ngày rồi, uống một ít nước ép hoa quả để bổ sung thêm vitamin.”
Thẩm Ý Nùng cúi mắt nhìn chằm chằm ly nước trong tay anh, đôi mắt lóe sáng, trái tim run rẩy, theo bản năng nuốt nước bọt.
Lát sau, cô ngẩng đầu lên, cẩn thận thăm dò
“Trong này… chắc là không bị hạ độc chứ?”
“…”
Trình Như Ca ngây người nhìn cô một lúc, sau đó cầm cái ly lên ngửa đầu uống.
“Không có độc.” Anh liếc cô: “Anh ở đây vẫn ổn.” vẫn chưa tức chết.
Thẩm Ý Nùng cười gượng hai tiếng, vội vàng cầm lấy cái ly trong tay anh đưa lên miệng, sau khi uống hai ngụm chân thành nói: “Em chỉ đùa với anh một chút, anh xem, sao lại nghiêm túc như vậy.”
Nói xong, cô lại tiếp tục uống.
“Ngon ghê á! Quả nhiên chỉ có thầy Trình mới có thể làm ra hương vị này.”
Cô nhìn trộm anh qua khe hở của cái ly, đối diện với đôi mắt đen của Trình Như Ca. Anh hơi nhếch khóe miệng, cười như không cười.
Nửa đêm hai người đứng lặng im trong phòng bếp. Đến khi Thẩm Ý Nùng uống hết ly nước ép, cô mới lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
“Sao giờ này anh còn chưa ngủ…”
“Chờ em. ” Trình Như Ca cụp mi, ngón tay tùy tiện điều chỉnh cổ áo.
Thẩm Ý Nùng nghĩ nghĩ điều gì đó rồi hỏi anh: “Hotsearch ngày hôm nay làm anh tức giận à? “
“Cũng không phải là lỗi của em.” Trình Như Ca ngẩng đầu, cầm lấy cái ly trong tay Thẩm Ý Nùng, đẩy bả vai cô quay đi.
“Mau tắm rửa để đi ngủ, không còn sớm nữa rồi.”
“Ồ…”
Hôm nay ngoài dự đoán thái độ của anh rất tốt, điều này khiến Thẩm Ý Nùng có cảm giác được chiều mà sinh ra lo sợ không biết còn điều gì đang chờ mình hay không. Cả quá trình tắm cô đều thấp thỏm, suy nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, đến khi ra ngoài thì đã thấy Trình Như Ca nằm trong chăn ngủ an tĩnh.
Có vẻ như… thật sự là chỉ đợi cô về.
Động tác của Thẩm Ý Nùng chậm dần, tay chân nhẹ nhàng bước lên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt anh dưới ánh đèn. Khuôn mặt kia được ánh đèn ấm áp chiếu vào thật dịu dàng, trong ngực cô cũng trở nên ấm áp dịu dàng theo.
Cô thở dài, tiến về phía trước hôn lên môi anh. Khi cô vừa định rời đi thì người trước mặt bỗng mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Như Ca nhắm mắt lại lần nữa, khẽ nhếch môi. Nụ hôn đơn giản dần trở nên triền miên, dần dần sinh ra một cảm xúc khác lạ.
Trình Như Ca bắt được bàn tay đang với vào quần áo mình dưới chăn, giọng khàn khàn nói:
“Hôm nay em mệt rồi.”
“Không mệt.” Cô khẽ thì thầm, một lần nữa lại ngẩng đầu lên. Trình Như Ca bỏ cuộc, nới lỏng sức lực.
Đến tận giữa đêm, đến khi kết thúc hai người đều mệt mỏi và buồn ngủ. Vẫn là Trình Như Ca trụ được bế cô đi tắm rửa đơn giản rồi hai người nặng nề ngủ thiếp đi.
Đàn ông rất dễ lấy lòng, hôm sau lại khôi phục như ngày bình thường.
Trình Như Ca thức dậy và nấu bữa sáng cho cô. Khi Thẩm Ý Nùng chuẩn bị ra ngoài, cô còn lưu luyến ôm hôn ở lối vào mới miễn cưỡng rời đi. Anh đứng trong sân tay đút túi quần, nhìn cô lên xe. Buổi sáng sương sớm bao phủ, khuôn mặt anh anh tuấn chỉ có sắc môi hơi hồng hồng.
Thẩm Ý Nùng ngồi trong xe, lấy tay che mặt, cười ngây ngô hồi lâu. Khi nhìn sang Tưởng Du mặt không có biểu cảm gì ngồi bên cạnh, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, ho nhẹ một tiếng.
“Chị Du, lát nữa lịch trình là gì ạ?”
“Phải chụp ảnh cho trang bìa tạp chí, còn có một cuộc phỏng vấn. Nếu như mọi việc suôn sẻ thì khoảng 4-5 giờ chiều là kết thúc.” Mặc dù ngày hôm qua đã nói một lần nhưng vì phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng mà Tưởng Du nói lại thêm lần nữa. Thẩm Ý Nùng giả vờ như lần đầu tiên nghe thấy, gật đầu.
“Vâng, em biết rồi.”
Nhìn thấy xe đã đi xa, Trình Như Ca mới xoay người về phòng thay quần áo chuẩn bị đến công ty.
Trụ sở chính của Hoàn Ảnh ở Bắc Kinh, bộ phận nghệ sĩ cũng được đặt ở đây. Thông thường khi có việc quan trọng thì người đại diện và nghệ sĩ đều sẽ quay lại đây.
Khi Trình Như Ca đi qua quầy lễ tân, anh thấy một loạt quà tặng chuyển phát nhanh như thường lệ, chủ yếu là do người hâm mộ gửi. Nhân viên công tác sẽ mở ra, sau khi sàng lọc sẽ đưa đến chỗ trợ lý của diễn viên. Anh liếc mắt nhìn qua, đột nhiên ngừng lại.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang vùi đầu bóc chuyển phát nhanh, cầm một chiếc kéo trong tay. Sau khi lấy ra những thứ bên trong rồi liếc nhìn vài lần thì trước mắt xuất hiện một khoảng tối.
Cô ấy ngẩng đầu lên ngơ ngẩn, khuôn mặt hốt hoảng, chưa kịp mở miệng thì người trước mắt đã lên tiếng.
“Đưa cho tôi thứ đó.”
Biểu cảm của cô nàng sững sờ, hai tay đưa đồ cho anh. Trình Như Ca cúi đầu, thấy rõ đồ vật trong tay.
Một quyển sách nhỏ màu đỏ với dòng chữ to thếp vàng.
“Giấy đăng ký kết hôn.”
Mở ra, bên trong là ảnh chụp Thẩm Ý Nùng và Mạnh Chinh.
Kỹ thuật photoshop của người hâm mộ rất tinh vi, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào. Khuôn mặt hai người song song cạnh nhau giống như trời đất tạo thành, cực kỳ xứng đôi.
Trình Như Ca cầm cái “Giấy đăng ký kết hôn” giả này đứng một lúc cũng không thể bình tĩnh được.