Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 49: Hình tượng sụp đổ


Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 49: Hình tượng sụp đổ

Edit: Kali

Beta: TH

Bộ phận pháp chế của Hoàn Ảnh mời tới những luật sư hàng đầu. Trước khi Tưởng Du truyền tin tức ra đã liên hệ trước với cô, sau khi biết được sự việc, ngay lập tức biên soạn văn bản luật, làm sáng tỏ và phủ nhận tin đồn. Ban đầu truyền thông và ngay cả những quản lí có sức ảnh hưởng nhất cũng có mặt, dựa vào pháp luật để truy cứu trách nhiệm.

Weibo chính thức đã có phát ngôn đáp trả, Thẩm Ý Nùng đăng lại.

“Bức ảnh được chụp trong một lần đi ăn, tôi không hề hút thuốc, cũng không biết đánh nhau, quan hệ giữa các bạn rất hòa hợp. Tôi cũng không đến mức nổi tiếng lắm, không cần tạo tin đồn nhảm về tôi nhanh như vậy.”

Bọn họ đáp trả vừa nhanh chóng và có sức thuyết phục, sự việc còn chưa kịp lên men hoàn toàn đã bị bộ phận quản lí xóa hết bài đăng trên weibo, trên mạng được tẩy trắng sạch sẽ, chỉ còn lại vài nội dung có liên quan, đều đứng về phía cô.

Chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi. Đọc những dòng bình luận dưới bài đăng trên weibo của mình, thần kinh của Thẩm Ý Nùng trước đó vẫn trong trạng thái căng thẳng tột độ cuối cùng cũng được thả lỏng. Vẫn may, còn các fans hâm mộ rất lý trí.

“Ý nhà tôi gần đây có đắc tội với ai sao? Mấy cái ảnh như này mà cũng bị đào mộ???”

“Nực cười, chỉ bằng một tấm ảnh hút thuốc?! Chỉ thế mà đã là đồ hư hỏng rồi sao???”

“# thấy đối phương cố đổ vỏ nhưng lại bất lực.”

Đương nhiên cũng có một số bình luận không mấy chịu yên, ví dụ như này:

“Uhmmm thái độ có chút…”

“Vẫn là đồ hư hỏng / mỉm cười”

Nhưng đều bị những bình luận tự phát cãi lại, những người chính trực vẫn chiếm đa số.

“Ha hả chúc cô bị người ta đổ vỏ, nhất định sẽ có ngày nào đó phải cười và nói cảm ơn rồi nhân tiện quỳ xuống dập đầu ba cái vái lạy người ta.”

“Người này bị điên à, trà trộn ở đâu ra??”

“Chắc chắn là kẻ thiểu năng trí tuệ không nghi ngờ gì nữa.”

Trong một đống hơn mười ngàn bình luận, được lên top với lượng yêu thích nhiều nhất là một bình luận như bên dưới.

“Tôi là bạn học của cô ấy, những lời đơm đặt trên mạng đều là giả. Từ nhỏ Thẩm Ý Nùng đã là lớp trưởng, vẫn luôn đảm đương đại diện cho ban Văn của chúng tôi, thứ hạng chưa từng tuột khỏi top 3, quan hệ với bạn bè trong lớp cũng rất tốt, thi đại học còn được xướng tên trên bảng vàng trường học. Quả thật cô ấy chính là học trò cưng trong mắt các thầy cô, và là học sinh con nhà người ta trong lòng bạn bè.”


Tài khoản này vừa lên tiếng, trong nháy mắt đã bị cư dân mạng cắm trại, vô số câu hỏi được đặt ra, lăn lộn trên trang chủ của người đó để tìm kiếm tài liệu. Đối phương nhanh chóng dọn sạch weibo, thay đổi thông tin cá nhân, không tiếp tục trả lời các câu hỏi nữa.

Cả đêm có thể nói là hoảng loạn nhốn nháo, Thẩm Ý Nùng mới vừa thoát ra ứng dụng, nhìn chằm chằm điện thoại rồi suy nghĩ làm sao để gọi cho Trình Như Ca giải thích chuyện này thì thoại rung lên một tiếng “reng”, tài khoản chính chủ đẩy một thông báo cho cô.

# Hạ Úy ỷ lớn hiếp nhỏ mắng một diễn viên thấp bé đến khóc#

?!!

Thẩm Ý Nùng hít thở căng thẳng, lập tức nhấn vào xem, một đoạn video xuất hiện ở dưới bài đăng, hình như là dùng điện thoại quay lén, hình ảnh rung lắc qua lại rất rõ ràng, ngay cả âm thanh khi nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Không biết là ở đoàn phim nào, một vài nhân viên vây xem bên cạnh. Hạ Úy đứng ở chính giữa khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, cười khẩy, giễu cợt một nữ diễn viên trước mặt, mặt của cô gái đã bị làm mờ, chỉ có thể nhìn thấy thân hình gầy gò và nhỏ con.

“Không biết diễn thì về nhà sớm đi, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người.”

“Tôi bận lắm, không rảnh chơi với cô.”

“Khóc? Có gan khóc thì chẳng bằng đi luyện thêm kỹ thuật diễn đi, loại như cô quả thật làm người ta khó chịu nhất…”

Hình tượng từ trước đến nay của Hạ Úy là một diễn viên hạng A khiêm tốn, hiền lành, thường xuyên tham gia những hoạt động từ thiện, yêu động vật, lâu lâu lại đăng lên mạng những bức vẽ, dáng bộ trong video so với bình thường quả thực như hai người khác nhau. Trong nháy mắt, # Hình tượng của Hạ Úy sụp đổ. Cụm từ này lên thẳng hot search.

Bình luận cũng mỗi người nói một kiểu.

“Anh da đen vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg”

“Đây là Hạ Úy sao??? Trời đất, quả nhiên nữ minh tinh trong giới giải trí không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, hình tượng cũng chỉ dùng để lừa dối khán giả cả thôi.”

“Nếu gặp phải một bạn diễn mà cứ bị bắt diễn lại hoài, quả thật là một việc khá bực bội…”

“Dù sao đi nữa cũng không thể mắng chửi người ta như thế chứ, hơi quá đáng rồi.”

“Mấy người chưa từng la mắng người khác sao??”

“Nhưng mà nói trắng ra, nếu không phải do đám fans mấy người ngày ngày khoe khoang Hạ Úy nhà mình nào là hoa lan trong cốc vắng. Nào là người đẹp tĩnh lặng không dính khói lửa trần gian, thì người trong video quả thực cũng không cay nghiệt đến mức mở mang tầm mắt như thế, cay nghiệt hết phần người ta rồi.”

Đây là bình luận được nhiều lượt yêu thích nhất.

Trong một căn phòng nào đó ở khách sạn, tiếng đập vỡ đồ đạc vang bên tai không dứt, Hạ Úy tóc tai rối xù, la hét trước mặt người đại diện như kẻ điên.


“Vì sao lại không xóa được! Những tài khoản marketing kia không phải nhận tiền để làm việc sao? Mà Thẩm Ý Nùng vừa ra tới lại lập tức bị xóa bỏ!!!”

“Bên kia họ đã công bố văn bản luật.” Người đại diện hoảng loạn giải thích, muốn trấn an cảm xúc của cô ta.

“Hơn nữa lần này, bọn họ đều dồn dập nhất trí. Úy Úy em đừng lo, chị đi điều tra rốt cuộc là ai đứng sau…” Cô ta vừa dứt lời, điện thoại đột nhiên vang lên, chưa nói tới hai câu, vẻ mặt cô ta nghiêm trọng.

“Úy Úy…” Cô ta mặt xám như tro tàn nhìn về phía Hạ Ủy, môi mấp máy.

“Người đứng sau những sếp lớn của Hoàn Ảnh nói, điều kiện để bọn họ gỡ bỏ video là… Em phải đứng ra xin lỗi Thẩm Ý Nùng.”

“Nằm mơ đi! ――” Hạ Úy ngay tức khắc hét lên.

“Hoàn Ảnh sao lại vì một nghệ sĩ như cô ta…” Cô ta nghĩ ra điều gì đó, trợn lớn mắt, “Điều tra cho em, xem rốt cuộc chống lưng cho cô ta là ai, bằng mọi cách phải gỡ bỏ được đoạn video đó!”

Tình hình lập tức trở nên long trời lở đất, sau khi chuyện của Hạ Úy được phơi bày ra, chuyện của Thẩm Ý Nùng căn bản không đáng nhắc tới, sức ảnh hưởng và cấp bậc của hai người vốn không cùng một đẳng cấp. Cho dù là về độ nổi tiếng hay mức nhận biết đối với công chúng thì Hạ Úy đều cao hơn cô gấp nhiều lần, nên nhanh chóng chiếm hết sự quan tâm của công chúng.

Những chủ đề về Thẩm Ý Nùng từ lúc bắt đầu đã tuột dốc dài, cuối cùng nằm tít phía dưới rồi biến mất không thấy gì nữa, mà Hạ Úy thì liên tục leo top. Mấy cụm hot search nằm chói lọi trên đỉnh, nếu sau lưng không có ai trợ giúp thì chỉ có đường chết.

Trên mạng vẫn đang bàn tán rất sôi nổi, có điều không còn liên quan đến cô nữa. Lúc trước run như cầy sấy giờ cũng đã chậm rãi ổn định như bình thường. Thẩm Ý Nùng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm đã tắt màn hình không hề có động tĩnh gì, duỗi một ngón tay ấn trán.

Sở dĩ… Trình Như Ca mãi vẫn không liên lạc với cô.

Có lẽ là, anh giận rồi chăng?

Có thể là chuyện này rất nghiêm trọng rồi.

Suy nghĩ một hồi, trước tiên cô gọi cho Tưởng Du thăm dò.

“Chị Tưởng Du?”

“Hửm?”

“Chị đang ở đâu vậy ạ?”


“Đang ở công ty, làm sao vậy?”

“Chuyện của em… Anh Như Ca có biết không ạ?” Cô chưa bao giờ giấu diệm quan hệ giữa mình và Trình Như Ca với Tưởng Du, có lẽ là từ khi xác định việc trở thành người đại diện của cô, Tưởng Du biết rõ mọi thứ về cô như lòng bàn tay.

“Ngài Trình đã tìm hiểu tình hình cùng chị, sau đó sắp xếp ngay bộ phận quan hệ xã hội ra mặt để xử lý, cuộc họp bên này vừa kết thúc.”

“Vậy tin tức về Hạ Úy thì sao ạ?”

“Chuyện này chị không rõ lắm.”

Sau khi cúp điện thoại, suy nghĩ, Thẩm Ý Nùng mở khung soạn tin nhắn của Trình Như Ca, thử gửi một nhãn dãn chọc ghẹo.

Chỉ trong chốc lát, đối phương đã trả lời lại.

“?”

“Gọi điện video được không ạ?” Cô cẩn thận hỏi.

“Ừm.”

Như thể đang chờ đợi cô tự thú, Thẩm Ý Nùng vừa gọi qua, giây tiếp theo anh đã bắt máy, anh ngồi trên một chiếc ghế trong phòng sách, ánh đèn mơ hồ, khuôn mặt giống như bị choáng vì ánh sáng.

“Anh vẫn chưa ngủ ạ?” Cô nói một câu để lấy lòng, đôi mắt chớp chớp, không giấu được sự chột dạ, Trình Như Ca vốn đang tức đầy bụng trong khoảnh khắc bị chọc cười.

Trên mặt anh vẫn duy trì như cũ, không bộc lộ ra ngoài, khuôn mặt tùy ý ừ một tiếng.

Trong lòng Thẩm Ý Nùng lộp bộp mấy tiếng, bắt đầu yên lặng sắp xếp lại từ ngữ, suy nghĩ xem tự thú kiểu nào thì nhận được một cái chết nhẹ nhàng nhất.

“Về chuyện của Hạ Úy, em không phải cố ý không nói với anh đâu, vốn dĩ tưởng mình có thể giải quyết êm đẹp, ai ngờ cuối cùng vẫn phải dựa vào anh.” Cô kín đáo tâng bốc anh một phen, giương mắt nhìn lén anh, lại nhanh chóng nói tiếp.

“Bức ảnh trên mạng được chụp lúc em hơn mười tuổi, lúc ấy em vẫn còn nhỏ, sau khi cãi nhau với người nhà rồi lâm vào bế tắc, đó là khoảng thời gian nổi loạn của em…” Cô lại hoảng loạn xua tay giải thích.

“Chỉ có điều không giống với những gì trên mạng nói, em chỉ trốn học để ra ngoài đi lung tung, tình cờ đi vào quán net rồi mới biết đến anh…” Hơi chột dạ. Bởi vì khoảng thời gian đó, cô tới quán net để xem tất cả các bộ phim anh đóng.

“Còn về lần đi ăn đó, em cũng không nhớ rõ lắm, đều là mới quen biết chứ không phải quá thân.” Nhớ tới điếu thuốc kia, Thẩm Ý Nùng lại đau đầu, có cảm giác trực diện đối diện với tuổi thơ dữ dội của mình.

“Chắc là lúc ấy đầu bị kẹp nên mới nổi tò mò?”

“Em chỉ quan sát thử nó trông như thế nào, thật sự không chạm vào.”

Cô khô khan nói xong, mong ngóng nhìn anh, sau khi Trình Như Ca im lặng hồi lâu, không nhìn ra vẻ mặt đang vui hay tức, tim của Thẩm Ý Nùng lại chùng xuống một chút.


“Em xin lỗi, em biết mình thật hư hỏng――”

“Chừng nào thì em quay xong?” Trình Như Ca cắt lời cô, lên tiếng hỏi. Câu chuyện của Thẩm Ý Nùng bị bỏ dở, cô theo phản xạ trả lời.

“Tháng sau ạ, sao vậy ạ?”

“Vậy món nợ này trước tiên ghi lại, chờ em về chúng ta từ từ tính sau.” Trình Như Ca vô cảm mở miệng, Thẩm Ý Nùng hoang mang.

“Ầy…”

“Bây giờ, chúng ta nói về chuyện xảy ra mấy ngày nay ở đoàn phim.” Anh thong dong nói, bình tĩnh và ung dung.

“Theo trình tự thời gian kể rõ.”

“Đặc biệt là về Hạ Uý, nói điểm mấu chốt.”

“…” Một cảm giác sợ hãi do bị chi phối dần dần xâm chiếm Thẩm Ý Nùng.

Ban đêm trôi qua dài đằng đẵng, có vài người đang thì thầm, có vài người thức trắng đêm khó ngủ.

Trải qua vô số chuyện, sau khi bị vấp phải vô số lần trắc trở và từ chối, vẻ mặt của Hạ Úy tuyệt vọng rồi lảo đảo bước về sau rồi ngã ngồi trên ghế.

Tất cả mọi người giống như đã sớm chuẩn bị từ trước, đều đồng loạt từ chối yêu cầu của cô ta. Một vị trong giới truyền thông có quan hệ tốt hay qua lại cuối cùng cũng không đành lòng mà nói bóng gió để lộ ra, là do vị Ảnh đế trẻ tuổi năm nào trong giới.

Cô ta ngay lập tức vỡ nhẽ, những chuyện liên tiếp xảy ra tổng hợp lại, công ty quản lý của Thẩm Ý Nùng là Hoàn Ảnh. Lần này lại vì một người như cô ta mà gióng trống khua chiêng không nể tình chút nào như vậy, ngoại trừ Trình Như Ca ra, không ai khác có thể làm việc đó.

Chẳng trách, chẳng trách, cô ta còn cho là Thẩm Ý Nùng may mắn nên mới được Hoàn Ảnh thu nhận, thì ra là sau lưng đã sớm có người chống lưng.

Có điều trước nay không ai nghi ngờ Trình Như Ca, anh lui về nhiều năm như vậy, giữ mình trong sạch, những chuyện tạp nham bát nháo trong giới xưa nay chưa bao giờ dính vào, đời sống cá nhân càng sạch sẽ.

Không ngờ, cũng có một ngày vì người đẹp mà làm to chuyện.

Hạ Úy kinh ngạc bật cười, nước mắt rơi như mưa, nỗi buồn sống dậy, vì hôm nay mà bị áp bức và nhục nhã một phen.

Người đại diện bên cạnh vừa lo lắng vừa đề phòng nhìn cô ta, có ý mở miệng, Hạ Úy vươn tay về phía cô ta, hít thở ổn định cảm xúc, giọng nói run rẩy.

“Điện thoại.”

“Làm sao vậy?” Cô ta nói, những vẫn đưa điện thoại trong tay qua.

“Em xin lỗi.” Cuối cùng vẫn không thể nào làm khác được, nước mắt của Hạ Úy lại lần nữa lăn xuống, nghiến răng nghiến lợi.

“Em sẽ tìm Thẩm Ý Nùng để xin lỗi, để cô ta nhanh chóng gỡ video của em xuống!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.