Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 29: Rất có thiên phú


Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 29: Rất có thiên phú

Edit: Tím

Beta: Nhan Tịch

Sau khi Thẩm Ý Nùng đóng máy, hai ngày nay cô chưa hề nghỉ chơi gì cả. Chị Lâm – người đại diện cũng đã gửi liền một lúc cho cô hai kịch bản, cơ bản đã lấp kín lịch trình nửa năm của cô.

“Bây giờ em cũng không có việc gì làm. Trước đây, công ty đã đầu tư vào một bộ phim truyền hình mà Triệu Y đóng vai nữ chính và không có vai nữ phụ, phần diễn cũng chiếm một lượng lớn. Nếu em không có vấn đề gì, thì hãy nhận vai phụ đi.”

“Ngoài ra, còn có một bộ web drama “Niên hoa” mời em diễn vai nữ chính. Mặc dù chỉ được sản xuất với chi phí thấp nhưng dàn diễn viên vẫn khá ổn. Nam chính tuy là người mới, nhưng cũng có nền tảng phát sóng vì đã ký hợp đồng với trang web video, tương lai có nổi tiếng hay không cũng chưa rõ.”

“Dù sao cũng đã lâu lắm rồi mới có người mời em diễn vai chính, huống chi thù lao cũng không thấp. Vài ngày sau, em đến buổi thử vai và thăm quan phim trường, lúc đó có thể hoàn tất hợp đồng được rồi.”

Chị ấy vừa nói trong điện thoại, Thẩm Ý Nùng nghe xong dừng một lúc rồi mới hỏi: “Em đã xem qua kịch bản, thật sự cũng không quá sức, nhưng tạm thời em không muốn đóng vai phụ kia. Nếu có thể, em chỉ nhận bộ “Niên hoa”.

“Chị lại muốn em chọn cả hai.”

“… Chị Lâm Lâm.” Thẩm Ý Nùng nhẹ nhàng giải thích, “Dạo này tài chính của em cũng tốt hơn rồi, nên không lo lắng lắm.”

“Vấn đề ở đây không phải là tiền bạc.” Giang Lâm không cho cô nói.

“Đợi đến lúc phim Xuất sơn được phát sóng, em vừa có thể tăng thêm độ hot, đồng thời gia tăng tần suất xuất hiện trước công chúng, một công đôi việc.”

“…” Cô im lặng một lúc. “Chị Lâm Lâm, có phải Triệu Y yêu cầu chị tìm đến em không?”

Phía bên kia cũng yên lặng, sau một lúc mới nghe được giọng nói bình tĩnh của chị ta.

“Mặc dù cô ấy đã đề cập với chị một lần, nhưng đây cũng là ý của công ty.”

“Em biết rồi ạ.” Thẩm Ý Nùng nói, “Em sẽ suy nghĩ lại.”

“Ừ.” Giong chị ta không chút gợn sóng, đột nhiên bên kia vang lên tiếng nói: “Suy nghĩ cho thật kĩ, Tiểu Ý, em cũng biết rõ lợi ích của mọi người với cả công ty là một đúng không.”


“Có đôi khi em không thể chỉ tập trung vào sở thích của riêng mình, những tài nguyên chị đã cung cấp cho em trong hai năm qua chính là nỗ lực tốt nhất của chị. Chị chưa bao giờ ép em phải làm những việc em không muốn làm.”

“Con đường tương lai còn dài.” Chị ta vừa khuyên giải vừa an ủi, lời nói thành khẩn.

“Đến khi em nổi tiếng hơn, công ty chắc chắn sẽ không đối xử tệ với em, người khác có, em cũng sẽ có.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Thẩm Ý Nùng có hơi nặng nề. Từ trước đến nay cô và Giang Lâm làm việc với nhau cứ như máy móc, khá lạnh nhạt. Không thể phủ nhận chị ta là một người đại diện chuyên nghiệp và đúng quy cách, nhưng cũng vì quá chuyên nghiệp nên chị ta luôn đặt lợi ích của bản thân lên đầu.

Chị ta có thể tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, không ép buộc các nghệ sĩ của mình làm những việc vi phạm quy tắc. Nhưng ngoài những điều trên, chị ta sẽ chỉ nghĩ làm cách nào để tối đa hóa lợi ích của mình.

Thẩm Ý Nùng không tự tin mình lại có giá trị lớn đến thế, có thể kéo thêm nhiều lượt view cho bộ phim, có lẽ nguyên nhân là để xoa dịu cảm xúc của Triệu Y.

Bộ phim cổ trang mà cô đóng gần đây rất thành công, độ nổi tiếng tăng gấp bội, công ty nghiễm nhiên xếp cô vào vị trí đầu. Việc đầu tư cho bộ phim này cũng phụ thuộc vào cách cô lôi kéo được tỉ suất người xem như thế nào. Dù cho cô muốn ngôi sao trên bầu trời, đoán chừng người ta sẽ vì để ổn định cô mà tạo ra nó ngay tại chỗ.

Thẩm Ý Nùng không hiểu sao bản thân lại cố chấp đến như vậy. Từ ban đầu đã có cách biệt giữa hai người, cũng là vì cả hai chỉ là người mới và cùng đi thử vai cho một bộ phim truyền hình.

Trần Ý Nùng còn nhớ như in rằng đó chỉ là vai khách mời, tổng cộng chỉ có một tuần quay phim. Đó là một phi tần được vị hoàng đế tàn bạo và hồ đồ trong lịch sử sủng ái, phong thái lạnh lùng, nhan sắc tuyệt trần. Lúc nào cũng đứng trên đài cao khinh thường nhìn xuống chúng sinh, ngạo nghễ không thể chạm tới được.

Vừa vặn lúc đó cũng không có kịch bản nào nên chị Lâm Lâm đã đẩy hai người họ đến đoàn làm phim cùng thử vai. Trước đó, nghe nói đạo diễn đã gặp vô số nữ diễn viên nhưng đều cảm thấy không hài lòng. Ông ấy rất nổi tiếng hay xoi mói trong ngành, có yêu cầu rất tỉ mỉ và nghiêm khắc đối với các tác phẩm của mình, đồng thời cũng là một người hết sức nhạy bén.

Chẳng thèm kiêng nể gì cả lúc nào cũng tự tin ngời ngời, dù vậy các ngôi sao vẫn muốn đóng phim của ông ta để làm tỏa sáng tên tuổi của mình.

Lại nhắc về lần đó, nếu không phải bởi vì trong vòng sơ khảo sàng lọc quá nhiều người, thì chắc chắn sẽ không bao giờ đến lượt những nhân vật nhỏ phụ như cô tới thử vai.

Tổng cộng chỉ có ba phút, hai người nhận được cùng một kịch bản, cùng được yêu cầu diễn vai phi tần lúc đứng trên đài cao, nhìn xuống hình ảnh bên dưới, chỉ có hai câu thoại.

Triệu Y đi lên trước, sau khi diễn xong, đạo diễn chỉ nói hai từ.

“Đẹp nhưng tầm thường.”


Dưới cái nhìn soi mói của bảy tám người trong phòng, khuôn mặt của Triệu Y phồng lên đỏ ửng, cô ta cắn môi đi xuống. Lúc đi ngang qua Thẩm Ý Nùng, dù đã cố gắng kiềm chế bản thân, đôi mắt vẫn không giấu được vẻ căm phẫn còn có… chờ xem kịch vui.

Không ngờ rằng, lúc đó cô đã phát huy rất tốt. Có lẽ vì sợ bị nhục nhã trước mặt mọi người như Triệu Y, Thẩm Ý Nùng đã thể hiện toàn bộ khả năng diễn xuất, nhưng tóm lại vẫn là lợi dụng ưu thế ngoại hình của mình.

Triệu Y xinh đẹp không chút che giấu, giống như đóa hoa thược dược rực rỡ. Thẩm Ý Nùng lại được đánh giá là đẹp tinh tế, thuộc kiểu trang điểm đậm hay nhẹ đều phù hợp. Nếu so sánh thì ánh mắt và khí chất sẽ thu hút hơn.

Không hề mang lại cảm giác cách biệt khi cô hóa thân vào vai sủng phi kia, giống như người được mô tả trong kịch bản chính là cô vậy.

Cuối cùng nhận được đánh giá dưới đây từ đạo diễn.

“Rất có thiên phú [1], chính là cô ấy.”

[1] Câu gốc “Ông trời thưởng cơm” ý nói một người rất có thiên phú về một phương diện nào đó.

Sau khi xuống dưới, trong lòng Thẩm Ý Nùng vẫn thầm tự cười mình, vị đạo diễn này mắt nhìn người chẳng ra sao cả. Nếu cô có thiên phú thật, thì có lẽ cho đến bây giờ vẫn không tầm thường.

Tuy nhiên, những lời đó tựa như chọc trúng điểm nào đó của Triệu Y, bị cô ta ghi nhớ sâu sắc trong lòng, trở thành nỗi ám ảnh. Bất cứ chuyện gì cũng muốn hơn Thẩm Ý Nùng một bậc, hơn nữa lúc đó cô còn gặp may nên về sau cô ta càng không kiêng nể gì cả, giống như là muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng mình mới thật sự là người được chọn.

Thật ra, Thẩm Ý Nùng rất giỏi trong việc an ủi bản thân cũng như điều chỉnh cảm xúc. Cô luôn nhanh chóng thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nó như hình với bóng cùng cô lớn lên trong hơn mười mấy năm qua.

Biết rằng kết quả cuối cùng sẽ không thay đổi nhiều, cô cũng nhận ra được, nhưng đã ở cùng với Triệu Y hai tháng trong đoàn làm phim, thỉnh thoảng chịu đựng một mấy câu châm chọc của cô ta, vẫn có thể nhận được kịch bản – cũng không tệ.

Tóm lại tâm trạng vẫn còn buồn bực, điện thoại di động cũng ném sang một bên không buồn đụng vào nữa. Thẩm Ý Nùng lục lọi trong thư phòng Trình Như Ca một lúc lâu, tạm thời tìm thấy một đĩa phim có nội dung nhẹ nhàng vui vẻ.

Vào buổi chiều, nắng không quá chói chang, ánh mặt trời bị ngăn lại bởi bức tường, chỉ còn lại một lớp ánh sáng mờ nhạt chiếu vào phòng.

Thẩm Ý Nùng ngồi khoanh chân trên giường nhìn một lúc, vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía rồi chợt nhận ra.

Xem phim một mình, xém tí quên thức ăn và nước uống.


Cô không khỏi nhớ đến món ăn vặt mà lần trước hai người chưa ăn xong. Cô lập tức mang dép chạy ra ngoài, tìm thấy mục tiêu của mình bên dưới bàn cà phê ở tầng một. Thẩm Ý Nùng còn mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia.

Khi trở về phòng, cô ngập ngừng nhìn vào chiếc giường ở giữa, nếu ăn vặt trên giường của Thầy Trình…

Phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi anh ấy trở về nhà!

Hai nhân vật phản diện trong đầu vừa hiện ra, trong vòng chưa đến hai giây, Thẩm Ý Nùng đã tìm ra giải pháp tốt nhất để họ bắt tay giảng hòa.

Cô tìm một cái bàn nhỏ, cởi giày ra trèo lên, đặt đồ ăn vặt và bia để lên rồi mở bộ phim lần nữa.

Tấm màn chiếu trên vách tường thay đổi ánh sáng liên tục, lời thoại ngập tràn cả phòng. Thẩm Ý Nùng mở gói khoai tây chiên, vẻ mặt chuyên chú vừa ăn vừa nhìn màn hình, giữa chừng còn không quên khui lon bia.

Mượn rượu giải sầu, rất phù hợp với tâm trạng của cô hôm nay.

Cốt truyện của phim rất hấp dẫn, lựa chọn của Trình Như Ca quả thực là số một. Hầu hết các bộ phim đều là kinh điển, có một số phim không phổ biến nhưng cũng rất xuất sắc.

Thẩm Ý Nùng ngẩng đầu xem phim chăm chú, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cầu thang cho đến khi cánh cửa bị đẩy ra.

Cảnh tượng trước mặt khiến Trình Như Ca giật mình.

Trong phòng ngủ quen thuộc, một bộ phim đang chiếu trên tường, màn cửa sổ lụa màu trắng bị gió thổi cuộn lên một góc. Thẩm Ý Nùng ngồi xếp bằng trên giường, ôm một gói khoai tây chiên trong ngực. Khi anh quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Ý Nùng đang bóc một miếng khoai tây nhét vào miệng, tựa hồ như có thể nhìn thấy những mảnh vụn rơi xuống giường bằng mắt thường.

Mi tâm anh bất giác nảy lên một cái, trầm giọng gọi cô.

“Thanh Thanh!”

“Á–” Thẩm Ý Nùng hoảng hồn, bả vai bất chợt run rẩy, cô quay đầu lại đối diện với khuôn mặt đen như than của Trình Như Ca. Cô nhìn một lúc, rồi nhanh chóng nhìn xuống những thứ trong tay, bỗng dưng ném chúng về phía trước.

“Thầy Trình, sao anh lại đột ngột trở về!” Không phải bảo là hôm nay có việc bận ở công ty cho đến tối sao!

Trình Như Ca ổn định cảm xúc, đưa tay lên xoa trán. Có vẻ như cố tình muốn về sớm với cô ấy lại là một lựa chọn sai lầm.

“Em đang làm gì vậy?” Anh bình tĩnh hỏi, nhìn vào những ngón tay vẫn còn dấu vết khoai tây chiên, đồ ăn vặt chất đầy bàn trước mặt – đủ cả nhân chứng vật chứng.

Cô trực tiếp nhận tội, thậm chí từ bỏ cả việc vùng vẫy giãy giụa.


“Nếu như em nói là đã ăn gì đó trên giường thì anh có tức giận không?” Cô ngập ngừng thăm dò, trong lời nói đều là ý tứ cẩn thận.

Trình Như Ca: “…”

Anh tức giận đến mức không nói nên lời.

“Như Ca?” Thấy anh ở đó im lặng không nói, Thẩm Ý Nùng hơi lo lắng, cố gắng gọi anh.

Trình Như Ca lặng lẽ thở dài trong lòng.

Một lúc sau.

“Em ăn tiếp đi.”

“Hả?” Cô nghĩ mình bị lãng tai.

“Dù sao thì nó cũng bẩn rồi.” Anh bước tới, nhặt gói khoai tây chiên mà cô hoảng loạn ném lên bàn, đưa lại cho cô.

“Lát nữa anh nhờ dì giúp việc thay chăn ga là được.”

“Hù chết em…” Cô lập tức thả lỏng nhỏ giọng lầm bầm, Trình Như Ca như không nghe rõ, “Hả?” Anh cúi đầu xuống, lại nghe cô lẩm bẩm.

“Em tưởng là anh bảo dì đổi cả một cái giường.”

“…”

Trình Như Ca vừa định nói gì đó, cụp mắt xuống thì thấy hai chai bia lạnh trước mặt, huyệt thái dương lại giật lên.

“Thanh Thanh.”

“Dạ…?”

“Chút nữa đổi xong chăn ga, tự em giặt nó.” Sau đó, anh nói thêm.

“Phải giặt bằng tay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.