Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 17: Nụ hôn


Đọc truyện Yêu Chiều Fan Hâm Mộ – Chương 17: Nụ hôn

Edit Kali

Beta: TH

Trong lòng vang lên tiếng “ầm” đổ vỡ, Thẩm Ý Nùng ngạc nhiên trợn to mắt nhìn anh, mặt mũi nháy mắt trở nên nóng rực.

Thế mà… anh lại biết ư?

Vậy là giấc mơ cô làm loạn ở tiệc liên hoan của đoàn phim đều là thật.

Trong đầu Thẩm Ý Nùng nhanh như chớp hồi tưởng lại những sự việc đó. Cả người như không xương ôm chằm lấy anh, gọi tên anh, hình như còn hôn lên mặt anh.

Từng cảnh hiện ra trước mắt, Thẩm Ý Nùng chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, đỉnh đầu bốc khói, ấp úng nhìn người trong xe, mất luôn khả năng nói chuyện.

Trình Như Ca ném một tảng đá lớn xuống giếng, lại không muốn tiếp chuyện với cô, thấy vậy, chỉ nhẹ buông tay cô ra, ngữ điệu như thường.

“Về đi, bên ngoài rất lạnh.”

Cửa xe mở ra, lúc này đôi chân trần dưới tà váy lộ ra bên ngoài mới cảm giác được cơn lạnh lẽo ập vào lòng.

Đầu óc của Thẩm Ý Nùng trống rỗng, nhận được ân xá, lập tức không cần nghĩ ngợi vâng theo. Cô gật đầu qua loa, nhanh chóng nhảy xuống xe rồi chạy mất dạng.

Người ngồi trong xe mãi lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn bóng lưng cô biến mất trước cửa khách sạn, mãi cho tới khi tài xế ngồi phía trước không nhịn được quay đầu lại.

“Ngài?”

“Đi thôi.” Trình Như Ca xoa ấn đường, cảm thấy tối nay mình hơi mất khống chế.

Chỉ vì lúc ở lễ trao giải, liếc mắt nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau đùa giỡn, váy và cà vạt xứng đôi đến chói mắt.

Cảm xúc xa lạ ùa đến, làm lý trí suy sụp.

Trình Như Ca hơi mệt, nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.

Tối nay, tâm tình của Thẩm Ý Nùng giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc. Ban đầu nhẹ nhàng, trên đường lại bị hồi hộp kích thích đến trống rỗng. Bây giờ lại chậm rãi rơi xuống đất, thần kinh chưa ổn định lại được.

Thẩm Ý Nùng đẩy cửa phòng ra, hoang mang lo sợ ngồi trên giường, cảm giác mình như bị lột sạch lớp vỏ ngụy trang không còn gì che giấu, không còn chút mặt mũi nào để đối mặt với anh.

Qua đêm nay, hai người có một khoảng thời gian không liên lạc, như thể ngầm hiểu lẫn nhau để bản thân tỉnh táo lại. Thẩm Ý Nùng hồi tưởng lại dáng vẻ ngày đó của anh, sau tự nhiên anh lại tức giận.

Là vì điều gì chứ?

Vì Hứa Giáng… Sao?

Thẩm Ý Nùng cứ vừa thấp thỏm do dự muốn giải thích với anh. Vừa tiếp tục núp trong vỏ bọc của mình như vậy. Không bao lâu sau, Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa.

Sáng sớm tỉnh dậy kéo rèm ra, bên ngoài đã được phủ một mảng trắng xóa. Khắp nơi đều là sắc trắng, cả thế giới như được thay áo mới.

Cô không nhịn được chụp một bức ảnh, đăng lên vòng bạn bè.

“Tuyết rơi rồi.”

Hai giây sau, Trình Như Ca yêu thích bài đăng của cô.

Ánh mắt Thẩm Ý Nùng hơi ngưng lại.

Tới đoàn phim, mới phát hiện hôm nay là Đông chí [1]. Nghỉ trưa ăn cơm còn được tặng kèm một phần sủi cảo nhỏ, trong lòng đầy mong chờ cắn một miếng, mới phát hiện là thực phẩm đông lạnh.

[1] Đông chí: Bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22/12 và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6/2.

Vẻ mặt của Thẩm Ý Nùng phức tạp nhìn chằm chằm hai cục sủi cảo dặt dẹo nhỏ nhoi trước mặt, lựa chọn một hồi, vẫn là đậy chúng nó lại.

“Sủi cảo đúng là khó ăn.” Phía trước cũng vang lên giọng giống với suy nghĩ của cô. Có điều đối phương thẳng thắn hơn cô, nói thẳng ra.

“Hứa Giáng, đoàn phim là không có tiền sao? Sao lại cho ăn sủi cảo đông lạnh?” An Ấu Lê không nể mặt mũi oán giận anh ta, trong khoảng thời gian này Hứa Giáng trải qua mài dũa đã hoàn toàn miễn dịch.

“Nhiều người như vậy, cô bao đi.” Ngữ điệu của anh ta không hề nao núng, lộ vẻ cam chịu mặc người khác xâu xé.

An Ấu Lê khẽ hừ một tiếng, dùng đũa chọc vào miếng sủi cảo, hào phóng mở miệng.

“Tối nay tôi mời khách, đến nhà tôi làm sủi cảo ăn đi.”

“Để khách tới nhà làm sủi cảo còn gọi là mời khách sao?” Hứa Giáng bản tính khó dời, lại không nhịn được ngứa miệng.

“Nhân bánh không cần tiền sao? Vỏ bánh không cần tiền sao?” An Ấu Lê nghĩ ra điều gì, trong nháy mắt vô cùng tự tin.

“Bây giờ thịt heo đắt như vậy, anh nghĩ ăn một bữa sủi cảo rất rẻ à???”

Hứa Giáng: “…”

Tuy nói vậy, cuối cùng xong chỉ có vài người. An Ấu Lê và trợ lý của cô ấy, Thẩm Ý Nùng, Hứa Giáng, và thêm hai người bạn của cô ấy.


Cho dù ngày thường ở đoàn phim An Ấu Lê đối xử với mọi người rất khéo léo, không phân biệt đối xử, nhưng thật sự cho tới bây giờ, những người làm cô ấy chủ động kết bạn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chạng vạng tối sau khi tan làm, họ cùng nhau đi tới nhà cô ấy. An Ấu Lê thường sống ở Bắc Kinh, khi công tác có khi phải bay khắp nơi trên thế giới. Trong nhà bày trí đúng quy củ, thỉnh thoảng có một vài chi tiết nhỏ gắn liền với phong cách của cô nàng.

Nhân thịt và vỏ bánh làm sủi cảo đều đã được mua sẵn. Chuẩn bị sẵn ba vị, nấm hương, rau hẹ và tôm bóc vỏ. Ở đây người biết nấu ăn chỉ có Thẩm Ý Nùng. Những người khác dựa vào lời của cô để giúp đỡ việc thái thịt và rửa rau.

Hỗn hợp đều đã chuẩn bị xong và bắt đầu gói bánh. Phần nêm nếm cũng được Thẩm Ý Nùng đảm nhận, thấy cô tiện tay ước lượng mấy muỗng muối đổ vào tô rồi trộn. Sau đó bảo bọn họ có thể gói bánh được rồi, Hứa Giáng cẩn thận tiến tới.

“Thứ kia, cần thử qua trước không?”

“Hả?”

“Nêm một chút muối có đủ không, lỡ như đợi lát nữa sủi cảo chín rồi vị quá nhạt thì phải làm sao…”

“Vậy ông thử xem.” Mặt của Thẩm Ý Nùng vô cảm gắp lên một đũa thịt tươi đưa tới trước mặt anh ta. Hứa Giáng kinh hoàng liên tục lùi về sau, sợ hãi xua tay.

“Không cần không cần nữa, tôi tin tưởng bà!”

“…”

“Phụt.” An Ấu Lê Bên cạnh bật ra một tiếng cười nhạo.

“Bạn của cô vẫn chưa tới sao?” Chuẩn bị gói bánh, Thẩm Ý Nùng đột nhiên nhớ tới chuyện này, hỏi cô nàng, An Ấu Lê chớp mắt.

“Chắc là sắp tới rồi, tôi lại phải giục anh ấy rồi.”

Cô nàng đi ra ngoài gọi điện thoại, Hứa Giáng không nhịn được lẩm bẩm, “Bạn gì chứ, to như cái thúng vậy.”

“Có phải cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, chua chua, còn cảm thấy hơi buồn phiền hay không.” Thẩm Ý Nùng rửa tay sạch sẽ, cầm lên một miếng vỏ bánh rồi đặt nhân vào trong, thuận miệng nói.

Hứa Giáng bất ngờ, hô lên: “Sao bà biết được!”

Nói xong, phản ứng lại, bèn dậm chân.

“Nói linh tinh gì đấy! Ai chua chứ! Tôi không hề ghen!”

“Tôi nói ông ghen à?” Thẩm Ý Nùng nhìn anh ta với vẻ mới lạ. Hứa Giáng hậm hực ngậm miệng, hoàn toàn không nói nữa.

An Ấu Lê đi chưa tới hai phút rồi trở lại, cầm điện thoại trên mặt mang theo ý cười, trong miệng nói: “Bọn họ sẽ tới nhanh thôi, chúng ta gói bánh trước.”

“Được.” Mọi người đồng ý.

Trong phòng bếp, Hứa Giáng và An Ấu Lê cứ cách một hồi lại đấu võ mồm vài câu. Thẩm Ý Nùng bên cạnh chuyên tâm gói sủi cảo, bất tri bất giác, trên bàn bày một vòng thắng lợi phẩm, ngoài cửa sổ bóng đêm càng đậm.

Cô niết vỏ bánh sủi cảo, gói đến mê say, khi cảm giác bên cạnh có ai đứng cạnh, giọng nói đã từ đỉnh đầu truyền đến.

“Ở đây, niết vào trong một chút thử xem.” Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, lấy miếng sủi cảo trong tay cô đè niết cạnh vào trong, xuất hiện một nếp uốn đặc biệt, sủi cảo nguyên bản biến thành sủi cảo hình thỏi vàng.

“Á?” Thẩm Ý Nùng kinh ngạc, tò mò ngắm nghía miếng sủi cảo trong tay.

“Còn có thể gói như vậy sao, phải xem thật kĩ mới được.” Cô bị hấp dẫn sự chú ý, hoàn toàn không để ý Trình Như Ca đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

“Ừm, đây là phương pháp gói sủi cảo của anh, những người lớn tuổi đều làm sủi cảo như vậy.” Anh bình tĩnh giải thích, cụp mắt nhìn cô.

Thẩm Ý Nùng phát hiện ra, động tác dừng một chút, tầm mắt không tự giác né tránh.

“Sao anh lại ở đây ạ?”

“Ồ, anh được An Ấu Lê mời tới ạ…?” Cô ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.

“Người cô ấy mời là anh ta.” Trình Như Ca chỉ Chu Mẫn bên cạnh, nghiêm túc phủi sạch quan hệ.

“Tôi chỉ tiện đường nên tới thôi.”

“… Dạ vâng.”

Hai người nói chuyện, bởi vì phòng bếp có thêm người tới nên có vẻ khá chật. Hai mắt An Ấu Lê lóe lên, kéo Hứa Giáng bên cạnh đi ra ngoài.

“Hứa Giáng, hôm nay tôi còn chuẩn bị lẩu nữa, anh đi cùng tôi ra ngoài xem đã được đưa tới chưa.”

“Có gì đáng xem chứ! Tôi còn đang gói dở sủi cảo ――” Hứa Giáng theo phản xạ từ chối. An Ấu Lê dùng sức, gắt gao túm anh ta ra ngoài.

“Là ai dọc đường om sòm đòi ăn lẩu, bây giờ tôi đặt lẩu cho anh rồi anh còn nói nhảm nhiều như thế?”

“Là tôi…”

Hai giọng nói dần dần đi xa rồi biến mất, Chu Mẫn cũng tranh thủ chuồn mất. Chỉ còn lại trợ lý của An Ấu Lê ngó trái ngó phải, đột nhiên nhanh trí.

“Aida, tôi cũng đi giúp một tay, nơi này phải nhờ vào hai người rồi!”

Phòng bếp vừa nãy còn vô cùng náo nhiệt ngay tức khắc trở nên trống không.


Thẩm Ý Nùng: “…”

Không hiểu sao bầu không khí tràn ngập cảm giác ngượng ngùng. Những chuyện mà lần trước vẫn chưa giải quyết xong lại gợi lên. Cả hai chồng chất lên nhau, mặt của Thẩm Ý Nùng cúi thấp đến mức sắp chạm xuống đất.

“Kiểu này gói đơn giản một chút, chúng ta làm nhanh thì mười phút có thể gói xong chỗ này.” Trình Như Ca đánh giá nguyên liệu trên thớt một vòng, chỉ vào cái sủi cảo hình thỏi vàng, nhìn cô rồi lên tiếng.

“Em không biết ạ.” Thẩm Ý Nùng hé môi nói.

“Không sao cả, anh dạy em, rất đơn giản.” Trình Như Ca cực kỳ tự nhiên lấy vỏ bánh từ trong tay cô, đặt nhân vào, chậm rãi và tinh tế bày ra cho cô xem.

“Như vậy, gấp vào trong một chút, bên này lặp lại giống như vậy…”

Thẩm Ý Nùng vô thức lại gần hơn để thấy rõ tay anh. Sau khi đã nhớ kỹ trong lòng, bắt chước anh.

“Đúng vậy, là như vậy đó…” Trình Như Ca hơi cúi người xuống nhìn động tác của cô, trong miệng lên tiếng chỉ bảo. Thẩm Ý Nùng thuận lợi gói xong cái sủi cảo hình thỏi vàng đầu tiên.

“Em học xong rồi ạ!” Cô phấn khích ngẩng đầu mới phát hiện khoảng cách hai người cách nhau thật sự gần. Con ngươi đen láy chạm nhau, dưới ánh đèn sáng ngời, có một vài thứ không thể nào giấu đi được.

Trình Như Ca nhìn cô rồi mỉm cười, khích lệ, “Giỏi lắm.”

Giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng được.

Thẩm Ý Nùng cảm giác mình như đang đắm chìm trong mặt biển sâu mênh mông. Sóng nước dập dờn, lạc mất phương hướng.

Bàn ăn vừa vặn đủ người ngồi, đèn đuốc trong phòng khách sáng trưng. Ban đêm lập tức trở nên ồn ào, náo động.

Buổi tối mùa đông, một đám người vây quanh nổi lẩu nóng hổi trong một căn phòng ấm áp. Trong mâm là những miếng sủi cảo trắng trẻo mập mạp. Hứa Giáng gắp một miếng lên bỏ vào miệng, ngon đến mức thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi.

Anh ta nhai ngấu nghiến, quấn quít giơ ngón tay cái về phía Thẩm Ý Nùng.

“Ngon quá, ăn nhiều vào!” Anh ta kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.

“Rõ ràng bà chỉ cho hai muỗng muối thôi mà!” Chẳng lẽ câu nói kia đúng thật, nguyên liệu nấu ăn cao cấp thường chỉ cần dùng phương pháp nấu ăn đơn giản nhất?

Thẩm Ý Nùng cười không lên tiếng, không có ai đáp lại anh ta, mọi người đều bận lấp đầy miệng.

Nhà An Ấu Lê có một phòng chiếu phim cỡ nhỏ.

Cơm nước xong, cô nàng mời mọi người xem phim mới của mình.

An Ấu Lê hơn nửa năm chỉ quay một bộ phim điện ảnh. Nhà sản xuất cũng chính là cô ấy, đạo diễn từng có vài tác phẩm, theo hướng thương nghiệp hóa một chút, danh tiếng phòng vé cũng thuộc loại tầm trung.

Về tổng thể mà nói, trừ cô ấy ra thì không có ai quá nổi tiếng cả.

Phim vẫn chưa được lên sóng, nhưng tác phẩm đã ra lò. Thể loại hơi khác với hình tượng của cô ấy ngày xưa. Là một bộ có liên quan tới thiếu nữ lãng mạn thơ mộng, ngây thơ, mắc phải một căn bệnh nan y. Kết phim để lại tiếc nuối và thương cảm.

An Ấu Lê cắt trái cây để vào mâm, còn có một số đồ uống và đồ ăn vặt đặt trên bàn. Thẩm Ý Nùng nghe cô ấy và Trình Như Ca trò chuyện về việc tuyên truyền phim và công việc liên quan đến việc ra mắt phim, mới hiểu được hôm nay anh tới thật sự là có công chuyện.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có trên tường chỗ chiếu phim tản ra ánh sáng nhẹ, trước sau đặt vài chiếc ghế sô pha. Chiếc lớn nhất cũng đủ chỗ cho ba người, toàn bộ mặt đất đều được phủ thảm dày, gối ôm rải rác khắp nơi.

Thẩm Ý Nùng không thích ngồi quá gần màn hình, nên tìm một chiếc sô pha ở trong góc ngồi xuống, chưa đầy một lát sau, Trình Như Ca đã đi tới.

Khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, Thẩm Ý Nùng mới phát hiện, đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau xem phim.

“Em thích thể loại phim này sao?” Trình Như Ca hỏi, thuận miệng nói chuyện phiếm, Thẩm Ý Nùng suy tư.

“Thật ra thể loại gì đẹp em đều xem ạ, chỉ cần đẹp.”

Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhớ ra gì đó, liếc mắt, “Vậy chắc cũng xem qua phim của anh rồi?”

Trong chớp nhoáng, Thẩm Ý Nùng nhớ lại lần đó gặp mặt ở quán trà. Anh từng nhắc tới đối phương là fans của anh, lúc không kiềm được sinh ra cảm giác nặng nề bất đắc dĩ. Lời nói vừa đến bên miệng, cứ thể mà chợt thay đổi.

“Dạ… Từng xem qua rồi ạ, nhưng không có ấn tượng đặc biệt khắc sâu lắm.” Vừa dứt lời, Thẩm Ý Nùng chỉ hận không thể cho mình hai cái tát, nói cái quỷ gì thế không biết.

Cô thấp thỏm bất an nhìn chằm chằm Trình Như Ca. Ai ngờ, anh chỉ phức tạp nhìn cô một cái, không mở miệng nữa.

Phim bắt đầu chiếu, chung quanh yên tĩnh. Trên màn hình lớn chậm rãi xuất hiện tên phim, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng chầm chậm.

Hơi ngẩng mặt đã bị ánh sáng rọi vào, khuôn mặt giống như được đắm chìm trong ánh trăng sáng tinh khiết.

Thẩm Ý Nùng nhìn qua tên phim.

《 Mối tình đầu 》

Nhánh cây dây leo nở rộ trên tường xuất hiện, nắng sớm bao trùm. Thiếu nữ đạp một chiếc xe đạp từ từ thả xuống sườn dốc, gió hôn lên mái tóc dài của cô, làm lộ khoé môi đang nở nụ cười tươi của cô gái.


Đây là mở đầu của bộ phim, An Ấu Lê một mình ra sân, đã dẫn nhập được cả bầu không khí trong nháy mắt.

Thẩm Ý Nùng xem rất nghiêm túc, cô lại lần nữa cảm nhận được sức hút của diễn viên. Bọn họ có thể phó thác sinh mệnh cho nhân vật, biến chính mình thành một người hoàn hoàn khác. Sau đó hình tượng được thiết lập này, lưu giữ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủn này.

Trình Như Ca thấy dáng vẻ chuyên chú của cô, không quất rầy, mà tự mình duỗi tay lấy cốc nước chanh đặt trên bàn.

Thẩm Ý Nùng đang đắm chìm, không phòng trước việc anh đột nhiên tới gần, trái cây và đồ uống ở bên tay phải của cô. Trình Như Ca muốn lấy được phải vòng tay từ sau lưng cô qua, giống như ôm nửa người cô trong ngực.

Hơi thở nam tính cực nóng, chợt vọt tới, động tác trong màn đen mập mờ không tỏ có vẻ hết sức mờ ám. Thẩm Ý Nùng đột nhiên giật mình, cả người đột nhiên rụt về sau.

Trình Như Ca dừng lại, cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó chậm rãi thu tay lại, Thẩm Ý Nùng thấy anh cầm ly nước chanh kia.

Trong nháy mắt mặt đỏ cả lên, Thẩm Ý Nùng ảo não muốn chết, hận không thể lập tức đào một cái hố để chui xuống.

“Xin lỗi ạ, em…” Cô muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu, giọng nói nhỏ đến mức không còn chút sức lực nào. Trình Như Ca cụp mắt rồi chăm chú nhìn cô.

“Sợ anh như thế?”

“Không phải ạ!” Thẩm Ý Nùng lập tức ngẩng đầu phản bác, nói xong, lại trịnh trọng bỏ thêm một câu.

“Không có, em không hề sợ anh ạ.” Cô nhíu mày, trong đầu đang tìm một lý do thỏa đáng.

“Chỉ là… Có thể hơi khẩn trương, khi đối mặt với anh.”

“Khẩn trương?” Trình Như Ca dường như tự hỏi lại, ánh sáng trên màn hình vụt loé qua mặt anh, đáy mắt lộ vài phần trầm tư.

Thẩm Ý Nùng thở nhẹ ra, chắc nịch gật đầu. “Đúng vậy ạ.”

“Vậy thế này thì sao…” Âm cuối nhỏ đến mức không thể nghe thấy, biến mất ở giữa làn môi. Thẩm Ý Nùng trợn to mắt, nhìn khuôn mặt của Trình Như Ca gần trong gang tấc.

Âm thanh gì cũng không phát ra ra, bởi vì anh đã cúi người lại đây hôn cô.

Phòng chiếu phim tối tăm, những người ngồi phía trước đang chăm chú xem phim, bên tai diễn viên chính đang đọc lời thoại, thỉnh thoảng phát ra những phân cảnh nhàm chán hoặc tấu hài.

Ở trong một góc hẻo lánh, cô bị Trình Như Ca ôm trên sô pha, chậm rãi, tỉ mỉ lại trằn trọc kề môi, như đang thưởng thức món đồ gì đặc biệt. Động tác mang theo sự dịu dàng và vỗ về không dễ phát hiện.

Cảm giác thời gian như ngừng lại, trái tim liên tục đập kịch liệt. Thẩm Ý Nùng thẫn thờ để mặc anh tùy ý hôn, kinh ngạc đến mức quên nhắm mắt lại.

Như thể một thế kỷ trôi qua, lại như ngắn ngủn chỉ trong vài giây. Trình Như Ca tách ra, tư thế vẫn vậy, vẫn cách cô cực kỳ gần rồi chăm chú nhìn cô, giọng nói trầm khàn.

“Còn khẩn trương không?”

Khi nói chuyện, hơi thở quấn quít lấy nhau.

“Càng, càng khẩn trương hơn ạ…” Não của Thẩm Ý Nùng liên tục dừng hoạt động, chỉ trả lời theo phản xạ. Vừa nói xong, người trước mặt khẽ nở một nụ cười.

Sắc môi của Trình Như Ca hồng hào, còn đẹp hơn cả ban đầu, mang theo sự ẩm ướt và đỏ vô cùng, cảm giác không có ngôn từ nào có thể miêu tả được.

Thẩm Ý Nùng ngơ ngác nhìn, không khỏi hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi.

Mặt càng ngày càng đỏ hơn.

Người trước mặt ngước mắt lên, trong bóng đêm vẫn lấp lánh như sao trời, nhìn thẳng vào cô.

“Tập làm quen dần thì sẽ quen thôi.”

Trình Như Ca nói xong, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy kéo khoảng cách giữa hai người. Không khí mới tràn vào, Thẩm Ý Nùng có thể tạm nghỉ, âm thầm dùng miệng để thở, trong chốc lát, ngửi thấy mùi chanh.

Cô quay đầu, nhìn thấy Trình Như Ca cầm ly nước chanh kia ngửa đầu uống một ngụm, khẽ nâng hàm lên để lộ đường cong rõ ràng. Yết hầu nhấp nhô lên xuống, cô vô thức nuốt nước miếng, bên tai vang lên tiếng “ực” rõ ràng.

Lại lần nữa hít thở không thông.

Bởi vì nụ hôn này, phần sau của bộ phim Thẩm Ý Nùng hoàn toàn không biết gì nữa. Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mức mãnh liệt, trong mũi, bên tai, cảm giác cả người như thể đều tràn ngập hơi thở của anh.

Rốt cuộc ngơ ngơ ngác ngác chịu hết đến khi phim chiếu xong, mấy người Hứa Giáng đứng lên bắt đầu thảo luận nội dung phim. Vừa đi ra ngoài, cô làm bộ bình tĩnh đi theo đám người, liếc mắt một cái cũng không dám nhìn người bên cạnh.

Trở lại đoàn phim, Thẩm Ý Nùng bình tĩnh vài ngày, mới điều chỉnh lại trạng thái được ổn thoả chuyện xảy ra hôm ấy. Dường như từng giây phút đều không ngừng tự thôi miên trong lòng, dối lòng coi như không có chuyện gì xảy ra cả.

Mọi chuyện xảy ra với cô rất thuận buồm xuôi gió, dù là đêm giáng sinh nhận được tin nhắn của Trình Như Ca, cũng có thể giữ được sự bình tĩnh như thường.

“Đêm nay có rảnh không?”

Cô yên lặng hít sâu một hơi, mới trả lời. “Sao thế ạ?”

“Không có việc gì.”

“Chỉ hỏi muốn thử, nếu em không bận gì thì.”

“Muốn cùng nhau đón giáng sinh không?”

Cổ họng suýt chút nữa lạc mất cả giọng, Thẩm Ý Nùng che ngực lại ho mạnh hai tiếng. Nhớ lại tình cảnh hôm đó, trái tìm không kiềm được đập thình thịch liên hồi.

“Sao cơ ạ?” Rõ ràng đã hồi hộp đến nỗi nín thở mà vẫn chỉ gửi ba chữ ngắn ngủi. Thẩm Ý Nùng cách màn hình cũng có thể cảm nhận được hình ảnh bình tĩnh, đoan trang và biết tự kiềm chế của mình.

Vô cùng ổn, không cần phải hoảng.

“Anh dự tính đón giáng sinh ở nhà.”

“Tự làm vài món ăn, giống như lần trước, có thể mua thêm một số thứ khác, em muốn ăn gì không?”

Trình Như Ca luôn mang theo cảm giác những lý lẽ rất tự nhiên, làm người khác bị cuốn vào trong vô thức, nghe theo ý kiến của anh để hành động.

Thẩm Ý Nùng nghiêm túc tự hỏi nửa phút sau, mới phản ứng lại.


“Không cần đâu ạ, em không có món gì đặc biệt muốn ăn cả.” Cô từ chối xong, lại lo thái độ quá mức cứng nhắc, nói thêm một câu để làm dịu bầu không khí.

“Em chỉ cần một quả táo là đủ rồi ạ.”

Trình Như Ca đi lựa táo ở siêu thị, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí ngày lễ. Các loại táo với những kích thước lớn nhỏ và màu sắc khác nhau được bày biện trên kệ để hàng. Có một số lại được đóng trong hộp giấy, cực kỳ bắt mắt và tinh xảo.

Anh cúi đầu cầm lấy hai loại táo khác nhau. Quả bên trái cả quả đỏ thẫm bóng loáng, có cảm giác ngọt ngào. Quả trên tay phải thì lại có màu vàng, mọng nước tươi ngon. Vừa thấy đã biết chắc chắn vị sẽ chua.

Anh suy nghĩ, trong đầu hiện lên dáng vẻ của một người, cầm quả táo bên tay phải đi tính tiền.

Chạng vạng tối, Thẩm Ý Nùng vào nhà của Trình Như Ca. Anh thu xếp ổn thỏa cho cô rồi vào phòng bếp, sau đó lấy một quả táo đã rửa sạch đưa cho cô.

“Đói bụng không? Em ăn cái này lót bụng trước, anh chuẩn bị thêm hai món nữa là xong.”

“Cũng tạm ạ không phải đói bụng lắm.” Thẩm Ý Nùng nhận lấy quả táo từ tay anh, “Cảm ơn.”

Cô cúi đầu đánh giá, cảm giác vị sẽ hơi chua, đưa vào trong miệng cắn một phát. Quả nhiên, vị hơi chua bùng nổ trong khoang miệng, kèm theo chất lỏng trong veo.

Thẩm Ý Nùng hơi hoang mang chăm chú nhìn vào bóng dáng của Trình Như Ca trong phòng bếp, cảm thấy anh hình như không biết chọn táo.

Chỉ có điều cô cũng đã ăn xong cả rồi.

Lúc bưng ấm nước sôi đi vào, Trình Như Ca vừa vặn bưng món cuối cùng lên bàn, anh bớt thời giờ nhìn về phía cô, dùng ánh mắt dò hỏi.

“Quả táo này hơi chua.” Thẩm Ý Nùng nói, còn lấy thêm bằng chứng, nâng ly thủy tinh trong tay lên uống nước hòa tan vị chua trong miệng.

“Rất chua sao?” Trình Như Ca lộ vẻ áy náy, Thẩm Ý Nùng hơi ngượng ngùng.

“Không phải ạ, một chút thôi.” Ăn hết cả rồi nên cũng không tính nữa.

“Vậy là tốt rồi.” Anh như thở hắt ra, bưng đĩa đi ra ngoài.

“Lúc anh mua cũng cảm thấy có thể sẽ hơi chua, nhưng hẳn là sẽ không quá chua.”

“?”Thẩm Ý Nùng nghi hoặc, “Biết chua mà anh còn mua, anh thích ăn chua sao?”

Cô rõ ràng nhớ trong một bài phỏng vấn thì khẩu vị của anh tương đối thiên về ngọt mới đúng.

“Không phải.” Trình Như Ca dừng một chút, rồi lại không mở miệng nữa.

Chỉ là lúc đó cảm thấy, cô giống như quả táo kia. Bề ngoài đa dạng, thu hút, vô hại lại cực kỳ lừa tình. Cắn một cái, lại chua chua ngọt ngọt, làm người ta thắt tim, nhưng không nỡ buông tay.

Hôm nay Trình Như Ca làm được ba món mặn và một món canh. Cá lư hấp, bỏ thêm gừng thái sợi tươi, vô cùng tươi ngon. Bông cải xanh xào với tôm bóc vỏ, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Canh trứng gà và mướp đắng, còn đặc biệt vì Thẩm Ý Nùng mà chuẩn bị món thịt kho tàu chân gà.

Hai người ăn vừa đủ, dùng mâm cơm màu trắng tinh đặt trên bàn cơm, trông rất đẹp, trông không nhịn được thèm nhỏ dãi.

Thẩm Ý Nùng ăn hai miếng, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn, đột nhiên nhớ ra điều gì.

“Đúng rồi, hôm nay ăn lễ, chúng ta có nên uống chút gì hay không ạ?”

Trình Như Ca dừng đũa lại, “Anh không mua.”

Anh suy nghĩ vài giây, “Trong nhà chỉ có rượu vang đỏ.”

Trình Như Ca nói xong, rồi liếc mắt nhìn Thẩm Ý Nùng một cái, rồi nhanh chóng bác bỏ những lời vừa nói

“Hay là bỏ đi, anh đi ép nước trái cây vậy.”

“Không cần đâu ạ! Rượu vang đỏ cũng được!” Thẩm Ý Nùng vội khuyên can anh, không muốn lại phiền hà như vậy. Huống hồ lúc này uống rượu vang đỏ cũng rất hợp hoàn cảnh.

Cô đánh giá món ăn trước mặt, hình thức theo kiểu giản lược tinh tế, rõ ràng là phong cách của phương Tây.

“Vậy em uống ít thôi.” Trình Như Ca suy nghĩ lại vẫn đồng ý, tới rượu quầy lấy ra một chai rượu vang đỏ, tìm một chiếc cốc đế cao rót đầy một phần ba ly cho cô.

Vừa vặn hơi khát nước, sau khi Thẩm Ý Nùng nếm qua cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hai người cụng ly dưới ánh đèn nhè nhẹ, tiếng thủy tinh chạm vào nhau. Chất lỏng đặc màu đỏ có vị cồn đều trở nên ngọt như đường với cô.

Cũng chỉ uống xong ly này, thì Trình Như Ca không cho cô đụng vào nữa Mới vừa rồi vị rượu dịu nhẹ mềm mại, Thẩm Ý Nùng mới vừa nếm đã thấy ngon ngọt, hơi tiếc nên xin xỏ anh.

“Cho em thêm một chút thôi ạ, chỉ uống thêm một ngụm này nữa thôi ạ.” Cô giơ ra một ngón tay lên mặt, giọng nói mềm mại, giống như đang làm nũng. Trình Như Ca không từ chối được, khẽ thở dài một hơi, lại giơ chai rượu lên rót cho cô một chút.

“Nhớ lấy, uống xong ly này là không được uống nữa.”

“Dạ vâng.” Thẩm Ý Nùng vội đáp lại không ngừng, không để ý đến ý thức của mình càng ngày càng mất dần.

Rượu vang đỏ lúc ấy uống không cảm giác được cái gì, tác dụng chậm lại rất mạnh. Đặc biệt là trong nhà Trình Như Ca cất đều là rượu rất lâu năm, nồng độ còn mạnh hơn nhiều.

Lúc hai người đi ban công nói chuyện xong trở vào, vừa ngồi xuống ghế sô pha, Thẩm Ý Nùng mơ mơ màng màng bắt lấy tay áo anh rồi chồm người qua người anh. Trình Như Ca đã cảm thấy có gì không đúng rồi.

Anh bắt lấy cổ tay cô, ngẩng đầu dịch ra sau né tránh. Môi Thẩm Ý Nùng gần như chạm cằm anh, bất mãn nhíu mày lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Trình Như Ca muốn nghiêng người tới nghe, không kịp phòng bị thì cô lại lần nữa ngẩng mặt lên. Lần này vô cùng chính xác chạm vào môi anh. Người trước mặt ngay lập tức nở nụ cười, cười ngây ngô, vừa hôn vừa mơ màng gọi tên anh.

“Như Ca, Như Ca…”

Thôi toang rồi, say rượu làm càn rồi. =))))

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai thật sự là cái đó đó!!! (Sợ bị khoá (ý là Tấn Giang khoá chương vì cảnh “nhạy cảm”) nên mọi người nhớ đến đúng giờ, đến sớm một chút (ý là đọc ngay trước khi bà dì Tấn Giang khoá chương) QwQ lạnh run người.

Phía dưới Giang Tiểu Lục có PR văn án cho bạn thân của cô ấy là Bạo Táo Đích Bàng Giải về bộ “Cô ấy là lão đại bắt yêu”~ Nhưng tui không chuyển ngữ khúc này nữa, mọi người có thể nghe theo đề cử của Tiểu Lục “viết văn siêu hay” (Bạo Táo Đích Bàng Giải) đọc thử một bộ trong nhà mình đang edit là “Tiểu Hồng Mạo tấn công” nha. Đảm bảo không hề thất vọng đâu nè. Hoan nghênh mọi người nhảy hố. ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.