Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 26: Mua cho em ăn
Edit: A Tang
Beta: TH
An Ấu Lê đã tỉnh lại. Sau khi biết hết mọi chuyện cô ấy cũng coi như bình tĩnh. Khi Thẩm Ý Nùng xuống thăm, sắc mặt cô vẫn vẫn như thường, đẩy đĩa trái cây trên tủ đầu giường sang, mời mọi người ăn quýt.
Hứa Giáng vẫn ở lì trong phòng bệnh không chịu đi như cũ. Vừa sáng ra đoàn làm phim đã thấy đạo diễn điên cuồng tag, bảo anh ta nhanh chóng trở về quay phim. Hứa Giáng rất cứng đầu, chỉ bướng bỉnh trả lời một từ “Không”.
Suýt nữa khiến đạo diễn tức chết.
May mắn là An Ấu Lê được xuất viện trong ngày. Đoàn làm phim đã đi đến cuối giai đoạn quay phim. Thẩm Ý Nùng chỉ còn vài cảnh nữa là hoàn thành vai diễn. Đợi sau khi vết thương khỏi thì có thể quay bù.
Hai bàn tay hoạt động không tiện là một phiền phức lớn. Thẩm Ý Nùng không thể chạm vào nước, không thể cử động mạnh, cũng không thể cầm những đồ vật nặng.
Ngày xuất viện, Trình Như Ca thu dọn, sắp xếp đồ đặc cho cô rồi hai người lên xe về nhà anh.
Buổi chiều vừa thay thuốc, trên miệng vết thương kết một lớp vảy mỏng, cảm giác đau đã không còn rõ ràng như lúc mới bị thương. Cô vẫn hoàn toàn tự lo được cuộc sống đơn giản. Mặc dù vậy, Trình Như Ca vẫn không để cô ấy làm bất cứ việc gì.
Thẩm Ý Nùng đứng ở một bên nhìn Trình Như Ca sắp xếp các đồ dùng hàng ngày của cô. Anh đặt mọi thứ vào vị trí, ngẫu nhiên hỏi cô vài câu. Khi xếp đến đồ lót, Thẩm Ý Nùng nhanh chóng vọt tới.
“Cái này… để em tự làm!” Cô mỉm cười gượng gạo, cầm lấy hành lý trong tay anh. Trình Như Ca dừng lại, cũng không nói gì, chỉ bảo cô cẩn thận tay.
Thẩm Ý Nùng sắp xếp xong đi ra ngoài, Trình Như Ca đang ở ban công nghe điện thoại. Cách một tầng cửa kính, giọng nói của anh bị cản lại không nghe rõ, chỉ còn nghe thấy mơ hồ vài từ.
“Không có gì để thương lượng…” “Người trưởng thành…” “Không thể…”
Cô đại khái đoán được đối phương là ai. Thực ra, mấy ngày nay vẫn luôn có người liên hệ, nhưng thái độ của Trình Như Ca vẫn luôn không đổi. Nghe nói Tưởng Phỉ đã mời luật sư, cô ta chỉ muốn mức phạt giảm xuống thấp nhất.
Có lẽ có thể sẽ được giảm xuống vài năm tù hoặc thậm chí nhẹ hơn. Nhưng với một người như cô ta, có một tiền án là một vết bẩn suốt đời. Đối với xuất thân gia đình như vậy là một sự đả kích mang tính hủy diệt.
Thẩm Ý Nùng chưa từng cố gắng tìm hiểu bối cảnh gia đình của Trình Như Ca. Từ khi anh ấy 18 tuổi, đảm nhận vai nam chính của bộ phim đầu tiên đã nổi tiếng nhưng lại im lặng suốt hai năm mới ra tác phẩm mới. Anh giành giải thưởng cao nhất trong nền điện ảnh nhưng lại không thừa thắng xông lên. Thay vào đó, anh chuyển về hậu trường thành lập công ty điện ảnh và truyền hình của riêng mình và chiếm lĩnh vị trí hàng đầu trong ngành chỉ sau vài năm.
Bản lý lịch này khiến mọi người phải ngước nhìn, đồng thời cũng rõ ràng rằng nếu không phải là sự hỗ trợ mạnh mẽ đằng sau, anh không thể đạt được mức độ tự do cao như vậy và tùy ý hoàn thành tất cả những điều mình muốn làm.
Trong giới này có quá nhiều người không thể làm theo ý mình.
Nhưng Trình Như Ca giống như một người hoàn toàn thoát khỏi các quy tắc trói buộc. Tất cả các nhận thức thông thường biến mất dễ dàng trước mặt anh. Vì vậy anh giống như một vị thần, trốn tránh thế giới, thờ ơ, tách rời, khiến người ta kính sợ cũng kính trọng, khiến người khác mơ ước.
Có mối quan hệ với nhà anh chắc chắn cũng là những nhà có gia thế hiển hách.
Thấy Thẩm Ý Nùng đi xuống, Trình Như Ca nhanh chóng cúp điện thoại. Hôm nay, cả hai đều bận rộn với những chuyện nhỏ nhặt. Bữa tối họ ăn một nhà hàng cao cấp gần đó. Tất cả các món đều thanh đạm, cũng may được chế biến cầu kỳ nên vẫn có hương vị đặc biệt.
Ban đầu Thẩm Ý Nùng là một người không cay không vui. Sau một thời gian dài ăn cùng Trình Như Ca, cô dần dần cũng cảm nhận được vị ngon trong những món ăn thanh đạm.
Lo lắng về vết thương ở cổ tay cô, buổi tối lúc ngủ giữa hai người có khoảng cách. Tư thế ngủ của Thẩm Ý Nùng không tốt, Trình Như Ca sợ đè vào cô.
Sau khi tắt đèn, bên tai chỉ còn tiếng hô hấp nhỏ đến mức không nghe thấy của hai người. Thẩm Ý Nùng từ từ nhắm hai mắt, trằn trọc.
Bình thường chỉ có một mình thì không sao. Như khi ở cùng anh, hai người nằm sóng vai như này nhưng lại có khoảng cách ở giữa khiến cô cô rất khó chịu. Trước kia mỗi lần anh đều ôm cô.
Thẩm Ý Nùng nhẹ xoay người, quay mặt về một bên, nhìn vẻ mặt anh qua ánh sáng yếu ớt từ ban công chiếu vào.
Tình yêu nồng nhiệt ban đầu ngày càng không thể kiểm soát được mà tràn ra ngoài.
Cô thầm nghẹn ngào trong lòng, càng muốn chạm vào nhiệt độ trên người anh.
Sự bồn chồn của Thẩm Ý Nùng không thể đè nén. Cô không kìm chế được tiến về phía anh, cử động bị phát hiện, Trình Như Ca mở mắt ra.
“Không ngủ được à?” Anh khẽ hỏi. Thẩm Ý Nùng khẽ rụt vai vào trong chăn, nhẹ nhàng nói.
“Em muốn ôm anh.”
Anh hơi chần chờ, ánh mắt theo bản năng nhìn miếng gặc dưới tay cô, rồi lại lộ ra sự thoải mái.
“Đến đây.” Anh khẽ di chuyển, giang tay về phía cô. Thẩm Ý Nùng cật lực kìm chế sự vui mừng, nép mình vào lòng anh.
Lồng ngực rộng, tỏa ra hơi ấm, cảm giác thật thỏa mãn. Thẩm Ý Nùng vùi đầu vào cổ anh và hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy anh.
Hai tay cô tùy ý vòng trên vai anh, Trình Như Ca giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, tránh chạm vào vết thương và vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an.
“Bây giờ thì ổn rồi, ngủ ngon nhé!”
“Vâng! Chúc ngủ ngon!”
Hai người rúc vào nhau thân mật. Thẩm Ý Nùng nép mình trước mặt anh, cuối cùng bình yên ngủ thiếp đi.
Đoạn thời gian ở nhà dưỡng thương này đều là Trình Như Ca chăm sóc cô. Buổi sáng, kem đánh răng được bóp sẵn để trước bồn rửa mặt, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt, và rất nhiều những chi tiết nhỏ khác anh tự làm.
Sau vài lần đi bệnh viện thay thuốc, tay cô gần như đã khỏi hẳn. Băng gạc đã bỏ đi, mỗi lần chỉ còn cần bôi thuốc. Trên cổ tay xuất hiện một vài chỗ mới kết vảy.
Bất giác đã sắp đến Tết. Buổi chiều, khi hai người đang lẳng lặng ngồi trên sofa đọc sách, Trình Như Ca bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Em định ăn Tết thế nào?”
Trước khi cô trả lời, anh đã phản ứng trước, vẻ mặt anh dừng lại hai giây: “Em muốn về nhà ăn Tết sao?”
“Em không.” Thẩm Ý Nùng hơi run nói, hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”
“Đây là nhà của anh.” Trình Như Ca lật trang sách trong tay, giọng anh bình tĩnh.
Vấn đề đã được giải quyết theo cách này, tình cách của hai người đều tùy ỳ. Họ không có nhiều khái niệm về ngày lễ quan trọng sắp tới. Mãi đến một ngày trước họ mới nghĩ đến việc đi siêu thị để mua một số thức ăn.
Bên ngoài tràn ngập không khí vui mừng của ngày lễ. Đâu đâu cũng là màu đỏ, cây hai bên đường đều treo những vật trang trí màu đỏ. Trong siêu thị lại vắng vẻ khác thường, không có nhiều người, mọi thứ đều được sắp xếp như ngày thường.
Thẩm Ý Nùng và Trình Như Ca đẩy xe hàng xuyên qua những kệ hàng, cùng nhau lựa chọn và so sánh các đồ vật. Khi đi vào khu bán hoa quả và nhìn thấy đủ các loại táo, lông mày của Thẩm Ý Nùng khẽ nhăn lại.
“Cái này, đây không phải là loại táo lần trước anh mua cho em sao?” Cô nhặt một quả táo từ một trong các loại đang bày bán, đưa lên trước mặt cẩn thận xem xét rồi ngửa đầu hỏi anh.
“Hình như là mua ở đây.” Trình Như Ca nhìn xung quanh.
“Trong này có nhiều loại ngon như vậy sao anh không chọn?” Thẩm Ý Nùng đau lòng, không nhịn được tận tay chỉ anh cách chọn táo. Cô cầm một quả trong số đó.
“Anh nhìn xem, loại màu đỏ thẫm này rất ngọt, loại này ăn có chút bột rất ngon.” Trình Như Ca nhìn xuống. Loại táo Thẩm Ý Nùng đang cầm chính là loại mà lần trước anh không chọn. Thẩm Ý Nùng còn chăm chú, nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho anh.
“Lần sau anh mua nên mua loại này, sẽ không chua như vậy.” Cô vừa dứt lời, Trình Như Ca đã cầm lấy quả táo trong tay cô, thả vào túi trong suốt vừa lấy.
“Được rồi, bây giờ anh biết chọn rồi, chúng ta thuận tiện mua vài quả về.” Anh điềm nhiên như không có chuyện gì, vừa cho táo vào túi vừa âm thầm thở phào trong lòng.
Cả hai chỉ đơn giản là đi loanh quanh vài vòng, giỏ mua hàng trước mặt họ đã đầy ắp. Bên trong hầu hết đều là các nguyên liệu tươi để nấu ăn, cũng như trái cây và nhu yếu phẩm hàng ngày. Vốn dĩ hai người muốn từ từ đi đến quầy thu ngân, không biết vì sao lại đi sang quầy đồ ăn vặt.
Hai bên là các loại bao bì có thiết kế sặc sỡ độc đáo, tràn ngập sự trẻ trung và tươi mới.
Trình Như Ca nhìn các kệ hàng rực rỡ màu sắc, cẩn thận xem xét mấy giây. Anh lấy từ trên kệ hàng một gói khoai tây chiên, đưa cho người bên cạnh.
“Có muốn anh mua cho vài đồ ăn vặt không?”
“Em không ăn khoai tây chiên.” Biểu cảm của Thẩm Ý Nùng hơi nghi ngờ.
“Vậy cái này? Con gái đều thích đồ ngọt.” Trình Như Ca đặt gói khoai tây chiên lại chỗ cũ, cầm lấy gói thạch và bánh quy. Thẩm Ý Nùng đều lắc đầu.
“Em không thích ăn lắm.”
Anh lộ ra biểu cảm bối rối. Thẩm Ý Nùng không biết tại sao anh tự nhiên lại muốn mua cho cô ăn, suy nghĩ một chút rồi giải thích.
“Trước kia khi còn bé, ở nhà em không được ăn đồ ăn vặt. Bây giờ đã thành thói quen rồi.” Thẩm Ý Nùng để thạch và bánh quy trong tay anh trở lại kệ, sắc mặt như bình thường: “So với những thứ này thì em thích ăn trái cây hơn một chút.”
“Vậy thì càng phải mua.” Trình Như Ca đột nhiên nói, ném tất cả những thứ cô vừa đặt lại vào giỏ hàng.
“Mỗi cái chúng ta mua một ít về ăn thử xem cái nào ngon, cái nào không thể ăn.” Anh nói được làm được, cẩn thận lựa chọn đồ ăn vặt ở hai bên. Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến Thẩm Ý Nùng không thể làm gì, chỉ có thể phối hợp, cho anh ý kiến và khẩu vị của mình.
“Hương dưa chuột và chanh, em thích loại nào?” Anh vẫn kiên trì với những gói khoai tây chiên đủ màu sắc.
“Chanh ạ.” Thẩm Ý Nùng ghét mùi dưa chuột.
“Còn thạch nho và quýt thì sao?”
“Quýt ạ.”
“Vậy thì anh sẽ thử vị nho.” Anh suy nghĩ nửa giây rồi đưa ra quyết định.
..
Cuối cùng hai người mua một đống đồ ăn linh tinh. Sau khi thanh toán không thể cầm hết nên hai người đã đẩy xe hàng đến bãi đậu xe, lòng thầm cầu nguyện sẽ không bị chú ý vì mua quá nhiều đồ.
Trình Như Ca ít khi đi ra ngoài, mỗi lần ra ngoài anh đều rất tùy tiện. Những ngôi sao khác được trùm mũ áo cải trang đầy đủ. Anh thì ngược lại không có gì đặc biệt, ngẫu nhiên đội một chiếc mũ, không có tí tinh thần tự giác của một ngôi sao nổi tiếng.
Có một lần Thẩm Ý Nùng nói với anh điều này, Trình Như Ca nghi ngờ hỏi lại: “Ngôi sao lớn?”
Anh như có điều suy nghĩ: “Anh nghĩ là mình đã rời khỏi giới điện ảnh rất lâu rồi.”
“…”
Mặc dù bộ phim cuối cùng mà Trình Như Ca diễn vai chính là vào bốn năm trước. Sau đó anh dường như đã “nghỉ hưu”, không ra tác phẩm mới. Cho dù là vậy thì số người biết anh cũng rất nhiều.
Thẩm Ý Nùng tò mò hỏi anh đã từng bị fan hâm mộ chặn trên đường đến nỗi không đi qua nổi hay chưa, Trình Như Ca trả lời.
“Hầu hết người hâm mộ điện ảnh đều rất lý trí, ai không biết suy nghĩ anh đều gọi người xử lý rồi.”
“?”
“Gọi cảnh sát hoặc gọi nhân viên bảo vệ.”
“Nhưng không phải cảnh sát và bảo vệ cũng không thể đến nhanh như vậy sao?”
“Ừ, thế nên anh mới quen được em.”
“…” Thẩm Ý Nùng hoàn toàn không nói nên lời.
Hai người đi ra từ lối ra siêu thị. Trình Như Ca quang minh chính đại bước đi còn Thẩm Ý Nùng lại che che đậy đậy, mũ lưỡi trai và khăn quàng đã che mất nửa khuôn mặt. Khuôn mặt vốn dĩ không phải dạng xinh đẹp nổi bật càng trở nên không đáng chú ý, đi bên cạnh anh như một nhân viên công tác bình thường.
Ô tô của họ đỗ bên kia đường. Hai người đẩy xe hàng đứng bên này đường chờ đèn xanh chuyển sang đèn đỏ. Con đường bình thường xe cộ đi lại tấp nập mà bây giờ chỉ còn lại 3 phần. Trình Như Ca hai tay đẩy xe hàng, Thẩm Ý Nùng kéo cánh tay anh.
Một ông lão đứng ở bên cạnh, tuổi ngoài 50, tóc hai bên thái dương đã điểm những sợi bạc. Ánh mắt của ông không biết từ lúc nào đã chăm chú trên người Trình Như Ca, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi lên tiếng.
“Quý Nhiên!”
Đây là tên nhân vật của Trình Như Ca trong bộ phim đầu tiên. Thẩm Ý Nùng kinh ngạc nhìn sang đã thấy Trình Như Ca vẻ mặt như thường gật đầu với ông ấy.
Tên mặt ông lão hiện lên sự kích động, mừng rỡ như điên, có chút bối rối, nói năng lộn xộn: “A, lúc trước tôi đã xem bộ phim của cậu, tôi rất thích nó, cậu diễn rất tốt!”
“Cảm ơn ông.” Anh cảm ơn một cách lịch sự.
“Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây…” Ông ấy cẩn thận nhìn xung quanh dò xét, cuối cùng nhìn vào xe hàng trong tay Trình Như Ca, tò mò hỏi: “Cậu cũng tự mình đi mua đồ sao?”
“Ngôi sao lớn cũng tự mình dạo phố sao…” Ông lão hỏi xong tự mình nhỏ giọng nói, Trình Như Ca vẫn hiền hòa như trước.
“Vâng, chúng tôi cũng sẽ tự đi dạo phố.”
Khi anh đang nói, đèn tín hiệu trước mặt anh chuyển từ màu đỏ sang màu xanh. Anh gật đầu với ông lão một lần nữa và đẩy chiếc xe về phía trước. Khi chuẩn bị sang đến đường bên kia, Thẩm Ý Nùng không nhịn được quay đầu nhìn lại. Vẻ mặt ông lão kinh ngạc đứng tại chỗ. Khi đèn đỏ còn mấy giây cuối cùng, ông lão kịp phản ứng, nhanh chân đi lên phía trước, trên mặt đầy sự phấn khởi.
Có lẽ, ông ấy không nghĩ rằng trong vài giây chờ đèn tín hiệu lại có thể trải qua một cuộc gặp gỡ đặc biệt như thế.
Bãi đậu xe yên tĩnh và vắng vẻ hơn rất nhiều, ánh sáng trở nên mờ ảo. Trình Như Ca mở cốp xe và đặt những túi hàng vào đó. Thẩm Ý Nùng đứng ở một bên tò mò hỏi.
“Có phải anh thường xuyên gặp phải tình huống này?”
“Tình huống nào?” Trình Như Ca dừng lại. “Bị người khác nhận ra sao?”
“Vâng.”
“Cũng may, trong những hoàn cảnh bình thường, mọi người sẽ không chủ động dò xét người lạ bên cạnh mình.” Anh trả lời.
“Anh rất có kinh nghiệm.” Cô trêu chọc, Trình Như Ca mỉm cười.
“Anh mỗi lần đều… ừm, kiên nhẫn như vậy?” Thẩm Ý Nùng nghĩ đến một tính từ. Trình Như Ca đã chuyển hết những túi hàng từ xe hàng vào cốp, âm thanh đóng cốp xe vang lên.
“Không phải kiên nhẫn.” Anh nghiêm túc giải thích: “Mà là đối xử như bình thường.”
Hôm nay vẫn là một ngày thầy Trình dịu dàng.
Ngồi trong xe, Thẩm Ý Nùng liếc nhìn và suy nghĩ về người đàn ông trên ghế lái phụ.
“Đến phía trước rẽ phải.” Trình Như Ca ngồi bên cạnh chỉ dẫn, lên tiếng hướng dẫn. Thẩm Ý Nùng thu lại suy nghĩ, tập trunglái xe.
“Em biết rồi.” Cô trả lời, “Đoạn đường phía trước em nhớ rồi.”
Tết đến, các tài xế cũng muốn nghỉ. Cũng may, mấy tháng trước Thẩm Ý Nùng đã tranh thủ thời gian đi thi bằng lái. Tuy nhiên cô vẫn chỉ là người mới lái xe, Trình Như Ca vẫn luôn ngồi nghiêm túc, toàn lực đề phòng, ngay cả khi Thẩm Ý Nùng liên tục nói rằng trình độ của mình khá tốt, chỉ thi một lần là qua.
“Kể cả vậy thì em cũng cần chú ý hơn. Trong quá trình lái xe luôn tiềm ẩn những nguy hiểm mọi lúc, mọi nơi.”
“… Được rồi, thầy Trình nói đúng lắm.”
“Thái độ không nghiêm chỉnh tí nào.”
“…”
Chiếc xe về đến nhà, không trải qua bất kỳ nguy hiểm nào. Sau khi đem hết những túi mua ở siêu thị vào, Trình Như Ca xắn tay áo và vào bếp.
Hai ngày gần đây anh coi như rảnh rỗi. Anh đã không ra ngoài, ở nhà nghiên cứu các kỹ năng nấu ăn, suy nghĩ về cách nấu ăn cho cô. Sau khi biết rằng Thẩm Ý Nùng thích ăn cay, hôm qua anh đã làm một món xương sườn hấp cay? Mặc dù hương vị có hơi dở dở ương ương nhưng khi ăn một quả ớt đã lâu chưa ăn, Thẩm Ý Nùng vẫn có chút xúc động.
Bóng lưng của Trình Như Ca bận rộn trong phòng bếp. Khi Thẩm Ý Nùng vừa buộc tóc lên định vào giúp anh thì điện thoại trong túi đột nhiên kêu lên.
Cô cầm máy lên và nhìn vào tên người gọi. Vẻ mặt nhẹ nhõm không còn, ánh mắt bình tĩnh, cô đi ra ngoài ban công và đóng cửa lại.
“Tết năm nay con cũng không về nhà sao?”
“Vâng.”
“Vậy con không nhận cái nhà này nữa? Không nhận người mẹ này nữa sao?!” Như mọi khi, giọng nói ở đầu bên kia ngay lập tức đề cao âm thanh. Thẩm Ý Nùng đã học được cách bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu để duy trì lý trí.
“Là mẹ từ bỏ con trước.” Cô nuốt xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nói từng chữ.
“Là mẹ nói, nếu muốn học trường đại học này thì tự trả tiền học phí và tiền sinh hoạt. Là mẹ nói, từ nay về sau không có đứa con gái này nữa. Là mẹ nói, đã không về thì vĩnh viễn đừng trở về nữa.”
Cô vẫn không thể kiềm chế vành mắt đỏ lên, không tự giác tủi thân trách móc.
“Đều là mẹ nói.”
“Bây giờ cô muốn tính toán với tôi phải không?” Giọng nói bên kia bình tĩnh đến không ngờ, không có ngữ điệu mà lạnh băng, khiến người ta cảm thấy cái lạnh từ trong xương lan ra khắp cơ thể.
“Thẩm Ý Nùng, là tôi sinh ra cô, cả cái mạng của cô cũng là của tôi. Nếu thật sự muốn tính, cô lấy cái gì để trả? Đi chết sao?”
“—-” Thẩm Ý Nùng cúp máy và siết chặt điện thoại trong tay, nước mắt rơi xuống ngay lập tức, giống như một chuỗi ngọc bị đứt, nhanh chóng trượt từ hốc mắt xuống cằm, rơi xuống sàn.
Cô cắn chặt môi và ngẩng đầu lên. Cơn đau từ lồng ngực truyền đến đã không còn xa lạ. Chỉ được vài giây, cô không thể chịu đựng được nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống đất và ôm lấy mình, vùi mặt vào khuỷu tay, im lặng run rẩy.
Thẩm Ý Nùng không đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực này quá lâu. Kinh nghiệm trong vài năm qua đủ để cô điều chỉnh cảm xúc nhanh chóng. Chưa đến hai phút, cô đưa tay ra lau nước mắt, hít mũi và đứng dậy.
Khoảnh khắc cô quay lại, lưng cô cứng đờ, ánh mắt dừng lại đột ngột. Ngay trước cửa kính bên cạnh, Trình Như Ca đang đứng đó, vẻ mặt ảm đạm không rõ, bất động nhìn cô.
Tay áo của anh vẫn còn xắn trên cánh tay của anh, để lộ một đoạn cổ tay thanh mảnh. Bả vai dưới áo rộng lớn và thẳng, đường cong hình dáng rất đẹp, khiến người ta không thể kiểm soát được cảm giác muốn ôm.
Thẩm Ý Nùng ngay lập tức cúi đầu xuống, sợ rằng anh sẽ nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của mình. Kết quả, vừa đi đến trước mặt anh, bả vai cô đã bị anh nắm chặt.
“Ngẩng đầu lên anh xem.”
Người cô cứng lại lần nữa, nửa ngày không dám di chuyển, nhìn chằm chằm ngón chân, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng râm.
Trình Như Ca cúi người ghé sát lại gần gương mặt cô, ánh mắt va vào đôi mắt của cô. Thẩm Ý Nùng nhất thời ngơ ngẩn, đôi con ngươi đen như mực hiện ra màu hổ phách khiến cô bị lạc vào trong.
“Lần sau đừng trả lời những cuộc gọi như thế này.” Anh nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô, hơi tức giận nói, như một đứa trẻ giận cá chém thớt.
Thẩm Ý Nùng dường như được chữa khỏi ngay lập tức, mỉm cười và gật đầu.
“Vâng!” Cô bước tới và ôm chầm lấy anh, hoàn toàn là tư thế ỷ lại.
Có lẽ do một loại tâm lý đền bù kỳ lạ, buổi tối Trình Như Ca làm một bàn thức ăn cay. Dường như anh cố gắng hết sức làm khác với khẩu vị của mình, cố chấp phải tạo được hương vị nguyên bản của món Tứ Xuyên. Cuối cùng, anh thành công khiến vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Kết quả anh đặt một bát nước sạch bên cạnh, vừa nhúng vừa ăn xong bữa cơm này.
*Ý là khẩu vị của thầy Trình quen món thanh đạm, ăn cay nhúng mấy lần nước mới ăn.
Trước khi đi ngủ, anh đứng trước gương đánh răng 3 lần mới miễn cưỡng hài lòng. Khi vừa ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Thẩm Ý Nùng đang nghe điện thoại, anh lập tức nghĩ đến chuyện buổi chiều, vẻ mặt trầm xuống muốn lên tiếng.
“Suỵt…” Thẩm Ý Nùng cẩn thận giơ một ngón tay hướng về phía anh. Sau đó trong không khí tĩnh lặng, nghe thấy tiếng phát ra từ điện thoại, là giọng của cụ già, già nua mà hiền hậu.
“Bé Thanh Thanh…”